Edit: Hinh

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Tức đến nỗi khóc ngay tại chỗ.

Sao Phó Nhất Ngôn lại làm nhiều chuyện xấu như vậy chứ, một chuyện rồi lại một chuyện.

Anh ỷ tính tình cô tốt nên mới không kiêng nể gì bắt nạt cô à?

Dám chặn thư người khác gửi cho cô, còn bắt chước nét chữ của cô viết thư trả lời cho người ta nữa.

Lúc này Hứa Thanh Hoan đang nghĩ sao Phó Nhất Ngôn lại ức hiếp cô như vậy.

Vốn chuyện lớp trưởng đã khiến cô bực mình, nhưng chuyện này lại y như một cái kíp nổ, làm bùng nổ ra hết những chuyện lúc trước bị Phó Nhất Ngôn bắt nạt và lừa đã tích lũy.

Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng tủi thân, dựa vào cái gì mà anh có thể bắt nạt cô vậy chứ.

Mũi chua xót, nhịn không được muốn khóc, nước mắt chảy ra.

Vừa khóc, vừa nghĩ tại sao hỉ nộ ái ố của cô đều do Phó Nhất Ngôn hết thế, sao anh lại đáng ghét như vậy chứ, càng tức giận, lại càng nhịn không được chảy nước mắt.



Lúc này Phó Nhất Ngôn đã đi đến cửa quán cá nướng, Lâm Miểu thấy Hứa Thanh Hoan khóc thì vội vàng gọi anh về, ”Phó Nhất Ngôn, Phó Nhất Ngôn.”

Phó Nhất Ngôn quay đầu lại, ngón tay Lâm Miểu chỉ vào mặt Hứa Thanh Hoan, làm động tác lau nước mắt.

Cô nàng bỏ tay xuống tỏ vẻ lực bất tòng tâm, kêu Phó Nhất Ngôn tự đến dỗ.

Phó Nhất Ngôn tựa vào cửa than nhẹ, đi trở về, ngồi xổm bên cạnh bàn, ngửa đầu nhìn Hứa Thanh Hoan khóc.

Hứa Thanh Hoan giận đến khóc, cô hít một hơi thật sâu, muốn khống chế, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Trong đôi mắt to đầy sương, nhanh chóng tụ lại thành nước, làm mờ mắt cô.

Mũi và mắt đều hồng hồng, đầu mũi nức nở cũng run rẩy.

Tựa như đứa trẻ không hiểu chuyện bị ba mẹ làm giận khóc, chính là loại tủi thân đến bật khóc.

Phó Nhất Ngôn nhỏ giọng nói: ”Đừng khóc nữa được không? Tớ sai rồi.”

Hứa Thanh Hoan hoàn toàn không nhìn anh.

Phó Nhất Ngôn nâng tay muốn lau nước mắt cho cô, Hứa Thanh Hoan nghiêng đầu né tránh.

Đầu lưỡi Phó Nhất Ngôn đảo một vòng trong khoang miệng, lạnh lùng liếc Cận Tu, Cận Tu cũng biết mình sai, cậu ta không nên nhắc đến chuyện này, nhưng cậu ta thật sự không biết nên dỗ thế nào.

Nhân viên bưng bếp cá nướng lên, Phó Nhất Ngôn đứng dậy tránh ra, Hứa Thanh Hoan dùng áo lau mặt, giọng nói run run vì khóc, nói với Cận Tu: ”Lớp trưởng, thật xin lỗi.”

Xin lỗi chuyện gì, Cận Tu không nghe vào, chỉ vội vàng đưa khăn tay cho cô, ”Không sao cả, tớ không sao, cậu, cậu đừng khóc nữa.”

Hứa Thanh Hoan lắc đầu, không muốn vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến bữa cơm này của lớp trưởng và Lâm Miểu, cô dùng tay áo tay nước mắt, cố gắng ngăn chặn âm thanh đang run rẩy, ”Lâm Miểu, lớp trưởng, các cậu ăn trước đi.”

Lâm Miểu kích động xua tay, “Không sao đâu, tớ không đói bụng, đồ ăn vẫn chưa đem lên hết mà.”

Hứa Thanh Hoan cúi đầu dùng khăn tay lau nước mũi, vẫn như cũ không nhìn Phó Nhất Ngôn.

Phó Nhất Ngôn tách đôi đũa dùng một lần ra, lại ngồi xổm bên cạnh bàn, tách thịt cá nướng cho Hứa Thanh Hoan, nhỏ giọng thở dài: ”Mấy chuyện khác tớ rất tự tin, nhưng thấy nữ sinh khóc thì lại không biết nên làm gì, một người là cậu, người nữa là người khác.”

Lâm Miểu kinh ngạc, ”Cậu từng dỗ nữ sinh khác à?”

”Mẹ tớ.”

Lâm Miểu: “Ồ, vậy thì được.”

Phó Nhất Ngôn rất chăm chỉ tách xương cá cho Hứa Thanh Hoan, anh nhỏ giọng nói: ”Lúc mẹ tớ khóc, tớ cũng không biết nên làm gì, thật sự không có biện pháp, chỉ đành về phòng làm bài, ít nhất trên phương diện học tập sẽ không khiến bà ấy buồn.”

”Nữ sinh khóc, thật sự chính là sở đoản và nhược điểm của tớ… Thanh Hoan, tớ không muốn để cậu khóc, nhưng lại không biết nên dỗ cậu thế nào… Lát nữa cậu còn phải học, nên trưa nay ăn cơm cho no được không? Sau đó cậu muốn tính sổ với tớ thế nào cũng được.”

Cận Tu: ”…”

Cậu ta âm thầm rớt cằm.

Thì ra nếu không biết dỗ nữ sinh đang khóc, thì còn có thể thẳng thắng thành thật nói thế này sao?

Vậy vừa rồi cậu ta phải nói với Hứa Thanh Hoan trước: Thanh Hoan cậu đừng khóc nữa, tuy tớ chưa từng dỗ nữ sinh, nhưng nhìn cậu khóc, tớ rất đau lòng. Tớ không có năng lực làm cái gì vì cậu, nhưng chỉ cần cậu nói một tiếng, tớ sẽ đi làm ngay. Tớ sẽ không bắt nạt cậu, cũng sẽ không để cậu khóc, lúc tớ và cậu cùng nhau chơi đùa nhất định sẽ khiến cậu cười.

Cận Tu nghĩ nếu lúc nãy cậu ta nói những lời đó thì có thể xoay chuyển tình thế.

Nhưng lúc nãy cậu ta lại không nghĩ đến.

Mẹ nó, sao lại không nghĩ đến thế này.

Phó Nhất Ngôn cũng như gặp chuyện rất khó giải quyết, hai lần muốn lau nước mắt giúp Hứa Thanh Hoan, nhưng tay anh vừa nâng lên một nữa thì dừng một lát rồi lại bỏ xuống.

Ngay lúc anh đang bất lực, chiếc điện thoại lỗi thời của anh vang lên, là tiếng chuông QQ cài đặc biệt.

Phó Nhất Ngôn không lấy điện thoại ra xem tin nhắn, chỉ cụp mắt nhìn Hứa Thanh Hoan, cả người cô thoạt nhìn rất tủi thân.

Mới giảng hòa được vài ngày, đã làm cô giận nữa.

Phó Nhất Ngôn tách một chén thịt cá xong cho Hứa Thanh Hoan thì buông đũa xuống, đứng lên nói với Lâm Miểu, ”Nếu tiện thì lát nữa cậu cùng đi học thêm với Thanh Hoan đi, hoặc về nhà cùng nói chuyện với cô ấy, cảm ơn cậu. Tớ sợ tớ ở chỗ này, cô ấy sẽ ăn cơm không vào, tớ đi trước đi.”

Lâm Miểu gật đầu, ”Cậu yên tâm đi.”

Nói xong liền cảm thấy có chỗ nào quái quái, qua hai giây, đột nhiên phát hiện đây không phải cảnh tưởng bạn trai nhờ khuê mật chăm sóc cho bạn gái hộ sao.

Có lẽ là Phó Nhất Ngôn thật sự sợ Hứa Thanh Hoan khóc xong sẽ ăn cơm không vào, nên sau khi rời đi khoảng hai phút thì lại quay về, đưa một hộp thuốc dạ dày cho Lâm Miểu, ”Phòng ngừa cô ấy đau dạ dày, cảm ơn Tam Thủy.”

Lâm Miểu nhận lấy, ”Ồ được.”

Cận Tu: ”…”

Tại sao cậu ta không nghĩ tới? Tại sao vậy??

Phó Nhất Ngôn đi mất, nước mắt Hứa Thanh Hoan đã muốn cạn, cô vô cùng ngại ngùng giải thích với lớp trưởng và Lâm Miểu, ”Thật xin lỗi, tớ không khống chế được, không ảnh hưởng đến các cậu chứ?”

Lâm Miểu lắc đầu, ”Không có, không có.”

Hứa Thanh Hoan nhìn Lâm Miểu một cái, muốn nói lại thôi, sau đó nói: ”Chúng ta ăn cơm đi.”

Lâm Miểu có cảm giác Hứa Thanh Hoan có chuyện muốn nói với Cận Tu, nên lấy cớ đi toilet chạy mất.

Cận Tu cũng học Phó Nhất Ngôn, cũng tách thịt cá cho Hứa Thanh Hoan, nhưng cái chén nhỏ của cô đã đầy rồi, muốn rót nước cho cô, nhưng ly nước của cô cũng đã đầy.

Cận Tu âm thầm thở dài, đúng là độc thân cũng không phải không có lý do mà.

Sau khi Hứa Thanh Hoan khóc xong, lại đối mặt với Cận Tu, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng cô cần áy náy với Cận Tu, cũng như có chuyện cần nói rõ ràng với cậu ta.

Cô dùng khăn tay lau lau mũi, nhỏ giọng nói: ”Lớp trưởng, thật xin lỗi.”

Cuối cùng Cận Tu cũng phản ứng lại, hình như Hứa Thanh Hoan đang thay Phó Nhất Ngôn giải thích, chuyện đó đúng là quá không tôn trọng người khác.

Cận Tu nghiêm túc nói: ”Học ủy, cậu không cần giải thích.”

”Không chỉ là chuyện bức thư.” Hứa Thanh Hoan cẩn thận đắn đo dùng từ, ”Chỉ hơn năm tháng nữa là chúng ta sẽ thi Đại học…”

”Tớ hiểu rồi.” Cận Tu cắt ngang cô, ”Tớ sẽ không để cậu có gánh nặng trước khi thi Đại học.”

”Cũng không phải…” Hứa Thanh Hoan cảm giác vẫn nên nói cho rõ ràng, không có tình cảm với người ta thì không nên để người ta có hy vọng với cô, không nên biến người ta thành lốp xe dự phòng, nhưng lại sợ nói trắng ra thì ảnh hưởng đến cảm tình với Cận Tu.

Cô không có kinh nghiệm từ chối lời tỏ tình, do do dự dự, cuối cùng vẫn bắt đầu bằng việc phát thẻ người tốt, ”Lớp trưởng, cậu là một chàng trai tốt, nhưng tớ…”

Cận Tu đột nhiên cười khẽ, ”Tớ hiểu rồi.”

Hứa Thanh Hoan còn chưa xem qua thư tỏ tình của cậu đã phát thẻ người tốt, Cận Tu chưa từng dỗ nữ sinh, nhưng ý tại ngôn ngoại vẫn có thể hiểu được.

Hôm nay chọc cô khóc trước khi ăn cơm, cậu ta cũng đau lòng lắm, dù sao đây cũng chính là cô gái cậu ta thích.

Vì không muốn để cô khó xử, Cận Tu nói: ”Gọi điện kêu Lâm Miểu về ăn cơm đi, bàn về bộ phim ban nãy, tớ không thấy bình luận dưới phim, với lại còn có mấy cảnh chưa hiểu nữa.”

Hứa Thanh Hoan thật sự rất cảm kích Cận Tu, vì cậu ta không muốn để mối quan hệ bạn bè của bọn họ trở nên xấu hổ.

Bên ngoài quán cá nướng, Phó Nhất Ngôn không đi, cho đến khi thấy Hứa Thanh Hoan cầm đũa ăn cơm thì anh mới yên tâm, nhẹ nhàng thở ra.

Anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, suýt nữa đã ngất đi, hung hăng nghiến răng.

Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều, tối qua em mơ thấy anh đó [Thẹn thùng].”

Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều?”

Ngoan Ngoãn: ”Anh Kiều Kiều có đó không?”

Phó Nhất Ngôn thở dài, nhắn một câu, ”Lần sau xin đừng mơ thấy tôi nữa, tôi có người mình thích rồi.”

Nhưng nhắn xong vẫn sợ Ngoan Ngoãn quấn quýt lấy mình, anh bèn xóa bỏ hết, sửa lại: ”Lần sau xin đừng mơ thấy tôi nữa, tôi thích con trai.”

Gửi đi.

Sau đó tắt thông báo điện thoại không để ý đến Ngoan Ngoãn quỷ quái đó nữa.



Hứa Thanh Hoan không để Lâm Miểu đi chung với cô, quá phiền Lâm Miểu rồi, cô tự đi tìm Cố Chi Chu học thêm.

Lúc học thêm, không ngờ cô lại thật sự đau dạ dày, tức giận dùng cà phê uống thuốc, uống xong thì tức giận, cảm giác cứ như mình bị Phó Nhất Ngôn sắp đặt vậy.

Về nhà ăn cơm chiều xong, Hứa Thanh Hoan trốn trong phòng không đi ra ngoài, nhìn câu ”Ba món quà gửi cho con gái tương lai” của Phó Nhất Ngôn, càng nhìn càng tức giận, tức giận đến muốn giết người.

Cô đứng trong phòng chống nạnh hồi lâu, đột nhiên lấy một cái thùng hàng chuyển phát rỗng ra, đặt tất cả đồ Phó Nhất Ngôn tặng vào đó, dán từng miếng băng keo lại, niêm phong.

Không trả cho anh.

Mắt không thấy, tâm không phiền.

Hứa Thanh Hoan vẫn cảm thấy tức giận, cô leo lên giường, kẹp đầu vào gối bắt đầu chít chít rồi hu hu.

Hu hu một lát, Hứa Thanh Hoan muốn cáo trạng với chú nhỏ, muốn nói rằng Phó Nhất Ngôn lại bắt nạt cô, nhưng lại sợ chú nhỏ thật sự lo lắng.

Rất muốn nói hết mọi chuyện với ai đó.

Qua nửa tiếng, Hứa Thanh Hoan đột nhiên nhớ đến bạn học Đỗ Bân Bân.

Hình như bạn học Đỗ Bân Bân từng nói, lỡ như có một ngày cô tức đến muốn giết Phó Nhất Ngôn thì cậu ta sẽ kéo cô vào một nhóm…

Hứa Thanh Hoan cẩn thận phân tích rõ ràng, nếu cô thật sự mai phục trong nhóm của Phó Nhất Ngôn, về mặt đạo đức, cô có bị lên án không?

Một giây sau, cô cho ra đáp án, không.

Cô bấm vào Wechat bạn tốt Đỗ Bân Bân: ”Bạn học Bân Bân.”

Văn võ song toàn: ”Tiểu Cẩm Lý!”

Hứa Thanh Hoan nói rất ngắn gọn: ”Cậu ta trộm thư người khác viết cho tôi, còn bắt bước chữ viết của tôi để viết thư trả lời cho người khác.”

Văn võ song toàn: ”Ha ha ha ha, đúng là phong cách của Ngôn ca.”

Văn võ song toàn: ”Cậu tức chết rồi đúng không, có phải rất muốn giết cậu ta không!”

Hứa Thanh Hoan: ”[Dùng sức gật đầu].”

Văn võ xong toàn: ”Có acc phụ không, nếu không có thì tớ cho cậu mượn một cái rồi mời cậu vào nhóm! Ngôn ca vừa mới nhắn tin!”

Hứa Thanh Hoan: ”Tôi không có…”

Hiệu suất làm việc của Đỗ Bân Bân vô cùng cao, hai phút sau liền gửi cho Hứa Thanh Hoan một số Wechat, yêu cầu đăng nhập bằng mã xác minh và liên hệ bằng SMS.

Hứa Thanh Hoan thành công đăng nhập vào acc Wechat đó, rất rõ ràng là một acc của con trai, giới tính nam, tên là Chít Chít lớn 2, trong vòng bạn bè đều là ảnh dưới cổ của mấy người đàn ông tập thể hình.

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Vốn cô còn có chút nghi ngờ có khi nào Đỗ Bân Bân thông đồng với Phó Nhất Ngôn không, nhưng nhìn Wechat của nam sinh này, hình như không còn nghi ngờ nữa.

Sau khi Hứa Thanh Hoan bị Đỗ Bân Bân kéo vào nhóm, liền thấy màn hình chật kín chữ đám con trai nói.

”Không có thuốc, xuống lầu mua thuốc đi.”

”Mẹ nó, ban nãy chơi game gặp toàn đồ cùi.”

”Các anh em, Onoji Risa (diễn viên sex) lại ra phim mới kìa.”

Hứa Thanh Hoan không biết người tên Onoji Risa nên lên Baidu search, sau khi quay về liền hoàn toàn tin tưởng Đỗ Bân Bân không thông đồng với ai cả.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Hứa Thanh Hoan đi vào nhóm là do muốn nhìn xem Phó Nhất Ngôn rốt cuộc còn có chuyện gì mà cô không biết nữa không, muốn nhìn xem Phó Nhất Ngôn chân thật là dạng người gì.

Là rất xấu xa, hay là giả vờ diễn kịch, hay là thế nào?

Cô liền im lặng chờ, chờ Phó Nhất Ngôn nói chuyện.

Đợi năm phút, Phó Nhất Ngôn không nói chuyện, cô lấy giấy ra làm bài, vừa làm bài vừa xem điện thoại.

Lại qua năm phút nữa, cuối cùng Phó Nhất Ngôn cũng nói chuyện.

E: ”Các cậu xem nhẹ vấn đề của tớ như vậy à?”

”Ngôn ca nói gì hả? Lúc nãy tin nhắn trong nhóm spam quá.”

”Hôm nay Ngôn ca không livestram à? Em gái tớ còn đang ở nhà chờ cậu giảng bài đó.”

”Hình như tớ thấy Ngôn ca nói cậu ấy làm gì tiểu khả ái ấy.”

E: ”Tớ nói.”

E: ”Tớ chọc Tiểu Cẩm Lý nhà tớ khóc.”

E: ”Mỗi lần mẹ tớ khóc, tớ đều sầu muốn chết.”

E: ”Nhanh lên, mau nghĩ cách cho tớ.”

Văn võ song toàn: ”Ngôn ca, cậu lại làm gì nữa?”

E: ”… Trộm thư tình bạn học viết cho cô ấy.”

E: ”Còn bắt chước nét chữ của cô ấy trả lời lại.”

Văn võ song toàn: ”Còn viết thư trả lời á? Nói đầy đủ nghe xem nào!”

E: ”Thật xin lỗi, lớp trưởng, tớ đã có người mình thích rồi. Chúng ta cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện này đi, cậu không nhắc đến, tớ cũng không nói, chúng ta vẫn là bạn tốt.”

”Ha ha ha, Ngôn ca trâu thật!”

”Nhưng so với mấy chuyện trước đây Ngôn ca từng làm, hình như chuyện này đâu tính là gì?”

”Ha ha ha đủ loại thủ đoạn, Ngôn ca lợi hại thật!”

”Chẳng lẽ Ngôn ca làm không đúng à? Có người theo đuổi Tiểu Cẩm Lý của Ngôn ca, chẳng lẽ Ngôn ca còn ngồi yên được?”

”Đầu Ngôn ca bị cửa kẹp mới có thể ngồi yên đó.”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Cô xem đến ngây người, Phó Nhất Ngôn gửi tin nhắn vào nhóm anh em toàn cái quái gì thế này???

Sau đó Hứa Thanh Hoan thấy Phó Nhất Ngôn lại gửi đến một câu.

E: ”Mẹ nó, cũng không biết tối nay cô ấy có ăn cơm được không nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play