Edit: Xanh

Beta: Meow


Chiều chủ nhật, lớp 12-6 im phăng phắc. Sở Y Mạn cực kỳ táo bạo, hấp tấp đeo cặp sách định lén vào từ cửa sau. Lúc trông thấy giáo viên chủ nhiệm đang yên lặng ngồi đọc sách trên bục giảng, cô tức khắc bước khẽ lại, dùng khuôn mặt không cảm xúc bình tĩnh về chỗ ngồi.

Đương nhiên nội tâm Sở Y Mạn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Mặc dù cô không sợ chủ nhiệm lớp mình, nhưng cách giờ vào học lúc ba rưỡi còn nửa tiếng đã nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ngồi ngay ngắn ở trên bục giảng, điều này làm đống từ chửi rủa trong bụng cô không xả ra được.

Ấy là do giáo viên chủ nhiệm của bọn họ luôn nhấn mạnh thời gian của lớp 12 rất quý giá. Ở thời gian tự học buổi chiều này, từng phút từng giây sao có thể bị lãng phí bởi sự bốc đồng cùng ồn ào chứ?

Nếu không phải do Sở Y Mạn là học sinh xuất sắc của lớp, loại hành vi như vừa rồi chỉ sợ đã được nghe “bài ca không quên” rồi.

Lúc này, thầy giáo đã mắt nhắm mắt mở nhìn Sở Y Mạn yên tĩnh ngồi xuống. Sở Y Mạn cũng vui vẻ không dại mà gây chuyện.

Dù sao thì mới đầu tuần đã bị mời đi uống trà không phải là nhọ quá rồi sao?

“Nói đi. Xảy ra chuyện gì?”

Chuông tan học lúc 5 giờ vừa reo, Giản Tiệp ngồi cùng bàn cô đã hỏi như vậy.

Cô ấy hỏi vậy cũng không có gì là lạ. Bởi vì Giản Tiệp vừa là bạn thân, lại còn là bạn cùng phòng với Sở Y Mạn nên Sở Y Mạn thuộc thể loại gì cô ấy biết rất rõ.

——Không tim không phổi, lạc quan.

Vậy nên cô lộ rõ cảm xúc như thế làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng mà Giản Tiệp nhìn một cái đã đoán được nguyên nhân tức giận của cô: “Chơi game thua à?”

Rõ ràng chỉ còn một hai trăm ngày nữa là đến ngày thi đại học, ấy thế mà Sở Y Mạn vẫn còn tâm trí chơi game.

Hơn nữa game mà cô chơi là game phối đồ Ngôi Sao Thời Trang.

Sở Y Mạn lôi sách tham khảo dùng cho viết văn để ngụy trang trên bàn, khóe mắt nhìn về người ở phía sau dù đã đến giờ ăn tối vẫn đang cắm cúi học tập, Lục Chiêu, cố ý cao giọng: “Đúng vậy! 500 trận thắng liên tiếp trong Khu thi đấu của tớ bị acc tên là Thiên Lý Chiêu Chiêu chặt mất! Tức ghê!”

Đại khái đây là kết quả của việc coi thường người ta.

Mặc dù lúc ghép đôi với Thiên Lý Chiêu Chiêu, Sở Y Mạn đã được MuMu [1] dự đoán điểm nhưng người luôn thắng ở Khu thi đấu như Sở Y Mạn lúc ấy lại không để ý đến điều đó. Cho đến lúc đấu cô mới phát hiện cô non tay như nào.

[1] Tên mèo của Nikki, NPC chính của game.

Bộ đồ mà cô phối lại bại bởi đối phương.

Cô sẽ không nói cô bị cách phối ảo diệu của người kia chọc vào mắt đâu.

Điều quan trọng nhất là điểm của cả năm thuộc tính đều thấp hơn người ta!!!

Đây là một thất bại mười mươi.

“Sau đó tớ tra tin tức của người này thì phát hiện ở các ải đều trong top hết.”

“Ôi đại thần!”

“Đúng đấy đúng đấy, hơn nữa còn là Vip 0, lợi hại thật đấy…”

Nhờ câu cảm thán của Giản Tiệp, trong nháy mắt mấy lời oán giận vụn vặt của Sở Y Mạn chuyển thành sự sùng bái đầy mê muội. Chờ cho cô phản ứng lại thì đã thấy miệng Giản Tiệp cong lên vài phần.

“Tớ… Tớ… Ôi cậu thật là… thật là…” Sở Y Mạn muốn nói gì đó để chữa cháy, nhưng không nói được hết câu lại chẳng biết phải nói gì. Thật ra sự tức giận vì bị chặt 500 trận thắng liên tiếp đã tiêu tan trong lúc tự học từ lâu, nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Tớ giận lắm đấy.”

Sau đó cô nghe được một tiếng cười khẽ từ phía sau.

Thanh âm trầm thấp tựa như lông chim nhẹ nhàng chạm qua tim cô, trong nháy mắt tai cô đỏ lên.

Đúng lúc đó Tần Gia Dương mới từ nhà ăn về lớp bước lại đây, trưng ra cái vẻ “cục cưng tò mò muốn biết” nhìn cô với Giản Tiệp: “Các bà nói gì thế?”

“Không có gì.” Sở Y Mạn chỉ cảm thấy tai mình càng ngày càng nóng hơn. Thực ra thì cô không muốn có nhiều người biết cô chơi cái thể loại game thiếu nữ như vậy. Dù sao thì bản thân cô ngày ngày vẫn luôn cho mình là một thằng con trai, nếu như làm cho mấy người anh em biết được thì… cũng hơi hơi ngại đấy.

Đặc biệt là…

Khóe mắt cô liếc sang Lục Chiêu đã trở lại trạng thái “không có việc gì”, y như tiếng cười khẽ mà cô nghe thấy chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Cô vừa không muốn cho đối phương biết về mặt mà mình thấy hơi ngại này vừa muốn đối phương nghe được, chú ý đến cuộc sống của cô. Sự rối rắm này đã biến nội tâm của Sở Y Mạn rối như tơ vò.

Không sai, Sở Y Mạn vẫn luôn yêu thầm người ngồi bàn sau này. Lần xếp chỗ sau kì thi tháng đầu tiên, lúc phát hiện ra người ta ngồi ở bàn sau mình, tim cô tức khắc bay lên.

Cô vẫn luôn lén lút quan sát đối phương, rồi lại hi vọng có thể trong lúc chạm mắt người ta có thể nhìn ra tình cảm của mình.

Thậm chí cả sự lười biếng ngày thường cũng không còn. Không phải do muốn cho đối phương thấy cái gáy lúc bản thân chuyên tâm học hành mà là hi vọng trong lúc giả vờ nghiêm túc nhìn bảng đen, có thể lơ đãng liếc đối phương.

Tần Gia Dương vẫn còn tra hỏi Giản Tiệp không ngừng, nhưng dù là gì đi nữa cũng không lọt vào tai Sở Y Mạn. Ánh mắt cô vẫn đảo qua đảo lại Lục Chiêu đang vùi đầu làm đề lý, thở dài trong lòng.

HẾT CHƯƠNG 1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play