Nghe Nhạc Thần Tình gọi như thế, Giang Dạ Tuyết lập tức nhìn về phía Mộ Dung Sở Y, còn Mặc Tức thì ngoảnh đầu nhìn Nhạc Thần Tình: “Cậu ta gặp ác mộng à?”

Nhạc Thần Tình cuộn mình dưới lớp áo khoác, chỉ lộ một nhúm tóc đen như mực, nghẹn ngào nói mớ:

“Tứ cữu… tứ cữu đừng giận…” Cậu ta nức nở: “Tứ cữu đừng trách con, đừng không để ý tới con…”

Mộ Dung Sở Y không thích giao lưu tình cảm với người khác, vì vậy tuy Nhạc Thần Tình ngủ mớ gọi thẳng tên hắn, Mộ Dung Sở Y lại làm như không nghe thấy, chỉ lo nhắm nghiền mắt ngồi thiền.

Nhưng có vẻ như Nhạc Thần Tình bị ác mộng tra tấn rất dữ dội, những lời mê sảng này chẳng những không ngừng nghỉ mà còn ngày một dai dẳng hơn, cuối cùng cảm giác mê man và đau đớn trong giọng nói gần như đã gần hiện thực hóa.

Chàng trai vẫn còn non nớt mếu máo gọi: “Tứ cữu…”

“…” Mộ Dung Sở Y nhíu mày tĩnh tâm giây lát, cuối cùng nhịn hết nổi đứng dậy phất tay áo rộng, lững thững đi tới bên người Nhạc Thần Tình, ngồi xuống cạnh cậu ta.

Mộ Dung Sở Y cúi đầu, gương mặt thanh tú như trăng rọi hồ băng hiện rõ nét miễn cưỡng, lại còn có chút mất kiên nhẫn, nhưng rồi vẫn vén lớp áo đắp trên người Nhạc Thần Tình, chìa bàn tay như sứ ngọc sờ trán của cậu ta.

Vừa sờ thử, Mộ Dung Sở Y lập tức biến sắc.

Giang Dạ Tuyết hỏi: “Sao thế?”

Mộ Dung Sở Y nói: “Sốt cao.”

Cho dù thương hàn cảm sốt không phải là chuyện quá nghiêm trọng với tu sĩ, đôi khi chỉ cần uống một thang thuốc là khỏi ngay, song tình trạng của Nhạc Thần Tình lại không mấy lạc quan.

Giang Dạ Tuyết đi qua, trước tiên cẩn thận chỉnh lại lớp áo phủ trên người Nhạc Thần Tình, sau đó cũng nâng tay dò thử thân nhiệt của cậu ta, vừa sờ đã hoảng hồn: “Nóng thế này…”

“Nó không nên bị sốt.” Mộ Dung Sở Y cúi đầu nhìn gương mặt đỏ au của Nhạc Thần Tình: “Vừa nãy lúc cứu nó, ta đã dùng thuật Thánh Tâm.”

Mặc Tức thình lình giương mắt nhìn Mộ Dung Sở Y, thuật Thánh Tâm còn chẳng phải là ——

Sắc mặt của Giang Dạ Tuyết cũng trở nên khó coi: “Tiểu cữu, sao huynh lại…”

Mộ Dung Sở Y lạnh lùng nói: “Thì sao.”

“Đó là cấm thuật!”

“Thì sao chứ.”

Giang Dạ Tuyết: “…”

Trông chờ Mộ Dung Sở Y tuân theo quốc luật của Trọng Hoa cũng như trông chờ cá chép sống trên đất liền vậy, đều là chuyện không thể nào.

Thuật Thánh Tâm là một loại cấm thuật của dược tu, có thể chữa lành một cơ thể chồng chất vết thương trong thời gian cực ngắn, hơn nữa còn đảm bảo người chịu thuật trong vòng ba ngày sẽ không nhiễm những bệnh cấp tính làm giảm thể lực như phong hàn hay sốt rét, nói tóm lại một câu: Hiệu dụng mạnh mẽ, nhanh gọn dứt khoát, cho dù không phải là người chuyên tu y cũng dễ dàng nắm vững.

Theo lý mà nói, y thuật diệu thủ hồi xuân (1) như thế nên được dốc sức tuyên truyền mới phải, nhưng người không hoàn hảo, thuật không hoàn mỹ, thuật Thánh Tâm cũng tồn tại một vấn đề vô cùng đáng sợ, chính là nó đòi hỏi cực cao ở tâm trạng của người thi thuật. Cái gọi là “Thánh Tâm” (lòng của thánh nhân), không bụi không bẩn mới là thánh khiết, người thi thuật nhất định phải giữ lòng trong sạch lúc cứu người, không được chứa nửa phần tạp niệm, không thể chột dạ hay dao động, nếu không tất sẽ tổn hại đến tâm mạch của người thi thuật.

(1) Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

Nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì chết bất đắc kỳ tử.

Giang Dạ Tuyết thừa biết nói lý với Mộ Dung Sở Y cũng vô dụng, vì thế lo lắng nói: “Vậy cơ thể của huynh…”

Mộ Dung Sở Y không để ý đến Giang Dạ Tuyết, chỉ cúi đầu dò mạch cổ của Nhạc Thần Tình, lát sau mở mắt phượng ra nói: “Thuật Thánh Tâm có thể miễn trừ tất cả những bệnh thương hàn gây ra bởi nguyên nhân bình thường, nhưng Nhạc Thần Tình vẫn sốt cao.”

Giang Dạ Tuyết hỏi: “… Là vì cổ trùng sao?”

Mộ Dung Sở Y không đáp, mày kiếm không khỏi nhíu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play