Tí tách.

Một giọt nước rơi từ khe đá trong hang động xuống chóp mũi của Mặc Tức.

“…”

Hàng mi run nhè nhẹ, Mặc Tức chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt của hắn hơi rời rạc, thậm chí không rõ đêm nay là đêm nào. Lúc thì hắn nhìn thấy đủ mọi cảnh tượng trong tháp Dơi chớp động trước mắt, lúc lại trông thấy bóng lưng côi cút của Cố Mang bước đi xa dần dưới ánh hoàng hôn.

Trái tim nằm dưới máu thịt đau đớn nảy lên. Mà trước lúc này, nó gần như đã bị giày vò đến mức sắp ngừng đập.

Mặc Tức lấy hơi chốc lát, chờ khi tầm nhìn không còn mơ hồ như thế nữa, hắn mới xoay cần cổ cứng còng nhìn trái nhìn phải —— Hắn đang nằm trong một hang núi, hang núi này không tính là sâu, có thể thấy được màn đêm bên ngoài. Một đống củi lửa đang cháy hừng hực, có ba người ngồi bên cạnh đống lửa, lần lượt là Cố Mang, Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y. Nhạc Thần Tình nằm cách hắn không xa, trên người phủ áo khoác của Giang Dạ Tuyết.

Đầu đau như búa bổ, Mặc Tức khổ sở nhắm mắt lại.

Ký ức trước lúc hôn mê như tia lửa ánh chớp, lóe từng hồi trong đầu.

Đủ mọi quá khứ trong gương Thời Gian, Cố Mang vác đầu của Lục Triển Tinh đi xa dần, làn điệu “Hoa sen rụng” của lão ăn mày vang da diết —— Ta cũng một thời áo gấm với ngựa tráng xe cao, chỉ huy vạn người rong ruổi trước núi đồi. Cất tiếng vang vọng quỷ ma kinh, dân chúng nghênh đón như thần linh. Nay huy hoàng mất nào ai tiếc, bạn bè ly tán chó săn xơi…

Và sau khi bọn họ rời khỏi gương, Cố Mang đứng giữa mưa máu gió tanh, gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng.

Mặc Tức bật người dậy, tiếng động lọt vào tai ba người đang ngồi trò chuyện quanh đống lửa. Cố Mang là người đầu tiên phát hiện, y quay đầu lại, chạm phải tầm mắt của Mặc Tức.

Cố Mang: “…”

Mặc Tức: “…”

Nhưng câu đầu tiên của Cố Mang không phải là nói với Mặc Tức, y nhìn Mặc Tức giây lát, sau đó nói với Giang Dạ Tuyết và Mộ Dung Sở Y:

“Đệ ấy tỉnh rồi.”

Hai người còn lại lập tức nhìn về phía hắn, Giang Dạ Tuyết đẩy xe lăn gỗ đến bên người Mặc Tức: “Hi Hòa quân, huynh sao rồi? Có còn khó chịu chỗ nào không?”

Mặc Tức không trả lời, nhịp tim đập thình thịch, vẫn nhìn Cố Mang đang ngồi bên đống lửa.

Sau khi lấy lại tinh thần, Mặc Tức vẫn cảm thấy kinh ngạc, ngỡ ngàng và bất ngờ trước việc Cố Mang đột nhiên hồi phục —— Thậm chí hắn còn cho rằng đây là một giấc mộng.

Chỉ là khi mở mắt ra lại, vẫn là hang núi này, vẫn là những người này.

Là thật.

Không ngờ trong lúc đưa Cố Mang về quá khứ, gương Thời Gian đã đồng thời kích thích đầu óc của Cố Mang, thật sự giúp Cố Mang có được tâm trí của ngày trước!

“Huynh…” Bờ môi khô khốc của Mặc Tức mấp máy, giọng nói khàn đến lạ.

Cố Mang liếc Mặc Tức một cái, mắt xanh hờ hững xoay đi chỗ khác, vẻ mặt giống hệt chàng trai tám năm trước trong gương Thời Gian, lạnh lẽo như kết một lớp sương mỏng.

Thấy Cố Mang không đáp, sợ Mặc Tức xấu hổ, Giang Dạ Tuyết bèn nói: “Cố Mang không sao cả. Mặt khác… lúc huynh hôn mê, huynh ấy đã kể cho chúng ta nghe chuyện khôi phục ký ức, huynh không cần lo lắng.”

Mặc Tức nhìn Cố Mang không nói không rằng ngồi bên đống lửa, tư thái của Cố Mang rất thảnh thơi, một chân gập lên, một chân cuộn lại, khuỷu tay gác trên đầu gối, thậm chí cả cổ áo cũng phanh ra một chút, rặt vẻ binh sĩ lưu manh của năm đó.

Tính ra từ khi vào gương Thời Gian, Mặc Tức đã nhận vô vàn cú sốc, mà cú cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Ngay khi biết được Cố Mang khôi phục ký ức, Mặc Tức từng có một thoáng buồn khổ và mừng rỡ ngắn ngủi. Mừng rỡ là vì cuối cùng quá khứ của bọn họ lại được đôi bên cùng giữ, nhưng cảm giác đó chỉ được giây lát mà thôi. Giờ đây nhìn Cố Mang, nhịp đập dồn dập trong lồng ngực của hắn lại từ từ lạnh đi.

Dần dà, cảm xúc này đã bị hoang mang, âu lo, bối rối và mờ mịt nghiền nát.

Trong phút chốc đó, dường như hắn đã nghĩ ngợi rất nhiều, lại như đã bị tra tấn đến mình đầy thương tích mất hết sạch cảm giác, đầu óc mù mờ một lúc lâu, ý nghĩ cuối cùng dừng ở việc —— Cố Mang đã khôi phục ký ức lạnh lùng như băng đá, lại càng khác xa Cố sư huynh trong ấn tượng của hắn.

Rõ ràng y là người đầu tiên phát hiện Mặc Tức tỉnh dậy, nhưng lại không đứng lên mà chỉ mặc cho  Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết xử lý, còn mình lại quay mặt đi, nhâm nhi một chén trà nóng như chưa có gì xảy ra.

Mặc Tức nhìn sườn mặt của y, cảm giác trĩu nặng trong lòng ngày càng sâu.

Thấy hắn cứ im thin thít, chỉ lo mải mê nhìn Cố Mang, Giang Dạ Tuyết sốt sắng hỏi: “Hi Hòa quân, huynh ổn chứ?”

Mặc Tức ngừng một lát rồi dời mắt khỏi người Cố Mang, cố giữ bình tĩnh nói: “… Ổn.”

Qua một lát, vì không muốn Giang Dạ Tuyết nhìn ra thêm điều gì, hắn bèn đổi đề tài, hỏi: “… Chúng ta… ở đâu vậy?”

“Còn ở trên đảo Dơi.” Giang Dạ Tuyết đáp: “Sự việc gây náo động quá lớn, Vụ Yến đã phong tỏa cả hòn đảo, mà chúng ta bị tổn hao nghiêm trọng, tạm thời không ra được.”

“Ai cơ?”

“Là Nữ Dơi Vương của đảo Dơi. Ả tên Vụ Yến.”

Mặc Tức uể oải nói: “… Rõ ràng là một con dơi, sao lại xưng mình là yến (chim yến)?”

“Đúng vậy, tên kỳ lạ thế đấy.” Giang Dạ Tuyết nói: “Lúc chúng ta vào tháp, Vụ Yến đang ở dưới địa cung bế quan tu luyện đến bước ngoặt mấu chốt, thế nên động tĩnh lớn như vậy, ả cũng không xuất hiện. Sau đó huynh hủy diệt bộ tộc trong cả tòa tháp của ả, Sở Y…” Thốt ra tên này xong mới phát hiện không đúng, bèn sửa lời: “Tiểu cữu lại cứu Thần Tình ra khỏi mật lao của ả. Sau khi huynh ngất xỉu, đúng lúc ả kết thúc đợt tu luyện, phá cửa xông ra truy đuổi —— Cũng may còn Cố Mang.”

Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết đưa mắt nhìn Cố Mang.

Cố Mang đối xử với người khác cũng xem như khách sáo, vậy mà vẫn còn nhếch miệng cười được với Giang Dạ Tuyết như thuở chưa làm phản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play