Tối hôm đó, là Mộng Trạch đưa Mặc Tức về phủ.
Lẽ ra việc này không phù hợp với thân phận công chúa của một nước, nhưng Mộng Trạch cũng là người không ngại ánh mắt thế tục giống như vị đại ca làm Quân thượng của nàng. Cố Mang giúp nàng vén màn xe ngựa, định dìu phụ Mặc Tức vào buồng xe, Mộng Trạch lại liếc y một cái, nói: “Có ta là được rồi.”
Cố Mang ngập ngừng nói: “Xin lỗi. Trước đó ta không phải cố ý, ta chỉ muốn cản rượu giúp hắn thôi.”
Mộng Trạch không tỏ thái độ hung ác với Cố Mang, nhưng cũng chẳng hòa nhã gì cho cam, chỉ lạnh lùng nhìn y không nói một lời.
Nguyệt Nương đứng bên cạnh lại cười khẩy một tiếng, móc mỉa: “Cản rượu? Ngươi có tư cách sao? Ngươi xứng sao?”
Ngừng một lát, Cố Mang nói: “Ta chỉ là đã biết một số chuyện… nên ta muốn bù đắp một chút.”
Nguyệt Nương cất giọng the thé: “Bù đắp? Ngươi phạm nhiều sai lầm như thế, tổn thương người khác nhiều lần như thế, bây giờ biết phải bù đắp rồi sao. Nhưng chúng ta cần quả tim heo của ngươi làm gì chứ! Ngươi có thể bù đắp được cái gì?!”
“…”
Nguyệt Nương quyết không để yên: “Ngươi là đồ sao chổi quỷ gạt người! Ngươi ——”
“Đừng nói nữa.” Mộng Trạch nhấc tay cắt lời ả, sau đó quay đầu nhìn Cố Mang.
Dưới ánh trăng sáng ngời, sắc mặt của Mộng Trạch rất lạnh nhạt, tuy nàng không miệt thị Cố Mang, ánh mắt lại rét lạnh thấy rõ.
“Cố soái, ta biết hôm nay ngươi có lòng tốt, nhưng xin ngươi đừng gây thêm rắc rối cho Mặc đại ca nữa. Ngươi đã hại huynh ấy quá nhiều rồi.” Mộng Trạch nói: “Ngươi tha cho huynh ấy đi.”
Nàng không có mắng Cố Mang là yêu tinh hại người, mấy từ này nàng không nói ra được, nhưng Cố Mang đã hiểu ý của nàng. Cố Mang nhìn vết thương trên vai Mặc Tức, im lặng một hồi rồi không nói thêm nữa, xoay người đi ra sau xe ngựa. Mộng Trạch dìu Mặc Tức lên xe, Cố Mang thì lẳng lặng theo sau.
Về đến phủ Hi Hòa, Lý Vi đã hay tin dẫn theo một nhóm nô bộc, đồng loạt đứng hầu trước cửa, vừa thấy Mộng Trạch thì vội vã quỳ lạy: “Thuộc hạ Lý Vi, bái kiến công chúa Mộng Trạch, công chúa thiên tuế, vạn phúc kim an!”
Tuy Mộng Trạch không phải nữ chủ nhân của phủ Hi Hòa, song hầu như mọi người đều đặt nàng ta ở vị trí đó mà đối đãi, vừa cung kính vừa niềm nở dẫn nàng ta vào trong.
Ghế ngồi và đồ nội thất trong phủ Hi Hòa đều có đôi có cặp, Lý Vi phụ đưa Mặc Tức vào phòng ngủ, sau đó trở ra nịnh nọt Mộng Trạch: “Công chúa, chủ thượng nhà tôi nhớ nhung người lắm, làm gì cũng phải dành riêng một vị trí cho người, chỉ chờ người đến dùng cho tiện.”
Mộng Trạch thở dài: “Tại huynh ấy lười biếng, muốn có cặp có đôi thôi, dành riêng cho ta cái gì chứ?”
“Làm gì có, tâm ý của chủ thượng dành cho công chúa, đám người hầu chúng tôi đều thấy rõ rành rành.” Nói đoạn, Lý Vi kéo một chiếc ghế làm bằng gỗ hoàng hoa lê trong đại sảnh ra đây: “Công chúa ngồi tạm, uống chén trà rồi hẵng đi.”
Mộng Trạch không từ chối, Nguyệt Nương liền cười nói: “Vậy thì làm phiền Lý quản gia.”
“Không phiền không phiền!” Lý Vi vội sai người hầu chuẩn bị tám món bánh ngọt tám loại mứt quả và một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng cho Mộng Trạch, sau đó cười hề hề nịnh hót: “Công chúa người xem, bộ chén trà này cũng chỉ có một đôi, mọi hôm chủ thượng thích dùng bộ này nhất, sau này người phải thường xuyên đến đây uống trà chơi cờ với ngài ấy nha.”
Mộng Trạch nhìn bộ trà cụ, đúng là bộ chén trà đôi do Ngự Diêu Hán (1) của Trọng Hoa chế tạo, một cái ấm với hai cái chén, thông thường dùng để tiếp đãi bạn thân hoặc chỉ có vợ chồng mới sử dụng. Thật ra Ngự Diêu Hán nung loại trà cụ này cũng nhằm lấy lòng thôi, ý là “ta và người tình thâm, không có ai khác nữa.”
(1) Ngự Diêu Hán: Lò sản xuất đồ gốm sứ cho cung đình.
Mộng Trạch xoay mặt đi, ho nhẹ một tiếng: “Lý quản gia đừng nói bậy, trước giờ ta chưa từng thích đồ sứ tùng trúc mai. Nếu ông còn tùy tiện suy đoán tâm ý của chủ thượng nhà ông, chờ huynh ấy tỉnh dậy coi chừng ta nói với huynh ấy, để xem huynh ấy có phạt ông không.”
(2) Hoa văn tùng trúc mai. Tùng trúc mai là 3 loại cây sống khỏe trong mùa đông khắc nghiệt, tượng trưng cho nhân cách cao thượng của truyền thống văn hóa Trung Quốc, cũng dùng để nói về nghĩa tình trung trinh.
Lý Vi nói: “Ôi, vậy tôi không dám nữa, không dám nữa.”
Tuy là nói vậy, ý cười trong mắt lại chẳng hề giảm đi. Tâm ý của nữ nhi không khó đoán, Mộng Trạch ngoài miệng thì trách cứ, trong lòng lại thích nghe người ta nói Mặc Tức nhung nhớ nàng, tốt với nàng, đối xử với nàng khác biệt với những người còn lại.
Đang hầu hạ công chúa dùng trà bánh, trò chuyện câu được câu mất với nàng ta, Lý Vi chợt trông thấy một người đứng ở góc nhỏ tối tăm, lẳng lặng quan sát bọn họ.
Lý Vi giật thót.
Thường ngày vị trí của Mộng Trạch đều cho Cố Mang ngồi, bộ trà cụ Mộng Trạch dùng cũng cho Cố Mang dùng… nhưng mà… nhưng mà đó là vì Cố Mang không hiểu lễ nghĩa, chủ thượng lại lười quản y, nên y mới được nước làm xằng bậy như thế. Bây giờ Cố Mang đừng tưởng là Mộng Trạch chiếm địa bàn của mình rồi xông lên đòi ăn thua đủ với Mộng Trạch giùm nha?
Lý Vi bồn chồn, đang định tìm cớ xua Cố Mang đi, chỉ thấy Cố Mang nhìn Mộng Trạch chằm chằm, ánh mắt chẳng mang thù hận, mà là ảm đạm.