Lúc Mặc Tức và Mộng Trạch trở vào, trong đại điện đã đông nghịt khách khứa. Nhác thấy hai người họ, công chúa Yến Bình lập tức chạy tới, tươi cười hớn hở, cất giọng ngọt xớt: “Tỷ tỷ, tỷ phu! Bình an vui sướng nha!”
Mộng Trạch ho nhẹ một tiếng: “Tiểu nha đầu đừng nói lung tung.”
Mặc Tức liếc công chúa Yến Bình một cái.
Hôm đó về thành, chuyện Yến Bình gạ gẫm hắn còn mồn một trước mắt, bây giờ cô ả này vẫn có thể làm như không có gì, da mặt đúng là dày khủng khiếp.
Yến Bình ngả ngớn nháy mắt với hắn: “Hì hì, Hi Hòa quân lúc nào mà chẳng nhung nhớ tỷ tỷ của muội, hai người chỉ thiếu mỗi lệnh ban hôn, muội gọi một tiếng tỷ phu thì sao chứ.”
Mộng Trạch: “… Yến Bình!”
“Được rồi được rồi, không quấy rầy hai người nữa.” Nói đoạn, Yến Bình ném một ánh mắt đưa tình cho Mặc Tức: “Mỹ nhân tỷ phu, hẹn gặp lại nha.”
Ả mang mùi son phấn chạy mất dạng, để lại Mặc Tức và Mộng Trạch lúng túng nhìn nhau. Mặc Tức ngừng một lát rồi nhìn đồng hồ nước, nói: “Quân thượng chắc cũng sắp đến rồi, ta đưa muội vào chỗ.”
Mộng Trạch cười nói: “Không cần đâu, muội còn phải đi trò chuyện và chào hỏi các tỷ muội, Hi Hòa quân tự đi đi.”
Dứt lời, nàng ta cũng đi mất. Mặc Tức đứng tại chỗ chốc lát, nhìn quanh bốn phía nhưng chẳng thấy Cố Mang đâu, không khỏi chau mày lại. Người này đi đâu rồi?
Tuy rằng có thể dùng vòng Tỏa Nô để cảm nhận, nhưng Mặc Tức ít nhiều vẫn hơi bài xích chiếc vòng nô lệ này, hắn bèn sải chân dài đi xung quanh tìm một lần, cuối cùng tìm được Cố Mang đang ôn chuyện với Giang Dạ Tuyết ở một góc nhỏ hẻo lánh.
“Sao hai người lại ở đây?”
Giang Dạ Tuyết quay đầu lại, thấy Mặc Tức thì ôn tồn nói: “Trùng hợp gặp phải, nói chuyện chơi thôi.”
Mặc Tức dời mắt về phía Cố Mang, chỉ thấy Cố Mang cúi đầu, ngón tay thấp thỏm vân vê tay áo, đang định mở miệng, chợt nghe quan truyền lệnh ở phía sau quát lớn: “Quân thượng đến ——”
Mặc Tức không nói thêm nữa, hờ hững gọi Cố Mang: “Đi thôi, theo ta về chỗ ngồi.”
Quân thượng vừa đến, tiệc giao thừa chính thức bắt đầu, tất nhiên là xa hoa tráng lệ, tiếng chúc rượu vang khắp, ban thức ăn thưởng ca múa, bốn bề đều là tiếng đàn sáo.
Sau khi kính trọn lễ nghĩa, tiệc rượu bắt đầu ồn ào náo nhiệt, các nhà nâng chén chúc rượu nhau, hai bên trò chuyện rôm rả, người người vui cười niềm nở.
Quân thượng thảnh thơi tựa vào vương tọa, nói với giọng biếng nhác: “Chư quân, tối nay cô chỉ có một yêu cầu với các khanh. Vui vẻ.”
Chúng thần nâng chén tạ ơn, cầu chúc nước nhà phồn vinh, khung cảnh tươi vui thuận hòa.
Qua ba lượt rượu, khách khứa bắt đầu đi kính rượu qua lại.
Mộ Dung Liên ngả lưng lên ghế mà hút thuốc, cặp mắt đào hoa rũ thấp, mặt mày mang ba phần men say, bảy phần lười nhác. Lúc Mặc Tức quay đầu nhìn đến gã, phát hiện gã đang nheo mắt nhìn Cố Mang chằm chằm, ánh mắt mơ màng như ẩn chứa một ít cảm xúc quái lạ khó tả bằng lời.
“Nào, Hi Hòa quân, ta kính ngài một chén.”
Trường Phong quân dắt con gái mắc chứng Cuồng Tâm của mình tới, Mặc Tức thu hồi tầm mắt, kính Trường Phong quân một chén Thiên Thu Tuế, theo lệ thường nói vài câu chúc mừng với ông ta, sau đó hỏi: “Lệnh ái đỡ hơn chưa?”
Trường Phong quân xoa đầu con gái Lan Nhi, cười đến đuôi mắt hằn rõ nếp nhăn: “Đỡ nhiều rồi, sau khi Khương dược sư về thành vẫn luôn chăm sóc nó, may nhờ có dược sư.”
Lan Nhi nhỏ nhắn đứng trước mâm cỗ cũng chỉ cao gần bằng cái bàn. Nó thấy Cố Mang thì hai mắt sáng rực, nhỏ giọng hân hoan gọi: “Đại ca ca!”
Cố Mang chớp chớp cặp mắt xanh, mặt mũi giãn ra như lá xuân, nở nụ cười: “Chuồn chuồn nhỏ.”
“Hì hì, muội tên Lan Nhi, muội…”
Tiếc rằng lời không thể nói tiếp, trong tiệc đông người lắm miệng, nhiều lời với một kẻ bị muôn người chỉ trích dù sao cũng không tốt. Trường Phong quân ấn đầu con gái xuống, ý bảo nó đừng nói thêm nữa.
Lan Nhi ngơ ngác: “Cha?”
Cố Mang không còn ngây thơ như trước đây, bây giờ y đã hiểu mình là một “phản đồ”, mà phản đồ là kẻ đáng xấu hổ, càng khỏi bàn đến những lời thức tỉnh vừa rồi của Giang Dạ Tuyết.
Ngày trước y không có cảm nhận trực quan và sâu sắc về hai chữ “phản bội”, chỉ biết mỗi lần ai đó nhắc đến nó trước mặt mình, trong mắt đều chứa đầy hận thù khó diễn tả bằng lời. Mà khi Mặc Tức nhắc tới hai chữ này, ngoại trừ căm hận, dường như còn có nỗi đau sâu hơn biển.
Bảy tuổi.
Chỉ như một bé sói con còn chưa biết săn bắt, cha đã rơi vào thảm cảnh chết không toàn thây vì bị anh em “phản bội”.
Thì ra mình làm chuyện tương tự kẻ đó. Thảo nào tất cả mọi người đều ghê tởm mình, phỉ nhổ mình —— Con sói phản bầy đáng gặp kết cục bị xé sống nuốt tươi.
“Đại ca ca, huynh không vui hả…”
Ánh mắt của Cố Mang trở nên ảm đạm, y cúi đầu nghĩ miên man, im lặng không nhiều lời nữa.
Lan Nhi nhỏ tuổi không hiểu sự đời, còn tưởng Cố Mang cũng vì mình mắc chứng Cuồng Tâm mà không muốn đáp lại mình, hốc mắt không khỏi ngân ngấn nước: “Đại ca ca, hồi trước mình từng chơi chung với nhau đó, muội ——”
“Được rồi Lan Nhi.” Trường Phong quân gượng cười cắt lời nó, kéo nó về phía đầu gối của mình: “Hi Hòa quân, chúng ta đi kính rượu nhà khác đây. Hi Hòa quân bình an vui sướng nhé.”
Dứt lời, ông ta vội vã dẫn đứa con gái bước một bước ngoái đầu ba lần đi mất.
Phát hiện Cố Mang không được ổn, Mặc Tức quay đầu nhìn y: “Huynh bị sao thế?”
“Không có gì.” Cố Mang hít hít mũi, nói với Mặc Tức: “Năm mới vui vẻ. Ta cũng…” Y học theo người khác bưng chén rượu trên bàn: “Ta cũng kính ngươi một chén.”
Mặc Tức: “… …”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT