Mặc Tức như đụng phải vật gì ô uế, hoặc như con mèo bị kìm gắp than làm phỏng, mắt đen trợn tròn xoe, vừa thẹn vừa giận toan khép sách. Cố Mang lại cười như điên, nghịch nhây ôm lấy Mặc Tức, chẳng những không cho hắn khép sách mà còn giật quyển xuân cung đồ nhăn nhúm cũ mèm đó qua, ép Mặc Tức đọc cho bằng được.
Hai người vật lộn trên giường cả buổi, trong lúc gà bay chó sủa, quyển sách đó rớt cái “bẹp” lên mặt Mặc Tức.
Hình ảnh quấn quýt lõa lồ cứ thế đập vào mắt, Mặc Tức dựng hết lông tóc, tưởng như bị dội một chậu nước bẩn, thình lình bật người dậy, đẩy Cố Mang qua một bên.
Mặc Tức ngồi thẳng người lên, gương mặt xưa nay lạnh lùng thanh nhã đã đỏ như tôm luộc. Hắn không dám nhìn Cố Mang, càng không muốn đụng vào quyển sách kia, lồng ngực phập phồng kịch liệt, quay mặt sang chỗ khác.
Hắn chỉnh lại cổ áo xốc xếch của mình, hầu kết trượt lên trượt xuống, thấp giọng nói: “Huynh đừng đùa kiểu này với ta nữa.”
Đây là một câu cảnh cáo.
Đáng tiếc lúc đó Cố Mang quá ngốc, quả thật là óc heo, vậy mà lại cho rằng đây là câu “làm nũng” của tiểu sư đệ da mặt mỏng. Cũng tại y không biết nhìn người, rõ ràng Mặc Tức là một con mãnh thú ăn thịt nhe răng hút máu hung tàn bạo ngược, y lại bị hình tượng thanh cao đoan chính của hắn làm mờ mắt, cho rằng Mặc Tức là một con hạc tiên không ăn khói lửa nhân gian ghẹo kiểu nào cũng bình chân như vại.
Sau này nghĩ lại, thật ra mình bị Mặc Tức phập te tua như thế, đều do mình mắt mù tự chuốc lấy.
Cố Mang mắt mù bị men say mê hoặc, cảm thấy dáng vẻ cao ngạo ngượng nghịu của Mặc Tức trông buồn cười và thú vị khó tả. Y cũng không định bỏ cuộc tại đây, bèn nhặt quyển sách xui xẻo bị Mặc Tức ném lên, cười cợt nhả: “Đệ không cần thật sao?”
“…”
“Đệ không cần thì thôi ta tự đọc.”
Dứt lời, Cố Mang ngang nhiên nằm trên giường của Mặc Tức lật sách, còn vừa lật vừa thốt ra những tiếng “oa, ôi” tán thán.
Vành tai của Mặc Tức cũng đỏ bừng, hắn nhắm nghiền mắt nhẫn nhịn một hồi, rồi lại cảm thấy trong gian lều vắng lặng này, nhịp tim đáng xấu hổ của mình quả thật vang như nổi trống vậy.
Thế là một lát sau, Mặc Tức đứng phắt dậy, trầm giọng nói: “Ta đi dọn dẹp chén đũa.”
Cố Mang mỉm cười ló đôi mắt đen ngà ngà say ra từ sau quyển sách: “Đệ muốn trốn hả?”
Mặc Tức ngó lơ y, chỉ lo thu dọn chén đũa, đem ra ngoài rửa sạch.
Cố Mang không biết Mặc Tức hứng gió bên ngoài bao lâu, bình ổn cảm xúc bao lâu, y chỉ cảm thấy Mặc Tức đúng là vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu. Trong đám công tử thế gia sao lại mọc ra một đóa hoa cao lãnh ngây thơ đến thế? Hai mươi tuổi đầu rồi, vậy mà đụng đầu ngón tay vào xuân cung đồ cũng ngượng đến đỏ mặt tía tai.
Đần dễ sợ.
Cố Mang lại nhủ thầm, như vậy là không được, già đầu thế rồi mà, qua vài năm nữa biết đâu sẽ thành thân luôn, ngay cả lẽ thường như âm dương kết hợp cũng không dám đối diện, da mặt mỏng đến mức này là bệnh, phải trị mới được.
Không thì lúc tân hôn biết tính sao? Lẽ nào định đẩy tân nương người ta ra, lạnh lùng nói: Xin lỗi, ta không thể làm việc cẩu thả này?
Có lẽ Cố Mang thật sự đã say lắm rồi, chỉ toàn nghĩ vớ vẩn không đâu, càng nghĩ càng buồn cười, càng nghĩ càng cảm thấy mình làm sư huynh quá tuyệt vời, quả thật cứ như mẹ già nhọc lòng thay sư đệ.
Vừa nghĩ vừa lật sách soàn soạt.
Hình ảnh đập vào mắt dâm đãng mà hỗn loạn, khoa trương mà sắc tình, Cố Mang nhìn một hồi cũng có chút thất thần. Y cũng lười để ý mồi lửa mà mình châm vào lòng Mặc Tức, cũng lười để ý Mặc Tức ở ngoài gió rét trăn trở về cuộc đời thế nào. Y thả lỏng toàn thân, Lê Hoa Bạch như đã ngâm mềm gân cốt mọi ngày luôn căng cứng của y.
Cố Mang hưởng dụng “quà nhược quán” bị Mặc Tức ghét bỏ, càng đọc càng cảm thấy Mặc Tức đúng là không biết nhìn hàng.
Quyển sách cực phẩm thế này, nếu đổi thành Lục Triển Tinh, ắt hẳn đã sớm xúm lại một chỗ với y, thì thầm bàn tán xem tư thế nào tốt, cô nương nào đẹp, hai người cười tí ta tí tởn.
Đó mới là đàn ông bình thường.
Chắc không phải Mặc sư đệ mắc bệnh gì đó chứ…
Cố Mang suy nghĩ vẩn vơ, mạch tư tưởng lại dần dần mông lung. Nét vẽ tinh tế tấm sau kích thích hơn tấm trước, Cố Mang ngắm nghía một hồi, bị hình vẽ trong sách khơi dậy ngọn lửa lòng, không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, cơ thể ngấm rượu dễ dàng bị dục vọng châm ngòi, đốt cho máu nóng hừng hực.
Thật ra lâu lắm rồi y không có phát tiết, y và các anh em cũng đến kỹ viện chơi, trái ôm phải ấp cười đùa với các cô nương đó thì được, nhưng cửa ải cuối cùng lại mãi không thể qua.
Bản thân Cố Mang cũng không rõ lý do vì sao nữa, chắc vì y cảm thấy tình dục không tình yêu chẳng có gì sung sướng, hoặc có thể do từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, đáy lòng y vẫn luôn mong chờ người bầu bạn bên mình cả một đời bình yên.
Mà biết đâu những lý do trên đều không đúng, đều là dối trá.
Cố Mang chỉ cảm thấy những cô nương mình từng ôm quá mềm yếu, hệt như đồ sứ dễ vỡ vậy. Y thích ngắm gương mặt xinh đẹp của các nàng, nhưng không nảy sinh được quá nhiều dục vọng.
Chẳng hạn như quyển xuân cung đồ này, mặc dù các cô nương trong sách đều mỹ miều diễm lệ, tư thái gợi cảm, nhưng y càng thích chiêm ngưỡng những nam tử ân ái với các nàng, những cơ thể cứng nóng, vạm vỡ cường tráng ấy ——
Nghĩ vậy, Cố Mang cảm thấy chắc mình cũng bệnh rồi.
Lật từ từ ra sau, dù rằng sách này y đã xem rồi, nhưng vẫn chưa xem kỹ từng trang. Đến một trang nào đó, Cố Mang bỗng dưng sửng sốt, bộ não lờ đờ kêu “ong” một tiếng, máu trào ngược lên.
Thậm chí y còn chưa kịp hiểu tại sao máu lại trào ngược lên, cứ ngỡ chỉ là một loại kích thích bản năng mà tranh vẽ mang đến.
Chờ cơn kích thích mãnh liệt đó trôi qua, Cố Mang mới phát hiện bức tranh này không giống những bức khác. Có lẽ họa sĩ theo đuổi cái mới, cảm thấy nam nữ ân ái đơn thuần chưa đủ phê, thế là chơi trội vẽ ra khung cảnh cực kỳ táo bạo.
Âm dương xuân cung, tất nhiên phải có phụ nữ, cô gái trong tranh tóc đen tán loạn, ngửa cổ nằm trên giường, một người đàn ông đang công thành chiếm đất trên cơ thể nõn nà run rẩy của nàng ta. Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, điều khiến cho Cố Mang bỗng thấy máu chảy tăng tốc cả người nóng ran chính là sau lưng người đàn ông này lại có một người đàn ông khác, người nọ ôm lấy người đàn ông đang nằm trên người cô gái kia, từ phía sau…
Cố Mang lia mắt qua vị trí đó, da mặt luôn dày như tường thành thế mà lại đỏ rần.
Y chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, dường như có đáp án gì quấy nhiễu mình đã lâu trồi lên khỏi mặt nước, trong lòng dấy lên một đợt sóng gào biển gầm, khiến cho máu nóng toàn thân đều dồn hết xuống dưới.
Cố Mang thoắt cái sưng cứng ngắc. (ý nói chỗ ở dưới cứng ấy…)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT