Cửa điện mở ra.

Rọi vào mắt là từng mảng ánh vàng chói lọi. Chỉ thấy trong điện quốc sư, rường cột chạm trổ điểm xuyết bột vàng, rèm che bằng lụa buông thõng, dưới đất còn trải chiếu cỏ, đệm gối mềm mại đều thêu tơ vàng, vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Giữa mảng ánh vàng phù phiếm ấy, có một người đàn ông mặc áo bào ống rộng đang cúi đầu gảy đàn bên cửa sổ, đưa lưng về phía Lý Thanh Thiển.

Đàn cổ đó dùng da người làm mặt đàn, dùng sợi tóc làm dây cung, thân đàn gắn chín con mắt người, hễ mà gảy dây đàn, đống mắt ấy liền xoay tròn theo động tác của gã.

Nghe tiếng đá cửa, gã ta thong thả gảy dăm ba âm cuối, sau đó đè lại dây cung giật nảy, bình tĩnh hỏi:

“Đêm khuya vắng lặng, khách nhân muốn làm điều chi?”

Lý Thanh Thiển nhấc thanh kiếm nhỏ máu, giọng nói chất đầy thù hận, nghiến ra bốn chữ: “Ta tới trả thù!”

“À…” Quốc sư cười tựa mây mù: “Trong thiên địa Cửu Châu, bất luận là người sống hay oán quỷ, muốn tìm ta trả thù không hề ít. Chẳng qua đủ sức một mình một ngựa xông vào vương cung, đi tới điện của ta…”

Gã chậm rãi quay đầu, lạnh nhạt nói: “Đúng là chẳng được mấy người.”

Theo động tác ngẩng đầu của gã, ánh nến trong điện sáng lên.

Quốc sư nước Liệu thế mà cũng đeo một chiếc mặt nạ vàng, tròng mắt đen kịt sau tấm mặt nạ ấy đang cuồn cuộn sóng ngầm.

Gã cười khẽ một tiếng: “Tiên quân tới trả thù gì?”

Lý Thanh Thiển rít lên: “Thù máu!”

“Ồ?” Quốc sư hứng thú đứng dậy, hỏi: “Là vị nào ta giết vậy?”

Thừa biết nhắc tên Hồng Thược với gã cũng vô dụng, Lý Thanh Thiển nghiến răng nói: “Thiếu nữ tế núi… tự ngươi biết mình đã làm những gì. Ngươi là đồ… lừa đảo!”

Im lặng giây lát, quốc sư phá lên cười: “Thì ra tiên quân là, xung quan nhất nộ vi hồng nhan…”

(1) Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Giận đến dựng cả tóc vì hồng nhan. Bắt nguồn từ điển tích Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.

Lý Thanh Thiển giận run người, hai mắt đỏ ngầu, quát: “Ngươi bảo tìm các cô nương có dung mạo tương tự để nhận làm thánh nữ, dạy thiên đạo chiêm tinh, nhưng sự thật là chôn sống các nàng trên núi Phượng Vũ để tế sơn thần! Có phải thế không?!”

Quốc sư lại nói: “Không phải.”

“…!”

Xưa nay Lý Thanh Thiển luôn là người nói đạo lý, vừa nghe quốc sư phủ nhận thẳng thừng, oán thù chực tuôn chợt nghẹn lại, lồng ngực phập phồng, trợn mắt lườm gã.

Quốc sư thở dài: “Tiên quân suy đoán như vậy đúng là hiểu biết nông cạn, nói oan cho ta.”

“Ta… ta…” Lý Thanh Thiển trông như muốn hỏi “Ta nói oan cho ngươi chỗ nào”, nhưng vì cảm xúc quá kích động, lời của quốc sư lại vượt xa dự đoán, Lý Thanh Thiển nhất thời chẳng biết nên hỏi thế nào.

Quốc sư nói: “Đúng là ta có thu nhận mấy cô nương đó, nhưng ngươi nói ta chôn sống các nàng để tế sơn thần thì sai hoàn toàn. Tiểu tiên quân, ta hỏi ngươi nhé, núi Phượng Vũ có sơn thần nào chứ?”

“…”

“Sơn thần ở ngũ đại tà sơn (năm ngọn núi yêu tà lớn) còn chưa chắc được tế sống trăm nàng trinh nữ, núi Phượng Vũ xếp hàng thứ mấy?”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Nó không có linh tính, cùng lắm chỉ là tử cục phong thủy, ngươi nhẹ dạ tin vào lời đồn ngoài phố, một mực chắc rằng ta muốn dùng người sống tế sơn thần nên vô duyên vô cớ đẩy mấy trăm cô nương vào hố chôn tập thể, khiến các nàng mất mạng.” Ngừng một lát, quốc sư nói: “Ta nào có nhàm chán vậy chứ.”

Hiển nhiên Lý Thanh Thiển không muốn tin lời quốc sư, nhưng đối phương nói có sách có chứng, chẳng hề cưỡng từ đoạt lý, khiến cho Lý Thanh Thiển trông hết sức bối rối.

Cảm giác bối rối này khiến Lý Thanh Thiển trông cực kỳ mỏi mệt và đáng thương, dường như lửa thù ngút trời cũng sắp rút khỏi cơ thể gã, để lại mỗi bộ xương giá lạnh và trống rỗng.

Đôi mắt dập dờn sóng ngầm của quốc sư cứ nhìn Lý Thanh Thiển như thế, nhìn gã cúi đầu, nhìn gã lúng túng, nhìn mắt gã trở nên rời rạc, nhìn ý chí của gã lụn bại.

Hồi lâu sau, quốc sư nhấc ngón tay thon dài lên che mặt nạ, đột nhiên bật cười khùng khục.

Lý Thanh Thiển ngẩng phắt đầu, mặt mày tái nhợt nhìn tên quốc sư hành xử lập dị này.

Trong ánh mắt hoang mang của Lý Thanh Thiển, quốc sư hệt như khách làng chơi đang trêu đùa một con chim tước, gã cười càng lúc càng lớn, từng tràng tiếng cười tựa nước lạnh lan tràn, khiến cho Lý Thanh Thiển sởn hết gai ốc: “Ha ha ha… ha ha ha…”

“Ngươi cười cái gì?!”

“Há, ta cười ngươi thú vị, ngươi thật sự rất thú vị —— Lý tông sư kiếm Đoạn Thủy, ngưỡng mộ đại danh phục ma của ngươi đã lâu, thì ra tông sư trên thế đạo hôm nay lại ngây thơ hồn nhiên như vậy sao?”

Lý Thanh Thiển sửng sốt: “Ngươi đã sớm biết là ta…”

“Bên ngoài kiếm va leng keng, nếu ta nhận không ra thì chẳng phải bị điếc?”

Lý Thanh Thiển kinh ngạc hỏi: “Thế nên vừa rồi, ngươi toàn nói dối gạt người?!”

Quốc sư ngồi trở lại ghế đàn, một tay đặt trên thân đàn, một tay phủ trên đầu gối, ánh mắt tối tăm, điệu cười ngọt xớt: “Hả? Ta gạt ngươi làm gì? Vừa rồi những lời ta nói với ngươi, đều là thật.”

“Ta chưa từng bắt trăm cô gái đó tế núi, có điều các nàng đúng là do ta chôn. Không phải cúng tế vì vận mệnh nước nhà, chỉ vì…” Dừng một lát, gã cười ra tiếng: “Chỉ vì tìm vui thôi.”

Lý Thanh Thiển sững sờ: “Ngươi ——!”

“Ngươi có biết tại sao ta phải tuyển những cô gái này không.” Quốc sư tiện tay gảy dây đàn, phát ra vài âm đứt quãng vô nghĩa, sau đó rũ mắt cười nhạt: “Thật ra các nàng không có gì đáng trách, chỉ trách tướng mạo giống một con tiện nhân.”

Gã thở dài: “Con tiện nhân đó khiến ta hận quá đỗi.” Tròng mắt đen kịt của gã sáng lên: “Ta không vui.”

“Ngươi… tên điên này…”

“Đúng vậy, ta là người điên.” Quốc sư cười hà hà: “Nhưng mà nếu ta nói với ngươi, thật ra ta cũng là kẻ si tình, ngươi tin không?”

“Ngươi ——”

“Ngươi không tò mò những cô gái kia giống ai sao.”

Lý Thanh Thiển không đáp, quốc sư cũng không quan tâm, cứ ung dung tự nói tự nghe: “Các nàng ấy hả, đều giống một con thánh nữ… một con tiện tỳ ta từng nuôi. Ta đối xử với ả khoan hồng độ lượng, ả lại không hiếu kính ta đàng hoàng, trái lại còn ăn táo rào sung, làm một việc nghiêm trọng trái ý ta, cuối cùng bỏ trốn mất dạng.”

“Ta vẫn luôn dò la tung tích của ả, nhưng chẳng thể tìm được ả. Mãi đến nhiều năm về sau, ta mới nghe nói ở Trọng Hoa có một cô gái phong hoa tuyệt đại thành thân. Chính là ả ta.”

Quốc sư dùng giọng điệu hờ hững nhất kể ra oán hận ngập trời trong lòng: “Chậc chậc, cảm động ghê gớm. Người người đều nói, ả trẻ tuổi thân ngọc mình ngà, gả cho tên đàn ông hà khắc lạnh lùng kia, chắc là điên rồi nên nghĩ quẩn. Rõ ràng ả có dung mạo khuynh thành, nhan sắc phù dung, lại cứ si mê bám víu một tên đầu gỗ lãnh cảm không hiểu phong tình, đúng là uổng đời giai nhân.”

Dây đàn làm bằng tóc phát ra tiếng vang khiến người nổi gai ốc dưới tay gã.

Quốc sư nhếch miệng cười nói: “Ta cũng cho là thế.” Gã chỉ chỉ đầu mình: “Ta cảm thấy ả gả cho tên kia, là vì chỗ này có bệnh.”

“Ngươi nhìn đi, ả bướng bỉnh thế kia, thánh nữ quốc sư tốt thế lại không làm, cứ đòi làm vợ Tào Khang (2) của người ta, ây dà, chọc ta giận quá thể.” Lúc nói lời này, quốc sư vẫn cười hề hề, hệt như đang nói chuyện vặt vãnh gì chẳng quan trọng: “Nhưng ta có thể làm gì chứ? Ta đây cao cao tại thượng, địa vị xuất chúng nhường này, ta đâu thể nào đến cướp dâu được? Nên là…”

(2) Vợ Tào Khang: Vợ cùng chung hoạn nạn.

Miệng gã lại toét ra như con thú, để lộ hai hàm răng khin khít: “Ta bèn nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu để giải sầu cho mình.”

Nhìn gương mặt trắng như tờ giấy của Lý Thanh Thiển, gã cười cợt nói: “Ta cũng thành thân.”

“Chẳng phải ả là hồng nhan tuyệt thế hiếm thấy trên đời, giỏi cám dỗ người sao? Ta cứ phải cưới hàng trăm hàng ngàn cô nương tướng mạo giống ả đấy, tiện nhân kia thích tự nâng giá, ta càng muốn đạp ả xuống bùn lầy, nghiêng nước nghiêng thành cái khỉ gì… Ha ha ha ha, còn chẳng phải muốn tìm bao nhiêu là có bấy nhiêu sao! Cưới ả thì có gì đặc biệt hơn người!”

“…!”

Lần này đừng nói là Lý Thanh Thiển, ngay cả Mặc Tức cũng thấy gã ta đích thị mắc bệnh gì rồi mới điên đến mức này.

“Ngươi nhìn ta đi, mấy trăm thánh nữ gọi là tới ngay, ai nấy cũng giống ả như đúc. Ả là cái thá gì?” Quốc sư nói đến hưng phấn, hai mắt sáng rỡ: “Nếu ta muốn cưới, ta có thể bảo các nàng đội mũ vàng choàng áo phượng, bảo từng người một quỳ xuống trước mặt ta ——”

Lý Thanh Thiển vốn đang tái mặt không đáp tiếng nào, bây giờ nghe gã nói vậy, đột nhiên gắt giọng quát: “Hồng Thược sẽ không quỳ trước ngươi!”

Nào ngờ quốc sư lại liếc nhìn Lý Thanh Thiển, chẳng những không phủ nhận mà còn cười nói: “Đúng là có người không quỳ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play