Vào trong thấy rõ mảnh sân này, Mặc Tức đã hiểu tại sao Mộ Dung Sở Y nói nơi này cấm đốt lửa, nếu không sẽ gây nổ. Đừng nhìn Mộ Dung Sở Y áo mũ chỉnh tề mà lầm, mảnh sân này thật sự bừa bãi đến mức khiến người ta lộn ruột. Mặt đất rải đầy vụn gỗ, lưu huỳnh than đá, vũ khí cỡ lớn ráp được phân nửa ném khắp vườn, chỉ riêng hành lang trước phòng đã có hơn mười “võ sĩ trúc” hỏng hóc nằm ngổn ngang.

Si Tiên thanh nhã thoát tục chẳng hề để tâm chuyện này, hắn dẫn mọi người đi đến trước một đầm nước nằm sâu trong sân. Đầm nước đó trong suốt thấy đáy, bên dưới rải rác những vật vụn vặt như nhẫn và kẹp tóc bạch ngọc.

Nhạc Thần Tình tò mò: “Đây là gì vậy, hồ công đức ạ?”

Mộ Dung Liên nheo mắt: “Tứ cữu của ngươi giống người sẽ làm công đức sao?”

Hiếm khi Nhạc Thần Tình mới dám cự nự với Vọng Thư quân, cậu ta chống nạnh hậm hực nói: “Mắc gì tứ cữu của đệ không thể làm công đức?”

“Ngươi cũng nực cười thật, hắn mang tiếng gì ngươi không biết à?”

Nhạc Thần Tình nổi cáu: “Tứ cữu của đệ rất lợi hại!”

Mộ Dung Liên ưa giẫm đuôi người ta, Nhạc Thần Tình không phản kháng thì thôi, cậu ta vừa phản kháng, Mộ Dung Liên càng hưng phấn, tưởng chừng cơn nghiện cũng giảm đi mấy phần, trêu chọc: “Lợi hại và danh tiếng là hai việc khác nhau.” Nói đoạn, gã chỉ vào Cố Mang buộc trên võ sĩ trúc: “Tên này không lợi hại sao? Cũng tiếng thúi đồn xa đấy thôi.”

“Huynh —— Huynh ——!” Nhạc Thần Tình tức đến độ phồng cả quai hàm, cậu ta đích thị là công tử quyền quý tốt tính nhất Trọng Hoa, nhưng cậu ta có một điểm tuyệt đối không thể đụng, đó chính là vị tứ cữu này.

Từ nhỏ Nhạc Thần Tình đã ngốc nghếch sùng bái tiểu cữu trẻ tuổi nhất của mình, thế là nín nhịn một hồi, cậu ta lại dám hét vào mặt Mộ Dung Liên: “Huynh còn không biết xấu hổ nói người khác thúi nữa! Mộ Dung đại ca chính huynh cũng thúi rùm!”

Mộ Dung Liên: “… … … …”

Lạ lùng thật nha, mặt trời mọc từ hướng Tây à, Nhạc tiểu công tử biết mắng người rồi, hơn nữa người bị mắng còn là gã???

Hẳn vì quá đỗi bất ngờ, Mộ Dung Liên ngớ ra cả buổi không thốt được tiếng nào.

Bấy giờ Mộ Dung Sở Y mới nghiêng mặt qua, nói: “Đây là hồ Hóa Mộng. Ném vài vật có linh khí vào trong, nước hồ sẽ biến thành màu vàng.”

Mặc Tức hỏi: “Sau đó?”

“Sau đó lấy chén ngọc cạnh hồ, mỗi người uống một chén, uống xong sẽ thiếp đi, mơ thấy một ít chuyện cũ liên quan đến vật này.”

Dứt lời, Mộ Dung Sở Y dùng hai ngón trắng nõn mảnh dài kẹp chuôi kiếm Hồng Thược.

Có lẽ cũng ngại Vọng Thư quân và Nhạc Thần Tình quá ồn ào, Mộ Dung Sở Y chẳng buồn hỏi bọn họ, chỉ nhìn Mặc Tức rồi nói: “Ta ném đây.”

Si Tiên vốn tưởng Mặc Tức không thích dong dài, nói một tiếng xem như lễ phép thôi, chẳng đợi Mặc Tức gật đầu đã ném chuôi kiếm vào.

Ngờ đâu Mặc Tức cản hắn lại.

Mặc Tức hất cằm về phía Cố Mang: “Chúng ta ngủ rồi, y tính sao?”

“Dễ thôi.” Mộ Dung Sở Y phất ống tay áo, thản nhiên nói một câu: “Trận Huyền Vũ, lên.”

Hắn vừa nói xong, cây cỏ ngoài sân bỗng nhiên kêu xào xạc, hàng loạt võ sĩ trúc bò dậy từ rừng trúc hoa cỏ, những con nằm ngổn ngang dưới đất cũng cử động “cót két”, hết con này đến con khác nhảy bật dậy, hơn năm chục con vây quanh Cố Mang, đã thế số lượng còn không ngừng tăng nhanh.

Mộ Dung Sở Y nói: “Cho dù là thần tiên, trong vòng một nén nhang cũng tuyệt đối không đưa y đi được.”

Mộ Dung Sở Y và Mặc Tức đều thích dùng “tuyệt đối”, “tất nhiên”, “nhất định” nói chuyện với người khác, Mộ Dung Sở Y đã nói tuyệt đối không đưa đi được thì nhất định đã nắm chắc mười phần.

Mặc Tức đưa mắt nhìn đám võ sĩ trúc, đoạn quay đầu nhìn về hồ Hóa Mộng, nói: “Bắt đầu đi.”

Hồng Thược rơi xuống hồ, nước hồ tức khắc tỏa ánh vàng.

Mộ Dung Sở Y lấy ba chén ngọc hình cánh sen, lần lượt cho mình, Mộ Dung Liên và Mặc Tức.

Nhạc Thần Tình đứng bên cạnh ngẩn ngơ: “… Của con đâu? Con không có ạ?”

Mộ Dung Liên cười xấu xa: “Ha ha, tứ cữu của ngươi chướng mắt ngươi, không dẫn ngươi đi chơi.”

Nhạc Thần Tình ngoảnh đầu, mắt chớp chớp như con cún ngốc, nhìn tiểu cữu nhà mình.

Tiểu cữu của Nhạc Thần Tình lại ngó lơ cậu ta, chỉ lo uống cạn nước trong chén. Nước hồ Hóa Mộng có hiệu lực rất mạnh, gần như vừa nuốt xong ngụm cuối, Mộ Dung Sở Y đã cụp mắt gối đầu lên tay thiếp đi bên hồ.

“Tứ cữu??”

Nhìn điệu bộ không cam lòng của Nhạc Thần Tình, Mặc Tức bèn múc đầy chén ngọc mà Mộ Dung Sở Y để lại, đưa đến tay cậu ta. Cuối cùng cũng được dẫn theo chơi, Nhạc Thần Tình hối hả nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn Hi Hòa quân, ngửa đầu nốc cạn nước vàng trong chén nhỏ, thế rồi cũng lăn đùng ra ngủ.

Mặc Tức và Mộ Dung Liên không chờ thêm nữa, nước Hóa Mộng trôi xuống cổ họng, trước mắt thình lình tối sầm ——

Ban đầu mọi thứ đều tối đen, như thể đang chìm trong đêm tối mịt mù. Đột nhiên bên tai loáng thoáng nghe được tiếng kiếm rít, tiếng kiếm đó mang uy thế sấm sét, xuyên trời thủng đất, đổi màu đất trời.

Cho dù không nhìn bằng mắt, Mặc Tức cũng nhận ra được tiếng kiếm rít này. Đây chính là tiếng xuất kiếm năm đó Lý Thanh Thiển sóng vai chiến đấu với hắn giữa ngàn con sói ma.

Khi đó kiếm Đoạn Thủy chưa hoàn chỉnh bằng sau này, song mỗi một chiêu thức vẫn chính trực liêm khiết, tràn trề linh khí.

Theo tiếng kiếm Đoạn Thủy rít gào, trước mắt bắt đầu có ánh sáng, cảnh vật bốn phía cũng từ từ rõ ràng.

Ra là một ngôi nhà nông nhỏ, tiết trời đang vào cuối xuân, hoa hạnh bay khắp vườn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play