Mộ Dung Liên cắn răng hỏi: “Ngươi còn nhớ lúc trước ta phạt nhốt Cố Mang một tháng không?”
“Nhớ, nhưng này thì liên quan gì?”
“Nếu một người đang khí hư thể nhược đến gần hồ Thanh Tuyền, có khả năng sẽ bị tà linh đoạt xá.” Mộ Dung Liên nói: “Cố Mang đói bụng nên ngồi chồm hổm bên hồ, còn dùng tay mò mấy con cá đó.”
(1) Đoạt xá: kiểu như đoạt xác, linh hồn người này nhập xác người kia.
“Ớ? Sao Mộ Dung đại ca biết hay vậy?”
“… Lạc Mai biệt uyển không có chuyện gì ta không biết.” Mộ Dung Liên ho một tiếng, nói tiếp: “Hành động mò cá của Cố Mang đã thu hút sự chú ý của kiếm linh Lý Thanh Thiển bị trấn áp dưới hồ, vì vậy Lý Thanh Thiển mới bám tạm vào người y…”
Nhạc Thần Tình “à” một tiếng: “Sau đó Lý Thanh Thiển thúc đẩy tà khí trong lòng Cố Mang, khiến y phát rồ phải không?”
“Không.” Mộ Dung Liên nói: “Lúc đó gã vẫn chưa có năng lực này. Gã cũng yếu gần chết, không thể đoạt xá của Cố Mang quá lâu. Gã chỉ có thể xâm chiếm dài hạn những cơ thể yếu ớt hấp hối hơi tàn, còn Cố Mang chỉ đói bụng mà thôi.”
Dừng một lát, Mộ Dung Liên nheo mắt nói: “Thế nên Lý Thanh Thiển dùng chút thời gian duy nhất đó để làm một việc.”
“Việc gì?”
Mộ Dung Liên nói: “Gã đánh trọng thương một người.”
“A, là tên đầu bếp kia!”
“Đúng vậy.” Mộ Dung Liên trầm giọng: “Lý Thanh Thiển điều khiển Cố Mang, dùng kiếm trận tấn công đầu bếp nước Liệu, chỉ đánh bị thương chứ không giết chết, vậy thì gã đã kiếm được đối tượng có thể nhập xác dài lâu. Sau đó gã lại tìm đúng thời cơ, thúc đẩy tà khí trong lòng Cố Mang, thôi thúc y phát rồ đánh vỡ kết giới, còn mình thì dùng thân xác đầu bếp thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài.”
Nhạc Thần Tình nói: “Nếu gã hiểu Cố Mang như thế, còn có thể thúc đẩy tà khí của Cố Mang, vậy nhất định là người nước Liệu rồi!”
“Bản thân Lý Thanh Thiển không phải người nước Liệu, có điều hôm nay chẳng biết vì đâu mà biến thành kiếm linh, xem ra đích thực là vũ khí của tu sĩ nước Liệu.” Ngừng chốc lát, Mộ Dung Liên bổ sung một câu: “Hơn nữa hẳn là vũ khí của một tu sĩ cấp cao.”
Nói đoạn, Mộ Dung Liên cúi đầu, dùng tẩu thuốc khều đống binh khí thu nhỏ kia mấy cái, hỏi Nhạc Thần Tình: “Ngươi nhìn thử xem, có phân biệt được chân thân của gã là cái nào không?”
Việc này không khó, xem như là kiến thức cơ bản mà nhà họ Nhạc truyền dạy. Nhạc Thần Tình chỉ nhắm mắt cảm nhận giây lát rồi mở mắt ra ngay, đưa tay chụp lấy một thanh kiếm thu nhỏ trong đó: “Là cái này!”
“Tốt.” Mộ Dung Liên bèn cầm lấy thanh kiếm nhỏ như đậu tằm kia, đặt trong lòng bàn tay, miệng lẩm nhẩm chú quyết. Chỉ thấy một vầng sáng nổi lên, thanh kiếm cỡ hạt đậu tằm tức khắc biến thành một thanh kiếm mỏng lấp lánh ánh xanh với hoa văn mặt Thao Thiết, trên thân kiếm dùng chữ Tiểu Triện khắc hai chữ “Hồng Thược”.
(2) Thao Thiết là tên một loại dã thú tham ăn hung ác trong truyền thuyết. Hoa văn mặt nó trông thế này
(3) Chữ Tiểu Triện: Chữ Triện chia làm hai loại là Đại Triện và Tiểu Triện.Tiểu Triện là lối chữ phát triển từ Đại Triện, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất chữ viết. Đây có thể coi là kiểu chữ thống nhất đầu tiên của Trung Quốc.
“Ơ? Rõ ràng là kiếm màu xanh ngọc, sao lại đặt tên là Hồng Thược (Thược dược đỏ)?” Nhạc Thần Tình kinh ngạc: “Huống chi hai chữ này vừa nhìn đã biết là dấu vết do kiếm linh tự biến ra sau khi có người chôn kiếm. Lý Thanh Thiển chôn kiếm, không gọi kiếm Thanh Thiển, không gọi kiếm Đoạn Thủy, sao lại gọi là kiếm Hồng Thược?”
Mộ Dung Liên nói: “Ngươi kệ vì sao đi, trước tiên hủy thanh kiếm này triệt để cho ta.”
“Hủy hủy hủy kiếm?” Nhạc Thần Tình giật thót, cuống quýt lắc đầu: “Không được, chuyện này quá khó rồi, phá giải vũ khí nhập hồn là pháp thuật cấp cao của nhà họ Nhạc, đệ dùng không thạo!”
Mộ Dung Liên mắng thầm một tiếng, hỏi: “Vậy ngươi về Nhạc phủ một chuyến, tìm người có thể hủy kiếm đến đây mất bao lâu?”
“Làm gì có người đó!” Nhạc Thần Tình nói: “Pháp thuật này quá nguy hiểm, cha đệ không dễ dàng truyền ai, bây giờ cha đệ lại không ở Đế đô…”
“Vậy bá phụ của ngươi thì sao?”
“Ông ấy không biết!”
“… Tứ cữu của ngươi thì sao?!”
Nhạc Thần Tình tủi thân đáp: “Đâu phải huynh không biết tứ cữu của đệ, tứ cữu có bao giờ ngó tới đệ đâu, cho dù tứ cữu có ở Đế đô, đệ cũng không biết tứ cữu đi đâu nữa…”
Mộ Dung Liên giận dữ quát: “Lằng nhằng lải nhải, chối đây chối đẩy, nói nãy giờ chẳng phải chỉ còn mỗi tên phế vật nhà ngươi sao! Vậy ngươi làm đi!”
Học nhiều mới biết ta còn dốt, xét cục diện trước mắt, Lý Thanh Thiển đã bị vạch trần thân phận kiếm linh, lúc này có cho bọn họ đi không đã là một vấn đề, cho dù thật sự để bọn họ chạy thoát, nếu không thể lập tức tiêu hủy thanh kiếm Hồng Thược này, có trốn cũng vô ích.
Nhạc Thần Tình chỉ đành đau khổ nói: “… Được rồi, để đệ thử xem sao. Nhưng lỡ đệ thất bại, liệu huynh có…”
Mộ Dung Liên hằm hè: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi thất bại, ta nhất định sẽ moi ruột ngươi ra.”
Nhạc Thần Tình: “…”
Đúng như Nhạc Thần Tình nói, phá hủy vũ khí bình thường không phải việc gì khó, tìm một gã đàn ông có thể dùng ngực đập đá bẻ mạnh một cái cũng được, phá hủy một thanh vũ khí nhập hồn mới khó nhằn. Nhạc Thần Tình cắn rách ngón tay của mình, đặt kiếm Hồng Thược xuống đất, sau đó bắt đầu vẽ bùa quanh thân kiếm. Bùa chú thật sự quá phức tạp, Nhạc Thần Tình lại nhớ không rõ lắm, phải sửa tới sửa lui mấy lần, khiến cho Mộ Dung Liên mất sạch kiên nhẫn.
“Được chưa thế?”
“Huynh đừng hối đệ, huynh càng hối đệ càng sai.”
“Ngươi lẹ lên coi ta phải về hút thuốc!”
“…”
Cơn nghiện Phù Sinh Nhược Mộng trỗi dậy, mặt mũi Mộ Dung Liên ngày càng khó coi, vành mắt hơi nóng lên, gương mặt tái nhợt cũng nổi sắc đỏ bệnh hoạn. Gã cúi đầu nhìn tẩu thuốc của mình, thấy máu đen của cương thi vẫn chưa lau sạch thì càng thêm buồn nôn, đành nhắm mắt tựa vào một bên.
“Được rồi được rồi! Đệ vẽ được rồi! Lần này chắc không sai đâu!” Nhạc Thần Tình kêu to, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt kết ấn trước huyết trận.
Mộ Dung Liên cố nén cảm giác phiền chán cuộn trào trong ngực, nheo mắt nhìn thiếu niên kia ra chiều nghiêm túc niệm chú làm phép. Theo kinh văn phát ra từ miệng cậu ta, quang trận dưới đất bắt đầu tỏa ánh sáng nhàn nhạt, trông như có từng luồng tiên khí đang bọc lấy Hồng Thược.
“Quân huyết nhập đỉnh lư, quân hài chú kiếm thân.” (Máu người chảy vào đỉnh và lò, xương người dùng để đúc thân kiếm)