Kim bạc trên nhẫn sáng dần theo bước chân của Mặc Tức.
Mặc Tức đứng trước một căn phòng người hầu nhỏ hẹp, ổn định nhịp thở hơi dồn dập của mình. Hắn giơ ngón tay thanh mảnh tái nhợt lên, kim chỉ đã biến về hình đằng xà — Cố Mang đang ở bên trong.
Cố Mang bị bỏ thuốc, bây giờ thứ mạnh nhất trong lòng tất nhiên là tình dục, mà căn phòng này…
Hầu kết Mặc Tức trượt lên trượt xuống.
— Căn phòng này, là nơi hắn và Cố Mang từng vụng trộm hẹn hò nhiều nhất.
Năm đó Mộ Dung Liên đê tiện vô sỉ, sau lần đại chiến đầu tiên, gã cướp hết công lao của Cố Mang trên chiến trường, nhờ vậy mà được Quân thượng phong thưởng hậu hĩnh, còn Cố Mang vẫn chỉ là một tên nô lệ vô danh tiểu tốt trong phủ Vọng Thư.
Sau khi trở về từ sa trường, vương phủ sâu thẳm, nhìn không thấy người. Mặc Tức chỉ có thể kiềm chế, nhẫn nhịn, một tháng, hai tháng… cuối cùng không thể nhịn được nữa, coi bộ Cố Mang cũng không thể tới tìm mình, Mặc công tử đành phải hạ thấp thân phận, phụng phịu tìm đến phủ Vọng Thư.
Lẽ ra hắn chỉ định mượn cớ bàn việc quân với Mộ Dung Liên để nhìn Cố Mang một tí.
Ai ngờ quản gia nói Mộ Dung Liên đang đóng cửa tu luyện trong sân diễn võ, tạm thời chưa ra được, nếu Mặc công tử không ngại, chi bằng ra sân sau dạo một vòng, để gia đinh theo hầu hạ.
Mặc Tức bình tĩnh nói, vậy kêu Cố Mang tới đi, cũng coi như là người quen cũ.
Đây không phải yêu cầu gì vô lễ, vừa khéo Cố Mang cũng đang rảnh, quản gia bèn sai người gọi y tới. Lúc Cố Mang đến gần đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy Mặc Tức, ít nhiều cũng hơi bất ngờ.
Mặc công tử và Mộ Dung công tử như nước với lửa, Mặc Tức giá lâm phủ Vọng Thư, quả thật còn sốc hơn Quân thượng lão nhân gia đích thân tới đây.
Quản gia dặn Cố Mang: “Phải một canh giờ sau thiếu chủ mới ra được, ngươi hầu hạ Mặc công tử đi dạo trong phủ cho đàng hoàng.”
Cố Mang đáp: “… Được…”
Mặc Tức nhìn y một cái, sau đó lơ đãng dời mắt đi.
Phủ Vọng Thư có bảy dãy nhà, năm dãy đầu đông người, hai dãy sau chủ yếu dùng làm sân bãi, trồng linh dược cỏ thơm, thường ngày không có người hầu nào ra vào.
Mặc Tức đi phía trước, Cố Mang theo phía sau, hai người đi từ sân trước đến sân sau, Cố Mang vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật và bố cục sân phòng của phủ Vọng Thư với Mặc Tức.
Hai người họ biểu hiện quá xa cách khách sáo, nên thị vệ và gia phó đi ngang qua chẳng hề nhìn ra hai người có gì bất thường, chỉ có Mặc Tức biết lúc ấy mình nôn nóng cỡ nào.
Rõ ràng hắn rất muốn nói chuyện riêng với Cố Mang, rất muốn nhìn vào mắt y, rất muốn nuốt trọn cái người lúc đó còn thuộc về Mộ Dung Liên vào bụng, xương máu đều không chừa.
Nhưng mà hắn phải nhịn.
“Bên trái là phòng đàn, khi rảnh thiếu chủ cũng sẽ vào đó đánh đàn, bên trong có một cây đàn Tiêu Vĩ năm dây làm bằng gỗ đồng, là di vật của lão vương gia…”
(1) Đàn Tiêu Vĩ là cây đàn cổ do Thái Ung thời Đông Hán chế tác. Khi Thái Ung trên đường đi lánh nạn, gặp đám cháy lớn, ông đã cứu được một khúc cây ngô đồng và chế nó thành đàn. Do phần đuôi của khúc cây còn lưu lại vết cháy nên ông đã đặt tên cho cây đàn này là Tiêu Vĩ (cháy đuôi).
Càng vào sâu trong sân, người xung quanh cũng ít dần, lòng Mặc Tức ngày càng nóng, máu như bị thiêu đốt.
Cuối cùng đi vào một vườn thuốc, bốn phía chẳng có một bóng người. Cố Mang nói: “Vườn thuốc trồng bảy trăm sáu mươi lăm loại thuốc, trong đó…”
Trong đó thế nào còn chưa kịp nói tiếp, bởi vì Mặc thiếu gia đi phía trước đột nhiên dừng bước. Cố Mang không để ý, vẫn tiếp tục đi, thế là bất cẩn va vào tấm lưng rộng của hắn.
Mặc Tức quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Cố Mang.
“… Gì đó?”
“Huynh…” Rõ ràng nét mặt của hắn đong đầy khát khao và nhung nhớ, nhưng khi thật sự đứng trước mặt Cố Mang, nhìn dáng vẻ hững hờ như không của đối phương, hắn lại cảm thấy mình quá hạ tiện, thể diện không cho phép, thế là đanh giọng hỏi: “Không có gì muốn nói với ta sao.”
Cố Mang đăm chiêu một hồi, dụi mũi cười đáp: “Lâu rồi không gặp công tử?”
“…”
“Ơ, đừng lườm ta, đệ cũng biết ta bận lắm à nha, phải lau bàn nè, còn phải chẻ củi, còn phải bắt sâu trên bông cải, mấy việc này rất là quan trọng luôn…”
Sắc mặt Mặc Tức ngày càng kém, coi bộ sắp giận xì khói rồi.
Nhưng lúc đó Cố Mang chưa xác nhận quan hệ người yêu đúng nghĩa với hắn, hồi ở trong quân, Cố Mang còn trơ mặt nói chuyện này rất bình thường, chàng trai trẻ à, lên giường đừng nghiêm túc quá.
Trái tim của chàng trai trẻ sắp bị lão lưu manh này giày vò đến chết rồi, vậy mà ai đó chỉ lo lép ba lép bép về “chuyện quan trọng” của mình ở phủ Vọng Thư, cứ như đường đường Mặc gia đại công tử còn chẳng quan trọng bằng một cái bàn sứt sẹo ở nhà Mộ Dung công tử, khiến cho Mặc Tức hận không thể ném ngay một quả cầu lửa đập nát bàn học của Mộ Dung Liên, để xem Cố Mang còn lau cái gì nữa!
Cố Mang vẫn đang mải mê tường thuật Mộ Dung công tử đòi hỏi cao về bàn học cỡ nào, gì mà mặt bàn tử đàn có thể dùng làm gương soi luôn. Mới nói phân nửa, trước mắt bỗng nhiên xoay chuyển, chờ khi phản ứng lại, y đã bị Mặc Tức đè lên tường.
“Đệ…”
Đệ cái gì? Cố Mang còn chưa dứt lời, thân hình cao lớn của Mặc Tức đã áp xuống. Hắn quay gương mặt lạnh lùng qua, một tay ghìm hông Cố Mang, một tay chống bên má y, tiếp theo cúi thấp đầu, môi không cho phản kháng chắn hết lời của y.
Mặc Tức hôn quá mạnh bạo, dường như muốn trút trọn khát vọng vào người trong lòng, hoặc như muốn cắn nuốt Cố Mang xương da cũng không chừa. Động tác của hắn chứa dục vọng cưỡng ép và khống chế khiếp người, hơi thở dồn dập mà gấp gáp, môi lưỡi nóng bỏng mà thiết tha, cứ như Mặc công tử lạnh tựa băng tuyết trước mặt chúng dân là ai khác chẳng can hệ đến hắn.
“Đệ điên rồi… đây là phủ Vọng Thư…” Lúc răng môi quấn quýt, Cố Mang chợt tỉnh táo lại, dùng sức giãy khỏi vòng tay của Mặc Tức, đôi môi ướt át khép mở: “Có người thấy bây giờ!”
Cố Mang xuống tay quá nặng, Mặc Tức lại không định phản kháng, hắn rên đau một tiếng, bị Cố Mang bẻ trật khớp cánh tay.
“… Mẹ nó.” Cố Mang đâu ngờ Mặc Tức không đề phòng, vậy mà lại để mình ra chiêu thuận lợi, nhất thời xấu hổ vô cùng, hầu kết giật giật mấy cái, nói: “Rồi rồi rồi, đệ điên, ta phục đệ, ta sai rồi được chưa, ta nắn lại giúp đệ.”. Truyện Xuyên Nhanh
Y đưa tay định nắn lại xương cho Mặc Tức, nào ngờ thiếu gia người ta lại nghiêng mình tránh đi, không cho y đụng vào, chỉ hờn dỗi lườm y.
“… Đại ca, ta quỳ lạy đệ, đệ cho ta nắn lại đi, nếu không chờ thiếu chủ đi ra nhìn thấy khách bị thương, hỏi ta sao lại thế, ta biết nói sao đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT