Mặc Tức, chúng ta về nhà thôi.

Tiếng gọi khẽ khàng chấm dứt tất cả này khiến Mặc Tức chìm vào giấc ngủ say, rồi lại từ ngủ say mà tỉnh.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe được tiếng mưa rơi tí tách, mà sâu trong màn mưa, có một chất giọng mông lung mờ ảo đang ngâm nga một điệu khúc ca dao. Do mưa quá nặng hạt, Mặc Tức không nghe được chất giọng như khói như sương này đang hát nội dung cụ thể nào, chỉ cảm thấy làn điệu thanh thoát mà da diết, kỳ lạ mà đặc thù, hệt như truyền đến từ đất trời thuở hồng hoang xa xăm.

“Trở về… bao giờ trở về…”

Chỉ nghe được vẻn vẹn vài đoạn mơ hồ này mà thôi.

Hàng mi của hắn run nhè nhẹ, đôi mắt chậm rãi mở ra.

Xung quanh là sương lạnh miên man, vòm trời đổ mưa bụi tầm tã, rơi xuống đôi gò má của hắn, nhưng lại không cảm thấy ẩm ướt, dường như nước mưa vừa chạm vào da hắn liền lập tức tan biến.

Vạn vật giữa đất trời đều lung lay chao đảo, Mặc Tức lấy hơi chốc lát, đây là thế giới sau khi chết ư?

Ngay sau đó, hắn phát hiện mình nằm trên một chiếc thuyền nhỏ cũ nát, mép thuyền có một người đang ngồi, người đó chống cằm ngắm nghía bụi cỏ lau đằng xa, Mặc Tức vừa nhìn rõ mặt đối phương thì thoắt cái bật dậy, chỉ cảm thấy máu nóng như chảy ngược ——

“Cố Mang?!”

Cố Mang nghe tiếng quay đầu lại, gương mặt giãn thành nụ cười.

“Đệ tỉnh rồi.”

Mặc Tức nhất thời chỉ cảm thấy như bị nện một cú thật mạnh, cơn đau ở ngực biến thành hơi nóng nơi hốc mắt, vô vàn cảm xúc trào lên trên cổ họng, nhưng lại không thốt được tiếng nào.

Hắn ngồi trên chiếc thuyền lá này, muốn nhìn rõ mọi cảnh vật xung quanh, song ánh mắt lại chẳng muốn rời khỏi Cố Mang một phút nào. Có lẽ cảm nhận được tâm trạng phập phồng của đối phương, Cố Mang đứng dậy từ mạn thuyền phía trước, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, sau đó nắm tay hắn.

Mặc Tức chấn động, rũ hàng mi dài, Cố Mang chìa tay ôm lấy hắn, nói: “Không sao rồi, tất cả đã chấm dứt.”

Tất cả đã chấm dứt, đệ phải chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi, phải gánh quá nhiều dằn vặt không sao ngờ được rồi.

Giờ đây mọi thứ, đều đã kết thúc rồi.

Mặc Tức cũng ôm siết lấy y vào trong ngực, mặt sông nổi sương mờ mông lung, không nhìn rõ được gì, chỉ có người trước mắt là thật, sờ được chạm được, kề cận bầu bạn được.

Mặc Tức nghẹn ngào nói: “Huynh còn sống…”

Cố Mang buông hắn ra, vỗ nhẹ lên vai hắn, cười khổ: “Còn sống, nhưng chờ thuyền này đến đầu cuối, cũng phải lên đường rồi.”

“Đây là…”

“Đây là sông hồn thông đến Quỷ giới.” Cố Mang nói: “Hai chúng ta đều đã…”

Cố Mang không nói thêm gì nữa, nhưng Mặc Tức đã hiểu ý của y.

Hai người bọn họ, một người chôn thân dưới biển máu, một người lựa chọn đồng quy vu tận với trái tim bất tử của thú Huyết Ma, cuối cùng đều đi xuống suối vàng, gặp lại nhau trên sông hồn nước lặng chảy sâu này.

Mặc Tức từ từ bình tĩnh lại khỏi cơn kích động và ngỡ ngàng ban đầu, hắn nhìn đôi mắt xanh thẳm của Cố Mang, trong lòng dần bao phủ một lớp dày bi thương.

Đúng rồi, bọn họ đều đã chết.

Chỉ là Cố Mang sẽ còn đầu thai chuyển thế, còn hắn thì… Mặc Tức rũ mắt, che giấu bí mật chợt thoáng qua.

Còn hắn thì, cuối cùng sẽ giống như vị thần canh giữ đá Nghịch Chuyển đã nói, hồn phi phách tán, vĩnh viễn thoát khỏi vòng luân hồi. Nhưng mà hắn không hy vọng Cố Mang biết được bí mật này, sinh mạng của hắn và Cố Mang đều chỉ còn một đoạn đường cuối cùng, có thể gặp lại nhau đã là trời cao thương xót rồi, hắn không muốn những phút giây cuối cùng lại chìm trong đau khổ.

Huống chi từ trước đến nay, đều là Cố Mang ẩn giấu bí mật của mình, đổi lấy sự bình yên cho hắn.

Lần này… Mặc Tức nghĩ, đến lượt mình dỗ dành huynh ấy rồi.

Hắn khát khao Cố Mang có thể nhẹ lòng bước vào vòng luân hồi, có được cuộc đời vô tư lự.

“Xin lỗi, liên lụy đệ cũng phải đến nơi này.” Cố Mang nhìn Mặc Tức chăm chú, nét mặt rất khó chịu: “Cuối cùng ta vẫn… không thể bảo vệ đệ chu toàn.”

Mặc Tức cười khẽ, giọng hắn trầm thấp, mang theo chút khàn đục: “Ta tự nguyện.”

Nước sông nhẹ nhàng gợn sóng dưới đáy thuyền của họ.

“Cố Mang, ta nên cảm ơn huynh, nếu lúc trước không có huynh, biết đâu sau khi nhà họ Mặc thất thế, ta đã trở thành kẻ không từ thủ đoạn, lòng đầy dã tâm và thù hận như Mộ Dung Thần và Hoa Phá Ám rồi. Cảm ơn huynh, là huynh đã cứu ta.”

Cố Mang mỉm cười sờ gò má của hắn: “Đệ vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở thành người như thế, không phải ta cứu đệ, mà là từ rất sớm về trước, ta đã thấy được sự thiện lương và tấm lòng của đệ, vì vậy ta mới mặc kệ gia cảnh của đệ như thế nào, mới bằng lòng bước đến quan tâm đệ, bầu bạn bên cạnh đệ…” Y khựng lại, ánh sáng trong đôi mắt biêng biếc trông có phần ướt át, giọng nói cũng từ từ nhỏ dần, cuối cùng y nhẹ nhàng kề trán của mình lên trán của Mặc Tức.

“Và yêu đệ.”

Hai người không nói thêm gì nữa, mưa phùn đổ xuống trên sông hồn, phủ một vầng sáng mỏng manh mờ ảo quanh người họ. Trên chiếc thuyền chạy về nơi vong hồn tụ hội, hai con người ái mộ đối phương gần nửa cuộc đời nhưng chẳng thể kề bên, cuối cùng đã có thể đan mười ngón vào nhau, vứt bỏ tất cả mà thổ lộ nỗi lòng.

“Mặc Tức, ta vẫn luôn thích đệ.”

“Ta cũng vậy.”

“Vẫn luôn muốn được ở bên đệ.”

Cuộc đối thoại của nhiều năm về trước lại tái hiện trên đường xuống suối vàng, Mặc Tức nở nụ cười, cười một hồi, giọng nói lại có phần đắng chát.

“Ta cũng vậy.”

“Chỉ có một mình đệ.”

“Ừm.”

“Đời đời kiếp kiếp về sau, nếu vẫn còn có đệ thì tốt quá.”

Lần này Mặc Tức không trả lời, hắn biết mình không được chuyển thế, nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt trong veo sâu lắng của Cố Mang, đáy lòng vừa đau đớn tột độ, đồng thời lại chan chứa dịu dàng và quyến luyến khôn nguôi.

Hồi lâu sau, hắn cười gượng nhìn vào mắt Cố Mang, giọng nói pha lẫn với âm mũi: “… Sẽ có.”

Xin lỗi huynh, cả đời này gần như chưa bao giờ gạt huynh.

Một lần cuối cùng, lại phải gạt huynh rồi.

Cố Mang, ta muốn huynh được vui vẻ hạnh phúc.

“Chúng ta sẽ gặp lại.”

Con thuyền tiếp tục trôi về phía trước, sương mù dày đặc lấp lóe những tia sáng mông lung. Đột nhiên, bọn họ nghe được sâu trong màn sương có tiếng người huyên náo, Mặc Tức không khỏi sửng sốt.

Cố Mang lại nói: “Đừng lo, khi nãy ta có nghe rồi, không phải là thứ gì xấu đâu, đệ nhìn sâu vào trong màn sương đi…”

Mặc Tức ngoái đầu, chỉ thấy trong sương lấp ló nhiều chiếc thuyền bè khác, nhìn kỹ mới thấy chúng trải khắp mặt sông bao la rộng lớn này. Trên mỗi chiếc thuyền đều có một binh sĩ mặc chiến giáp cũ xưa của Trọng Hoa đang ngồi, nhiều năm trước khi Cố Mang vẫn còn là chủ soái, thuộc hạ của y đều mặc trang phục này.

Dần dà dần dà, Mặc Tức phát hiện những gương mặt ấy trông quen thuộc đến lạ, có lấm lem máu bẩn, có người còn rất trẻ, thậm chí là non nớt, bọn họ nhìn về nơi mình đến, ánh mắt thấp thoáng nét trang nghiêm.

Tiếp theo đó, Mặc Tức nghe được trong màn sương truyền ra chiêng trống “thùng thùng”, nghe được quân ca trang trọng của Trọng Hoa ngân nga trên sông hồn, giọng hát của mấy vạn con người tụ hội nơi sông biển, át mất tiếng đưa hồn chập chờn trong bụi lau.

“Tích hữu nhi lang bão kiếm khứ, bích huyết trầm sa cốt nan hoàn, thử hài khứ tuế nhưng ngọc mạo, thử khu tạc dạ tằng tiếu đàm. Quân di đan tâm ngã tương chiếu, quân dư hạo khí ngã tương truyền, anh hồn trọng phản cố lý nhật, nhân gian vô xứ bất thanh sơn.”

Vừa nghe khúc ca quen thuộc ấy, nước mắt của Mặc Tức cũng không kìm được nữa, rơi vào trong làn gió, rồi lại tan biến cùng cơn mưa nơi suối vàng.

“Chiếc thuyền này dừng rất lâu.” Cố Mang nhẹ giọng nói: “Suối vàng đổ mưa, nổi sương cách thế, trong sương sẽ xuất hiện ảo ảnh của những người mà trước đây chúng ta vướng bận nhất vào nhiều năm về trước khi họ ngồi thuyền qua nơi này.”

“…”

“Ta nhìn thấy các anh em năm đó hy sinh trên núi Phượng Minh, nhìn thấy Lục Triển Tinh, lúc Triển Tinh đi không chịu yên gì cả, ngồi trên thuyền mà cứ thò đầu thò cổ xuống sông hoài.” Cố Mang cười khẽ: “Ta cũng nhìn thấy dì Lâm… mẹ ta… bà cứ bưng mặt ngoảnh đầu nhìn nước sông chảy dài, ta biết bà vẫn luôn nhớ mong ta…”

Nói một hồi, nước mắt lẳng lặng rơi.

Cố Mang đưa tay lau vội.

Y cười gượng nói tiếp: “Ta cũng nhìn thấy biểu ca nữa, biểu ca… biểu ca…” Y muốn nói gì đó về Mộ Dung Sở Y, tiếc rằng không sao thốt nên lời.

Cuộc đời trôi qua quá đau khổ, người thân cũng mất, bạn bè cũng đi.

Cuối cùng trên đường xuống suối vàng mới có thể đoàn tụ với ảo ảnh của bọn họ.

“Mặc Tức, ta lại nhìn thấy bọn họ rồi, không ngờ cuối cùng vẫn có thể gặp bọn họ lần nữa, ta…” Nghe được sự run rẩy trong giọng nói của y, Mặc Tức quay đầu lại, Cố Mang cụp mắt xuống, hốc mắt lại đỏ lên: “Ta mừng lắm.”

Những anh em chiến hữu trong màn sương giá lạnh, ảo ảnh của anh linh tử trận cùng hát khúc quân ca oanh liệt như phủ thêm một lớp trang nghiêm lên mặt sông thê lương miên mải này.

Mặc Tức chìa tay, ôm Cố Mang vào ngực.

Hắn ngẩng đầu nhìn vòm trời đỏ thẫm, nói khẽ: “Không sao, chặng đường cuối cùng, ta đi với huynh.”

Mưa từ từ tạnh dần, trong tầng mây u ám có vài tia nắng vàng chiếu xuống, xua tan sự lạnh lẽo trên sông hồn suối vàng. Mặc Tức lẩm bẩm: “Ta đi với huynh, Cố Mang. Chúng ta còn kiếp sau, còn tương lai nữa mà…”

Hắn nhắm mắt lại, hầu kết giật giật.

Thì ra trong lòng cất giấu một bí mật trĩu nặng rồi đi dỗ dành một người khác, bầu bạn bên người đó, hy vọng người đó có thể hạnh phúc không cần hay biết gì, chính là cảm giác này.

Hắn mới trải nghiệm có phút chốc ngắn ngủi mà đã cảm thấy tim phổi như bị đao cắt nát.

Cố Mang lại phải chịu đựng gần mười năm ròng rã. Hơn ba ngàn ngày đêm.

Mặc Tức chỉ cảm thấy đau lòng khôn xiết, hắn cúi đầu không ngừng hôn lên trán Cố Mang. Hai người cũng không nói gì khác, có lẽ không cần nói gì thêm, chỉ cần được ở bên đối phương, được nắm chặt tay nhau, vậy là đủ lắm rồi.

Những khát khao ước vọng, trước giờ có nhiều nhặn gì đâu.

Hai người cùng ngồi sát bên nhau, mặc cho thuyền trôi về phía trước, thế rồi chợt trông thấy bóng hình của một người đang chắp tay đứng trên mũi thuyền khác. Mặc Tức sững sờ, tim đập như trống, không khỏi bật thốt: “Cha ——?!”

Không ngờ sương mù nơi suối vàng lại phản chiếu ảo ảnh của Mặc Thanh Trì.

Cuối cùng Mặc Tức đã thấy được dáng dấp của cha mình lúc rời khỏi nhân gian vào thật nhiều năm trước. Mặc Thanh Trì vẫn hiền từ và oai vệ như trong ký ức của Mặc Tức, ông cũng giống như mẹ Cố Mang, cứ một mực ngoái đầu nhìn quãng đường đã qua, song nét mặt của ông trông bình lặng hơn nhiều, tuy rằng vẫn thấp thoáng sầu lo, nhớ thương con mình ở nhân gian, nhớ thương Hỏa Cầu Nhi bé nhỏ.

Nhưng mà, ông biết, linh thể tiên thú mà ông để lại sẽ phù hộ Tiểu Mặc Tức của ông.

“Chỉ mong con có thể đi một con đường không thẹn với lòng mình…”

Mặc Thanh Trì thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm.

“Cha… cha ơi…”

Mặc Tức lấy lại tinh thần, nấc nghẹn gọi ông, Hỏa Cầu Nhi bảy tuổi năm xưa không chờ được ngày cha mình trở về, giờ đây rốt cuộc đã được gặp lại cha.

Không biết là trùng hợp hay vì nguyên do khác, cuối cùng ảo ảnh của Mặc Thanh Trì lại nhìn về phía con thuyền của Mặc Tức, cách thời thế đan xen, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Cha không thể ở bên con, Tiểu Hỏa Cầu, nhưng cha sẽ luôn bảo vệ con…”

Mặc Tức ngơ ngác nhìn ông.

Có lẽ năm đó khi Mặc Thanh Trì ngồi thuyền đến đây, cũng nhìn thấy sương mù nơi suối vàng, biết rằng nếu sương mù nổi lên, người chết sẽ thấy được ảo ảnh của người mà lòng mình vướng bận trước khi chết, vậy nên ông mới… ông mới…

Con thuyền lại trôi về phía trước, thình lình băng qua một thác nước, mọi thứ chợt trở bên yên bình.

“Cha ơi!!”

Mặc Tức nghẹn ngào gọi, giữa tiếng thác nước ầm vang, ảo ảnh của Mặc Thanh Trì biến mất.

Sau thác nước đó, đất trời biến ảo, sương lạnh tiêu tán, không còn gì nữa —— Cố Mang an ủi hắn, ánh mắt chợt lia đến nơi cách đó không xa, cả người bỗng cứng lại.

Cảm nhận được sự khác thường của y, Mặc Tức ngoảnh đầu từ nỗi bi thương.

Cố Mang thì thầm: “Đường suối vàng hết rồi…”

Bọn họ nhìn thấy cách đó không xa, có một bến đò cỏ khô mọc thành bụi, một con đường đất vàng nhỏ hẹp trải dài từ bến về phía trước, trên đường nườm nượp người chết, xa hơn nữa là tòa thành Quỷ giới đứng sừng sững dưới màn trời thấp bé.

Thuyền nhỏ va nhẹ vào bến, con đường của bọn họ, đã đến điểm cuối rồi.

Tất cả kết thúc rồi.

Quay đầu nhìn lại, cả đời hệt như dòng suối vàng sau lưng, sông âm hướng về Đông, thời gian như nước chảy, một đi không trở lại.

“… Đi thôi.” Cố Mang đứng dậy, nắm chặt tay Mặc Tức, ngoái đầu cười nhìn hắn trước khi bước lên bờ: “Chúng ta vẫn còn kiếp sau mà.”

Mặc Tức: “… Phải, chúng ta vẫn còn kiếp sau mà.”

Hắn siết tay Cố Mang thật chặt, vuốt ve lòng bàn tay quen thuộc ấy, nuốt bí mật cuối cùng vào cổ họng.

Bọn họ bước lên bờ.

Không giống bến đò khác, cạnh bến đò nơi thuyền nhỏ của bọn họ đỗ lại có một người đàn ông mặc áo tơi đội nón lá đang ngồi. Bọn họ vừa lên bờ, người nọ cũng đứng dậy.

Cả hai cứ tưởng đối phương chỉ là một người đi đường mệt nhọc nên ngồi đây nghỉ tạm, vì vậy cũng không mấy để tâm. Nào ngờ vừa chuẩn bị rời đi, người kia chợt gọi bọn họ lại.

“Hai vị dừng bước.”

Cố Mang quay đầu lại: “Hả?”

Người nọ thở dài: “Mặc Tức, Cố Mang, ta chờ các ngươi lâu lắm rồi.”

“… Làm sao ông…” Mặc Tức sửng sốt, muốn hỏi làm sao đối phương biết tên mình, nhưng sau đó lại cảm thấy nơi này là âm phủ, không thể nhìn bằng ánh mắt của nhân thế, bèn hỏi ngược lại: “Các hạ… là người phương nào?”

Người nọ không trả lời ngay, im lặng giây lát rồi xòe lòng bàn tay trước ánh nhìn nghi hoặc của Mặc Tức và Cố Mang, thế là cả hai đều thấy được, trong lòng bàn tay của người nọ, thế mà lại thình lình xuất hiện viên đá Nghịch Chuyển đen tuyền kia.

Nhưng khác với lúc trước, giờ đây viên đá này đang tỏa hào quang sáng lóng lánh, cứ như thật sự có thần lực nghịch chuyển nằm bên trong nó vậy.

Bấy giờ Mặc Tức mới giương mắt nhìn đối phương thật kỹ, nhìn nửa gương mặt lộ ra bên dưới chiếc nón lá, lát sau hắn không khỏi rùng mình.

“Là ông?!”

“…”

“Ông là cái vị bên trong đá Nghịch Chuyển ——!”

Là linh thể thần tiên mặc kệ tất cả còn bắt người ta phải lựa chọn!!

Linh thể thần tiên nhếch miệng cười, tay áo bay phần phật trong gió, nói: “Phải. Ta biết cuối cùng các ngươi sẽ quay về nơi này, thế nên ta vẫn ở đây chờ các ngươi… Viên đá Nghịch Chuyển này, là vật cuối cùng ta muốn giao cho các ngươi.”

Cố Mang nheo mắt, nhanh trí hiểu ra: “À, thì ra ông là vị thần gạt người trong viên đá sứt mẻ này hả?”

“… Cho là thế đi.”

“Vậy ông gạt xong còn tới đây làm gì, mau tránh ra tránh ra.” Cố Mang chẳng sợ quỷ thần, không có kiên nhẫn với đối phương: “Hai ta bận đi đầu thai rồi.”

“Chờ đã.” Mặc Tức kéo Cố Mang lại.

Hắn nhìn người nọ chằm chằm, trái tim đập thình thịch.

Lúc này hắn bỗng dưng phát hiện mình và Cố Mang có vài điểm khác với các linh hồn còn lại —— Cố Mang lẫn hắn, so với những hồn ma hiện đang đi trên con đường này, thật ra đúng là… đúng là có khác biệt.

Những linh hồn đó đã lập lờ trôi nổi, còn hắn và Cố Mang vẫn có máu có thịt, chẳng lẽ là vì…

Ánh sáng của hy vọng thình lình thắp lên trong mắt hắn, máu nóng cũng trào dâng mãnh liệt, bấy giờ linh thể thần tiên ngẩng đầu lên, Mặc Tức phát hiện mình đối diện với một đôi mắt ôn hòa mà ấm áp, đang mỉm cười nhìn mình đầy chăm chú.

“Thế gian này, có đá Nghịch Chuyển đấy, nó thật sự có thể nghịch chuyển sống chết, nghịch chuyển cái chết và đau thương.” Thần linh cất giọng trầm khàn êm ả.

Hoa bỉ ngạn nơi địa phủ đung đưa khoe sắc đỏ rừng rực, tựa ngọn lửa lan tràn hai bên bờ suối vàng.

Thần linh trịnh trọng giao viên đá Nghịch Chuyển tỏa hào quang sáng lóa vào trong tay Mặc Tức.

“Thế nhưng người thắp sáng được nó chẳng phải ta, mà là người chịu được sự thử thách của nó. Mà ngươi, cuối cùng đã đưa ra lựa chọn khiến nó cam lòng thần phục ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play