Phân tách linh hồn, chế thành chìa khoá.

Hệt như một cơn ác mộng, vẫn còn chìm nổi dưới địa ngục.

Thậm chí Mặc Tức không biết mình tiến hành từng bước một thế nào.

Hắn như đã chết rồi.

Hắn như thấy được linh hồn của mình lơ lửng trên nóc lều, bập bềnh quan sát hai người trong lều trại. Hắn nhìn thấy mọi việc mình đang làm, thấy máu tươi của Cố Mang liên tục rỉ ra từ vết thương do bị tróc hồn trên lồng ngực, vậy mà người bị tróc hồn đó cứ luôn miệng trấn an hắn, không sao đâu, không sao đâu.

Nhiều năm trước Cố sư huynh ngồi trước đống lửa mỉm cười nói với hắn, hy vọng Cửu Châu ấm no thái bình, người người đều có được công bằng, y nguyện vì điều đó mà xông pha khói lửa, mà tan xương nát thịt.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng khác nào một lời nguyền rủa cả.

Cuối cùng chìa khoá thành hình, là một chiếc nhẫn bằng ngọc bích, bị Mặc Tức cầm lấy, run rẩy đặt vào tay Cố Mang. Sau đó hắn dùng hết mọi pháp thuật trị liệu của mình để chữa lành vết thương cho Cố Mang, thay y lau vết máu loang lổ. Nước mắt của hắn như chuỗi hạt đứt đoạn, rơi lã chã từng giọt, cuối cùng hòa lẫn vào máu tươi.

Cố Mang liên tục ho khan, tróc hồn đau đớn như thế, theo lý y hẳn nên ngất xỉu, thế nhưng y vẫn cố gắng mở cặp mắt sáng trong, nhìn Mặc Tức chăm chăm không chớp mắt.

Cố Mang biết mình đã mất hai phách, những mảnh ký ức và lý trí cuối cùng sẽ nhanh chóng sụp đổ. Còn đau đớn đã sớm là cảm giác quen thuộc đối với y, là thứ mà y vẫn một mực nếm trải từ khi nhận sứ mệnh mật thám đầu quân cho nước Liệu.

Y có thể nhịn được, tiếp tục giữ tỉnh táo để ngắm nhìn Mặc sư đệ của mình thêm chốc lát —— Y biết cả cuộc đời của mình, nói vô tư thì chỉ có với chính mình mà thôi. Còn đối với Mặc Tức, y vẫn luôn ích kỷ. Y dâng trọn nhiệt huyết, sinh mạng, thậm chí là linh hồn cho thế đạo thái bình mà mình hằng khao khát, để lại cho Mặc Tức chỉ toàn tổn thương và ly biệt.

Có lẽ chỉ có giờ phút này, Cố Mang của sáu năm trước sắp sửa mất ký ức, và Mặc Tức của sáu năm sau sắp sửa rời khỏi đây, rốt cuộc mới có được bình yên và chân thành mà cả đời đôi bên đều mong đợi.

Mặc Tức vẫn đang tận sức chữa trị vết thương trên ngực Cố Mang, Cố Mang nắm lấy tay hắn, gương mặt tái nhợt thoáng hiện ý cười, nói: “Đừng phí sức nữa… Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”

“Đệ biết không Mặc Tức, ta không dễ dàng chết được… Đệ cho rằng quân chủ nước Liệu chưa từng thử giết ta sao? Đệ cho rằng Quân thượng chưa từng thử ám sát ta sao?”

“Bọn họ không giết ta, không phải là vì ta dị biến quá nhiều, sau khi chết không biết sẽ gây hậu quả gì như bọn họ đã nói. Bọn họ sớm đã thử rồi, chỉ là… đều… khụ khụ… đều thất bại. Trong lòng bọn họ biết rõ, ta và thú Huyết Ma dung hợp, chỉ khi nào nó chết, ta mới chết theo nó, vậy nên…” Dừng một lát, y nhọc nhằn thở hổn hển: “Sư đệ, đệ không cần trị thương cho ta nữa…”

“Nói chuyện với ta chút đi… ta chỉ muốn nói chuyện với đệ thêm chút thôi… được… được không?”

Mặc Tức siết chặt bàn tay dính máu chìa ra của Cố Mang, áp lên gò má của mình, hồi lâu sau mới nghẹn ngào đáp: “Được.”

Cố Mang nở nụ cười, lúc y cười bao giờ cũng có một loại hăng hái và dã tính, dù là vào lúc này cũng thế.

Mặc Tức khàn giọng hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”

“Thật ra cũng không có gì…”

Cố Mang ngước nhìn nóc lều trại, nơi đó lộ ra một mảng trời sao nho nhỏ.

“Chỉ là… chỉ là rất muốn nói xin lỗi đệ. Mặc Tức, ta… có phải ta… ích kỷ lắm không? Ta không chịu nói bao nhiêu lời thật lòng với đệ, mà đệ…”

“Mà đệ, vẫn luôn hết lòng hết dạ với ta…”

Mặc Tức lắc đầu: “Ta hiểu nỗi bất đắc dĩ của huynh.”

Ta biết thân làm mật thám, ngụp lặn giữa thật giả, huynh sống chẳng dễ dàng gì.

Cố Mang nghiêng đầu, Mặc Tức thấy đuôi mắt của y có vệt nước trong suốt trào ra: “… Sư đệ…”

Cố Mang vươn tay, muốn chạm vào gò má của Mặc Tức, tiếc rằng không còn sức lực gì. Mặc Tức bèn nắm lấy tay y, hôn một cái, tự áp lên mặt mình.

Cố Mang ngơ ngẩn nhìn Mặc Tức hồi lâu, vành mắt vẫn đỏ hoe.

Hai người mãi không nói tiếng nào, nhưng cái gì cũng đều hiểu hết rồi.

Cố Mang đột nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy từng dòng.

“Ta đối xử với đệ, chung quy vẫn quá tàn nhẫn…”

Mặc Tức nức nở nói: “Huynh buộc phải làm vậy, mà ta… ta cam tâm tình nguyện.”

“Ta biết huynh có giấc mộng của mình, ta biết huynh đang nghĩ gì…” Mặc Tức nói khẽ: “Huynh đã tận sức làm tốt lắm rồi… là chúng ta… không tranh lại trời…”

Cố Mang không trả lời.

Y lại ngẩn người ngắm mảng trời sao nho nhỏ kia chốc lát.

Một lát sau, y hỏi: “Nhưng ta vẫn cứ tranh… tranh với trời…”

“Ta biết…”

“Chúng ta không tranh lại, bọn họ tranh lại không?”

Mặc Tức hơi sửng sốt: “Gì cơ?”

“Những anh em uổng mạng trên núi Phượng Minh… tranh lại không?” Cố Mang mở đôi mắt ướt át, thấp thỏm nhìn Mặc Tức: “Cuối cùng bọn họ… đều được rửa oan chứ…”

Giọng từ từ nhỏ dần: “Triển Tinh huynh ấy, huynh ấy… cũng được rửa oan phải không…”

Mặc Tức hiểu ý của Cố Mang, song điều này cũng chẳng khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, hắn nắm chặt bàn tay của đối phương, xoay mặt qua hôn một cái, gật đầu liên tục nói: “Phải, huynh đã đưa bọn họ về nhà… bọn họ không có gọi lầm huynh là Cố soái, Lục Triển Tinh… cũng chưa từng…” Mặc Tức khựng lại, cay đắng cùng cực khiến cho cổ họng của hắn như tắc nghẹn, nhất thời không nói được nhiều hơn: “Chưa từng… bái sai người anh em là huynh…”

“Đệ biết chúng ta đã kết bái…?”

Mặc Tức rũ hàng mi đẫm lệ, thấp giọng “ừ” một tiếng.

“Xin lỗi, ta vẫn không có đối xử tốt với hắn.”

Cố Mang bỗng dưng bật cười, nụ cười của y trông rất đỗi chân thành, ngoại trừ tiều tụy và mặt mũi nhợt nhạt, thoạt nhìn y cũng không khác ngày thường quá nhiều.

“Không sao đâu, thật ra Triển Tinh rất thích đệ… huynh ấy không ghét đệ đâu, ta biết mà.” Dừng một lát, y lại hỏi: “Vậy Mộ Dung Liên… Mộ Dung Liên thì sao? Mộ Dung Liên có còn tự đày đọa mình nữa không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play