Cho dù ban đầu tính rằng ngày mai mới quyết chiến, nhưng ai cũng biết ngày mai chỉ là một dự đoán, chiến tranh giữa Trọng Hoa và nước Liệu hệt như một pháo đài đã châm mồi lửa, có thể bùng cháy vào bất cứ lúc nào.
Vì vậy lúc Cố Mang gấp rút triệu tập quân sĩ, chẳng ai cảm thấy bất ngờ, thực tế sớm đã có người vừa thấy ánh sáng kỳ dị kia đã tự hiểu phải đi đến giáo trường.
Bọn họ đều biết tối nay không ngủ được, lần đại chiến thứ nhất diễn ra ngay đêm nay. Nếu bọn họ có thể giết chết thú Huyết Ma trước khi nó trùng sinh, vậy thì quân Liệu sẽ lùi bước, nhưng nếu không thể…
“Không có không thể.”
—— Đây là lời mà chủ soái Cố Mang của bọn họ nói. Lúc y nói câu này không hề có hàm ý ra lệnh, mà là một lời hứa. Y không còn cao lớn như xưa nữa, những khổ nạn quá khứ đã mài y đến gầy gò, song tư thái mũ chiến phần phật tua đỏ trông vẫn oai hùng như ngày nào. Y nói với bọn họ:
“Ta từng đứng ở vị trí này, cùng vào sinh ra tử với các anh em của ta, trải qua đúng ba mươi chín chiến dịch lớn nhỏ. Đây là chiến dịch thứ bốn mươi.”
“Trước mỗi lần khai chiến, ta đều sẽ hứa hẹn cùng một điều với mọi người, ta nói rằng —— Ta sẽ đưa mọi người về nhà. Lời hứa này ta đã tuân thủ ba mươi tám lần, lần cuối cùng là trên núi Phượng Minh, ta thất hứa, ta bội ước, ta không có làm được. Có bảy vạn người bị ta ném lại trên núi Phượng Minh, thậm chí vì lập một tấm bia cho bọn họ, ta còn lằng nhằng lải nhải với Quân thượng hết mẹ nó nửa ngày.”
Lúc Cố Mang nói những lời này, y chắp tay sau lưng, giọng tràn trề sinh lực, cố gắng tỏ vẻ thoải mái và khẳng khái trước chuyện cũ đã rồi.
Thế nhưng Mặc Tức đứng bên cạnh y, Mộ Dung Liên đứng bên cạnh y, ai cũng thấy được đôi mắt của y đã chớm lệ.
Ánh mắt của Cố Mang sáng ngời ngợi, y nói: “Ba mươi tám lần giữ lời, một lần thất hứa. Hôm nay là lần thứ bốn mươi. Nếu mọi người tin ta, vậy hãy đi theo ta, nghe mệnh lệnh của ta, cùng ta đánh bại con chó con vừa mới chào đời kia, sau đó —— Ta đưa mọi người về nhà!”
Ta đưa mọi người về nhà.
Về với bảy vạn vong hồn.
Về với bình yên muôn đời.
Chỉ cần mọi người bằng lòng tin ta một lần nữa, Cố Mang ta, bất luận sống hay chết, cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình. Không phụ lòng hôm nay mọi người gọi ta một tiếng “Cố soái”.
Ta đưa mọi người về nhà.
Binh sĩ bên dưới không nói gì, từng gương mặt ngẩng lên, im lặng mà nghiêm túc nhìn thủ lĩnh quân Bắc Cảnh của bọn họ, dũng sĩ của đế quốc bọn họ, chủ soái thương tật chất đầy mình.
Đột nhiên ánh giáp lóe lên, đao kích nện từng nhịp xuống đất, tiếng động hùng hồn đó như phát ra từ sâu dưới lòng đất, từ ngàn vạn lồng ngực làm rung chuyển đất trời ——
“Cùng sống cùng chết!”
Tiếng hô tuôn trào như sóng tuyết, mạnh mẽ mà quyết liệt, truyền khắp đại địa Cửu Châu.
“Cùng sống cùng chết!”
Ngày Mặc Tức còn bé, do từ nhỏ đã được dạy dỗ, hắn từng cho rằng nếu một đất nước không có một quân chủ, tất nhiên không được rồi.
Nhưng hôm nay Trọng Hoa mất đi Mộ Dung Thần, thế mà lại đoàn kết hơn bất cứ lúc nào. Tai kiếp hệt như một con dao găm vậy, có thể khiến người hiểu được nỗi đau của da tróc thịt bong, nhưng cũng có thể đánh thức rất nhiều người trước đây cố tình ngủ say, để họ nhìn thấu những trái tim không rõ thiện ác xung quanh mình.
Binh khí sắc lạnh, chiến giáp sáng loáng, đoàn quân bắt đầu xuất chinh. Từng thanh kiếm một, từng con ngựa phép chở chủ nhân của chúng bay lên khỏi mặt đất, các tu sĩ trông như muôn ngàn vì sao tụ thành dải ngân hà, càng tụ càng rộng lớn, hùng hổ lao về phía ngoại thành.
Mộ Dung Liên chợt “ồ” khẽ một tiếng, nói: “Bên dưới xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Mang cúi đầu quan sát, chỉ thấy cổng thành Trọng Hoa rộng mở, dưới đại quân ngự kiếm của bọn họ, vô số võ sĩ trúc và dị thú nghe lệnh chỉ huy chạy rầm rập hất bụi, theo sát chủ quân xông về nơi quyết chiến.
Là Nhạc Thần Tình!
Và rất nhiều tu sĩ, quý tộc, dân thường chưa từng nhập ngũ của Trọng Hoa… Dưới mệnh lệnh tự phát trong thành, tất cả ùn ùn lao ra, chạy về phía quân doanh của nước Liệu.
Cố Mang sửng sốt, nhìn cảnh tượng lạ thường trước giờ chưa từng có bên dưới. Dòng sông này không phân biệt đục trong, không phân chia sang hèn, cùng đổ vào một chỗ, tuôn về phía quân địch.
Y lẩm bẩm: “Ta nói sai rồi.”
Mộ Dung Liên: “Cái gì?”
“Lần này, bọn họ không cần ta đưa bọn họ về nhà.” Cố Mang nói, hốc mắt đỏ hoe: “Bởi vì nơi này, chính là nhà của chúng ta.” Nói xong, y lia mắt đến bờ sông cách đây không xa không gần, nơi đó dựng một tấm lá chắn phòng hộ lớn nhất vương đô Trọng Hoa —— Kết giới Đế đô. Phía sau kết giới trong suốt kia là nơi đóng quân của hàng chục vạn ma tu nước Liệu, cùng với ác thú Huyết Ma sắp phá thế trùng sinh.
Cố Mang khép hai ngón tay, tăng tốc độ ngự kiếm, phóng tới con sông quyết chiến.
Trong bóng đêm, bọn họ càng lúc càng thấy rõ pháp trận trùng sinh thú Huyết Ma của nước Liệu, nó đang hấp thu sinh mệnh của tế phẩm từ một đầu sông khác, đồng thời bộc phát hào quang ngày một chói lọi. Chính giữa pháp trận nổi lên một ảo ảnh khổng lồ bán trong suốt, cao như núi ngang trời, đó chính là dị thú Huyết Ma đang trùng sinh.
Cố Mang lơ lửng bên kết giới Đế đô, tà áo bay phần phật, ngước nhìn hình dáng ban đầu của con thú khổng lồ này. Ngay vào khoảnh khắc ấy, sườn sọ của y đau nhói, trước mắt lại hiện lên ảo ảnh của Thẩm Đường trăm năm trước.
Mấy trăm năm trước, cũng trong trận chiến sống còn như hôm nay, cũng là bên mép nước, cũng là bên bờ sông.
Thẩm Đường nhíu chặt mày kiếm, lạnh lùng nhìn Hoa Phá Ám: “Ngươi mưu cầu quá nhiều, làm sao ta tha cho ngươi được.”
Cố Mang nhắm nghiền mắt vì cơn đau bên sườn sọ, nhưng lần này không giống những lần trước, Cố Mang đã khôi phục toàn bộ ký ức và thần thức hiểu rõ tại sao mình lại có thể nhìn thấy bóng hình của Thẩm Đường trăm năm trước ——
Sợi dây liên kết này bắt nguồn vào năm năm trước, y phụng mệnh xâm nhập vào nước Liệu, thăm dò bí mật hắc ma của bọn chúng, đặc biệt là bí thuật liên quan đến thú Huyết Ma. Y mất rất nhiều thời gian, cuối cùng mới chiếm được lòng tin của thủ vệ đứng đầu trông coi thú Huyết Ma, thiết lập quan hệ cá nhân với gã ta.
Quãng thời gian đó, y thường xuyên đến quan sát tinh nguyên còn sót lại của thú Huyết Ma. Dẫu cho lúc đó thú Huyết Ma chỉ là một đốm sương bạc không toàn vẹn, hồn phách, năng lượng, ký ức… tất cả đều khuyết thiếu, song Cố Mang vẫn cảm nhận được hồn lực quá đỗi hùng mạnh và tà ác của nó.
“Ha ha, Cố huynh huynh nhìn đi, mấy năm qua nước ta vẫn luôn nghĩ cách đánh thức nó lần nữa, chỉ cần nó khôi phục trạng thái, toàn bộ Cửu Châu sẽ nằm chắc trong lòng bàn tay của Đại Liệu ta!”
Thủ vệ nói không sai, thú Huyết Ma mà trở lại trần thế tất sẽ là đại kiếp, cho dù cuối cùng hai mươi bảy nước tu chân cùng liên hợp đối kháng, nhất định cũng sẽ có ngàn vạn người hy sinh.
Lúc đó Cố Mang chưa thăm dò được ý đồ thật sự của Quân thượng nước mình, nhưng y đã lờ mờ cảm thấy, sát khí đáng sợ của thú Huyết Ma dù thuộc về nước nào hay người nào cũng cực kỳ nguy hiểm. Y có thể tạm thời tin tưởng Quân thượng, giúp Quân thượng nghĩ cách chiếm đoạt năng lượng của thú Huyết Ma, nhưng y sẽ không dễ dàng giao loại năng lượng này cho Mộ Dung Thần.
Thậm chí từ lần đầu tiên nhìn thấy đốm sương bạc của thú Huyết Ma trong mật thất ở nước Liệu, Cố Mang đã suy tính, rốt cuộc có cách nào tốt hơn để đảm bảo mọi việc không có sơ hở không.
Cho dù ngày nào đó thú Huyết Ma thật sự sống lại, bất luận nó bị nước Liệu phục sinh, trung thành với Liệu, hay bị Trọng Hoa phục chế, trung thành với Trọng Hoa, y cũng sẽ có cách dùng hy sinh nhỏ nhất để kết liễu đời nó.
Đây mới là cách chu toàn nhất.
Ngày ngày đêm đêm ở nước Liệu, Cố Mang nghĩ ra rất nhiều giả thiết và suy đoán.
Cuối cùng để lại cho y chỉ có một con đường:
Cộng tâm.
Thật ra cũng không có gì phức tạp, đây không phải là pháp thuật ghê gớm gì. Mà nói trở lại, mục đích ban đầu khi y nghiên cứu pháp thuật này cũng rất trẻ con và ngây thơ.
Y từng có một ảo tưởng tốt đẹp, dù biết chặng đường phía trước rất mịt mờ, y cũng hy vọng mình có thể ở bên tiểu sư đệ cả đời. Hệt như ngày xưa bọn họ từng nói nửa đùa nửa thật với nhau vậy, có một mái nhà, nuôi vài con chó mèo, trong sân trồng một gốc cây đào —— Cùng nhau cởi giáp về quê, cùng nhau già đi, cùng nhau lìa đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT