“Mãnh thú trên thần đàn của đế quốc, không phải là kẻ ngốc vẫn luôn bị lợi dụng.”

Nghe đến đây, Mộng Trạch khẽ “ồ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Y đã biết từ trận thủy chiến Động Đình sao?”

“Phải.”

“Vậy, vậy chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc đó y đâm Mặc đại ca bị thương, lại không cản muội đưa Mặc đại ca đã bị trọng thương đi, là vì cố tình muốn muội phát hiện linh hạch của Mặc đại ca đã bị Khôi Lỗi Đan xâm nhiễm?”

Mộ Dung Liên gật đầu: “Ắt hẳn là thế.”

Mộng Trạch lẩm bẩm: “Lúc đó cũng nhờ chữa trị linh hạch của Mặc đại ca, muội mới phát hiện Mặc đại ca bị trúng Khôi Lỗi Đan, vì vậy đã dùng hết mọi cách tróc nó ra, nhưng muội không có bẩm tấu chuyện này cho Quân thượng, trong lòng muội cũng thấy khả nghi, sau này qua nhiều lần điều tra, muội mới biết là mưu đồ bí mật của Quân thượng…”

Nàng ta quay đầu nhìn Cố Mang lúc này hoàn toàn không biết gì, mặt mũi hơi tái đi: “Thì ra lúc đó, ngươi… ngươi cố ý…”

Nghe nàng ta nói mình, Cố Mang ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Cố ý cái gì?”

Mặc Tức lắc đầu nói: “Không thể nào. Ta từng đọc thư của Cố Mang và Quân thượng, năm năm qua huynh ấy vẫn một mực gửi tình báo về cho Quân thượng, nếu huynh ấy biết chuyện, sao lại bằng lòng tiếp tục dâng nộp chú ngữ hắc ma cho Quân thượng?”

“Vậy Hỏa Cầu Nhi ngươi có phát hiện rằng, ban đầu trong thư mà Cố Mang gửi cho Quân thượng chứa rất nhiều bí quyết thi triển hắc ma chú của nước Liệu, nhưng về sau lại thường xuyên chỉ cung cấp mật báo về tình hình quân sự và tình hình trong nước, hiếm khi nhắc đến pháp thuật hắc ma không?”

“…”

Mộ Dung Liên vừa nói vậy, Mặc Tức nhớ lại những lá thư mà lúc ấy mình đọc, quả đúng là như thế.

Mộ Dung Liên nói: “Cố Mang hiểu rất rõ, nếu như mình bại lộ, Mộ Dung Thần sẽ không chút do dự giết mình diệt khẩu, hoặc là thẳng tay vứt bỏ quân cờ như mình, sau đó tìm kiếm kẻ khác tiếp tục xâm nhập vào nước Liệu để vơ vét bí thuật. Thế nên mặc dù đã biết Mộ Dung Thần là hạng người thế nào, y vẫn một mực nhẫn nhịn, viết thư cho Quân thượng như thường lệ.”

“Chỉ là kể từ khi đó, y cũng hết sức cẩn trọng, thư mà y gửi cho Quân thượng ít khi nhắc đến pháp thuật hắc ma, cho dù có nhắc cũng chỉ viết về vài thứ thoạt nhìn tưởng đâu rất cơ mật, nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì quá lớn.”

Mặc Tức: “… Sao ngươi biết rõ vậy?”

Mộ Dung Liên cho sợi thuốc vào tẩu, châm lửa rồi đặt bên môi hút một hơi, vừa nhả khói xanh nhạt vừa trầm giọng nói: “Bởi vì những lời này, là chính miệng Cố Mang nói với ta.”

Mặc Tức đột ngột biến sắc: “Lúc nào…”

“Một ngày trước khi y bị đưa về thành như món quà nghị hòa.”

“…!”

Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, Mộ Dung Liên chậm rãi nói: “… Không cần kinh ngạc thế đâu, Quân thượng đã từng giao việc xử trí Cố Mang cho ta chưởng quản. Vì thế một ngày trước khi y về thành, ta đã tự mình rời thành, âm thầm đến gặp y.”

“Trên đường huynh ấy trở về?”

“Trên đường y trở về, ngay ở bên bờ sông.”

“…”

“Người người đều cho rằng, Cố Mang bị nước Liệu khoét sạch ký ức, đánh vỡ linh hạch, lại rút mất hai phách, nên mới biến thành bộ dáng thảm hại kia.” Mộ Dung Liên khựng lại: “Thật ra không phải vậy.”

“Vì đề phòng Cố Mang tiết lộ bí mật, nước Liệu đích thực đã phá hoại thần thức của y, nhưng bọn chúng không có hủy diệt những ký ức không liên quan đến cơ mật của nước Liệu. Vì vậy, thứ nhất, không phải nước Liệu phá huỷ toàn bộ ký ức của Cố Mang.”

Quần thần thảng thốt: “Cái gì?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play