Đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có những ngọn nến trên giá cắm khắc hoa văn rồng cuộn còn đang cháy rừng rực, rọi sáng mặt mỗi người. Mộ Dung Liên chậm rãi bước ra từ bóng tối, đi vào trong đại điện, dừng lại giữa ánh nhìn chăm chú của bao người.

Gã ngước mặt lên, đôi mắt tam bạch đào hoa lạnh lùng nhìn về phía người ngồi trên vương tọa.

“Quân thượng.”

“…” Người ngồi trên vương tọa lại không nhìn Mộ Dung Liên, mà dùng một loại ánh mắt gần như đáng sợ lườm đại trưởng lão đài Thần Nông một cái, sau đó mới quay sang đối diện với tầm mắt của Mộ Dung Liên.

Rõ ràng nét mặt như gặp phải vực sâu, vậy mà vẫn miễn cưỡng phủ một lớp niềm nở và đôi phần quan tâm, cười nói: “Vọng Thư quân mang bệnh trong người, sao còn đến dự tiệc?”

Mộ Dung Liên lạnh nhạt nói: “Nhờ phúc của Quân thượng, đã khỏe lại rồi.”

Dứt lời lại nói với mọi người: “Đặt thuốc trong tay các ngươi xuống, đó không phải thuốc giải, là thuốc độc.”

Mọi người kinh hãi: “Cái gì!?”

“…” Quân thượng im lặng giây lát, sóng mắt u ám tối tăm, đoạn hất nhẹ cằm một cái, ra hiệu cho trưởng lão đài Thần Nông qua dìu Mộ Dung Liên: “Trần trưởng lão, mấy ngày nay Vọng Thư quân cứ nói mê nói sảng, khanh làm y quan trị liệu chính mà không biết trông chừng khanh ấy tử tế à. Còn không mau dẫn khanh ấy xuống nghỉ ngơi?”

“A…” Trần trưởng lão sửng sốt, vội vàng chạy qua: “Phải đó, Vọng Thư quân ngài bệnh đến mức mắc chứng cuồng loạn rồi, mau theo lão thần vào phòng trong nghỉ ngơi một lát.”

Dứt lời định kéo tay áo của Mộ Dung Liên, nào ngờ Mộ Dung Liên lại liếc mắt gằn giọng nói với lão: “Lão bảo bối, thời gian qua thuốc mà ông cho ta uống có trộn thêm cái gì, trong lòng ông rõ ràng, thừa dịp bây giờ ta còn chưa nổi cáu, mau cút ngay cho ta. Nếu không ta sẽ cho ông biết chữ đau viết thế nào.”

Trần trưởng lão đổ mồ hôi đầy đầu, bị Mộ Dung Liên mắng cho co đầu rụt cổ, chỉ đành nơm nớp lo sợ nhìn về phía Quân thượng.

Quân thượng dần dần tái mặt, nhưng vẫn cố nhịn nặn ra một nụ cười: “Mộ Dung Liên, cô thấy khanh bệnh đến lú lẫn rồi.”

Mộ Dung Liên không đáp, gã là người có dung mạo gần giống Quân thượng nhất trong số các họ hàng thân thích, mà giờ phút này gã đứng dưới đại điện, gương mặt tương tự quân vương kia chẳng hề có nửa phần cung kính, mà còn hờ hững với vương vị.

Điều này khiến Quân thượng không khỏi giật mình, lời tiên đoán thật lâu về trước “tử vi hỗn loạn, huynh đệ tương tàn, gà nhà đá nhau” lại bất chợt trồi lên trong ngực hắn —— Có điều Mộ Dung Liên chỉ là dòng bên, không phải dòng chính, tại sao lại là gã? Tại sao lại là gã?

Bàn tay từ từ siết chặt ghế gỗ lim, gân xanh cũng hằn rõ từng đường.

Thế nhưng Quân thượng vẫn nghiến răng cười nói: “Cũng đều tại cô, không chữa khỏi cho khanh, để khanh mất trí chạy lên điện Kim Loan càn quấy như thế này.”

“Quân thượng nói gì vậy.” Mộ Dung Liên thản nhiên đáp: “Thời gian qua Quân thượng vẫn ngày đêm bảo Trần trưởng lão chăm sóc thần kỹ lưỡng mà. Không thể lập tức giết chết thần, tránh để người khác nghi ngờ, lại không thể cho thần hồi phục khoẻ mạnh, bởi vì thần đã biết quá nhiều.”

Quân thượng cười khẩy một tiếng, sầm mặt nói: “Khanh hút Phù Sinh Nhược Mộng nhiều quá rồi, suốt ngày chỉ biết rượu chè đàn đúm, sống say chết mộng. Cô thấy ngay cả tỉnh hay mộng khanh cũng phân không rõ.”

Hắn nhiều lần nhấn mạnh Mộ Dung Liên “mắc chứng cuồng loạn, nói nhăng nói cuội”, ban đầu mọi người còn hoảng sợ không tin, nhưng giờ đây nhắc đến Phù Sinh Nhược Mộng, sắc mặt của vài người đã bình tĩnh trở lại ——

Ai cũng biết hút Phù Sinh Nhược Mộng quá nhiều sẽ nảy sinh ảo giác, mấy năm nay Mộ Dung Liên tẩu thuốc không rời tay, xem ra thật sự đã hết đường cứu chữa. Lại nhìn điệu bộ hiện giờ của Mộ Dung Liên, áo quần xốc xếch, chẳng hề chải chuốt, có khác nào bị điên.

Nhưng mà trong số những người đó không bao gồm Mặc Tức.

Mặc Tức quá hiểu dáng vẻ lúc muốn gây sự của Mộ Dung Liên, cho dù thái độ ngả ngớn cỡ nào, ánh mắt vẫn hung ác dữ tợn, hệt như diều hâu lượn lờ trên bầu trời. Càng khỏi nói lúc này Mặc Tức đã biết Quân thượng là hạng người gì, chưa kể Khương Phất Lê cho hắn cảm giác không ổn mơ hồ…

Mộ Dung Liên không có điên, là Quân thượng muốn đánh gã thành người điên.

Bởi vì lời người điên nói, tất nhiên không thể tin.

Lúc này, tay áo của Mặc Tức đột nhiên bị kéo nhẹ một cái, Mặc Tức quay đầu sang, thấy Cố Mang ngơ ngác nhìn Mộ Dung Liên, trong lòng khẽ dao động, hỏi: “Sao thế?”

“…” Cố Mang đáp không được, chu miệng ngồi đờ ra. truyện đam mỹ

Một lát sau, y nói: “Ta thấy gã quen mắt lắm… lúc trước ta bị bắt giam, mọi người nói ta ám sát một người, là gã ư?”

Mặc Tức vỗ vỗ tay y trấn an: “Chuyện đó không phải do huynh làm.”

Cố Mang không nói nữa, đôi mắt xanh chăm chú nhìn Mộ Dung Liên, bỗng nhiên lại nói: “… Phải nhường nhịn gã.”

“Gì cơ?”

Có vẻ Cố Mang cũng bất ngờ trước phản ứng của mình, nhưng rồi vẫn tuân theo bản năng: “Ta nhớ mình phải nhường nhịn gã, không thể hận gã được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play