Y đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy kết giới mà Mặc Tức thiết lập, cũng biết Mặc Tức có chuyện gì đó phải tạm thời ra ngoài. Vì vậy y cũng không sốt ruột, ngoan ngoãn ngồi bên kia chờ Mặc Tức trở về.
Hiện tại y bị tàn phá quá nặng nề, giác quan và cảm xúc đều hết sức trì độn, ít khi thể nghiệm được cảm xúc nào rõ rệt, vui buồn mừng giận cũng như bị pha nước, trở nên nhạt nhẽo đến lạ thường.
Nhưng khi thấy chân trời nổi dần màu trắng bạc, nghĩ rằng sau hừng đông là đến ngày ước hẹn với “ca ca”, mình sắp sửa có một người huynh trưởng và có một mái nhà, y vẫn không khỏi biểu lộ đôi ba phần vui sướng, nằm nhoài bên cạnh khung cửa sổ, tha thiết chờ mong nhìn mây đỏ đầy trời, thái dương từ từ trồi lên khỏi mặt đất.
Ngẫm nghĩ một lát, Cố Mang đứng dậy đi lấy bộ đồ trắng Mặc Tức mua cho mình.
Y cứ cảm thấy mình vụng tay vụng chân, dễ dàng làm bẩn bộ đồ sạch thế này, vì vậy tuy thích lắm song vẫn không dám mặc. Nhưng mà hôm nay y phải gặp ca ca, thế nên tất nhiên phải khác rồi.
Lúc Mặc Tức trở lại, sắc trời còn chưa sáng, sớm tối đang giao nhau.
Hắn đẩy cửa ra, lờ mờ trông thấy bên cửa sổ có một người đang đứng, dáng hình cao ráo thanh tú, ngọc quan buộc mái tóc dài, áo bào trắng muốt buông thõng trên nền đất. Có một thoáng chốc, trái tim của hắn nảy một cái thật mạnh, hận không thể cho rằng chuyện xảy ra ở động Hồn Thiên tối qua chỉ là một giấc mộng, người đứng bên cửa sổ là Mộ Dung Sở Y, Mộ Dung Sở Y đến thực hiện ước hẹn.
Tiếc rằng không phải.
Dần dần hắn thấy rõ, người đứng bên đó nhìn mình là Cố Mang đã thay quần áo mới.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn, tràn ngập chờ mong ——
Chờ mình đưa huynh trưởng của y đến.
“Mặc Tức?” Thấy Mặc Tức trở về, lẽ ra Cố Mang rất vui mừng, sau đó nhìn thấy áo quần của hắn bê bết máu, trong lòng ngỡ ngàng không thôi, vội bước về phía hắn: “Ngươi sao vậy?”
Mặc Tức không lên tiếng, thật ra hắn cũng không còn nói được lời nào nữa.
Trở về từ động Hồn Thiên ở đất phong chỉ có ba người, ngoại trừ Tiểu Lan Nhi bị đưa đến nhà thuốc chữa trị, hắn và Nhạc Thần Tình gần như đều mất khả năng nói. Sau hồi gào khóc nức nở, Nhạc Thần Tình cứ ngồi thẫn thờ bên hồ máu, chỉ sợ cậu ta đang một mực nhớ lại những lời nói và hành động của mình với Mộ Dung Sở Y, nhớ rằng mình tin tưởng Giang Dạ Tuyết thế nào, để rồi đẩy tứ cữu vốn đã lẻ loi cô độc xuống vực sâu lạnh lẽo hơn.
Mộ Dung Sở Y không để lại di vật gì, thứ duy nhất có thể miễn cưỡng tính là di vật, e rằng chỉ còn đống võ sĩ trúc vỡ nát trong hang động mà thôi.
Bây giờ chúng đều nghe lệnh của Nhạc Thần Tình, bởi vì chúng đã mất đi người tự tay đẽo gọt ra chúng.
Nhưng mà trong động Hồn Thiên, lúc Mặc Tức vô tình chạm phải một con trong số đó, nó chợt co lại bằng cỡ lòng bàn tay, lẳng lặng nằm dưới đất, dường như vì hoàn thành nguyện vọng của người nào đó, chờ Mặc Tức mang nó trở về.
Mặc Tức lấy võ sĩ trúc nho nhỏ đó ra, đặt vào bàn tay của Cố Mang.
Cố Mang sửng sốt, nhưng y chỉ trì độn chứ không phải ngu ngốc. Y luôn khéo hiểu lòng người, dẫu cho đôi khi loại khéo hiểu lòng người này chỉ mang đến cho y nhiều buồn khổ mà thôi. Trong phòng yên lặng một cách đáng sợ, lát sau Cố Mang nhỏ giọng hỏi: “Huynh ấy sẽ không đến, phải không?”
“…”
“Huynh ấy… không thích ta hả?”
Mặc Tức nâng tay ôm Cố Mang vào ngực, hắn cố nén bi thương, nói với Cố Mang: “Không phải, hắn có một ít chuyện riêng phải làm, không thể không rời đi trước. Hắn thích huynh lắm, nên mới bảo ta tặng người trúc nhỏ này cho huynh nè. Chờ hắn làm xong chuyện của mình, hắn sẽ quay trở lại.”
“Vậy phải mất bao lâu nha?”
“Chắc là… lâu lắm lâu lắm đó…”
“…”
Cố Mang lặng thinh, hồi lâu sau, y nhẹ giọng hỏi: “Mặc Tức, sao ngươi lại khóc?”
Sao hắn lại khóc?
Biến loạn trong động Hồn Thiên chỉ xảy ra trong một đêm ngắn ngủi, thế mà như đã quấy cho quá khứ lắng đọng hơn mười năm qua lở đất long trời.
Dịu dàng khoan dung của Giang Dạ Tuyết là giả dối, ái ân với Tần Mộc Cẩn là giả dối, ích kỷ vô tình của Mộ Dung Sở Y là giả dối, đủ mọi lời nói của Quân thượng cũng là giả dối.
Mặc Tức như sống trong một ván cờ móc nối liên hoàn, hắn dùng chân tình đối xử với mọi người, mang lòng thành ra cho mọi người xem, nhưng chỉ đổi được hết tấm mặt nạ này đến tấm mặt nạ khác.
Hắn từng nghĩ rằng những gì mình làm cho tổ quốc đều là đúng, ân oán thị phi đều phân biệt rõ ràng, nhưng mà sau một trận biến động, hắn lại phát hiện bọn họ chẳng qua chỉ là một quân cờ trên bàn.
Rốt cuộc đương kim Quân thượng phải tàn nhẫn thế nào mới có thể ủ mưu bảo Giang Dạ Tuyết ám hại Lục Triển Tinh, chôn vùi hơn bảy vạn sinh mạng của tướng sĩ, lừa gạt Cố Mang không còn đường để chọn, buộc phải nghe theo lệnh của mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT