Động tác nghiến răng nghiến lợi của Mặc Tức hiện rõ trên gương mặt trắng ngần của hắn, tuấn tú đấy nhưng đáng sợ khủng khiếp. Thân hình hắn cao lớn, từ cao nhìn xuống lướt qua đám người, ánh mắt sắc như dao cạo toan dừng trên người Cố Mang, thế rồi không hiểu sao lại tức tốc dời đi.
“Hi Hòa quân…?”
Mộ Dung Liên cũng liếc mắt nhìn qua: “Ơ, Hi Hòa quân, đang yên đang lành, tự dưng ngươi nổi nóng gì vậy?”
Mặc Tức đanh mặt, thấy Cố Mang bị bao vây bắt nạt, lòng hắn hận gần chết, nhưng loại hận ý này thật sự khó hiểu vô cùng. Nếu vừa rồi hắn nhịn không được kêu “dừng tay”, vậy thì sợ rằng bây giờ chính hắn cũng không biết nên giải thích làm sao, may là hắn kiềm chế được mình, lúc đó không nói tiếng nào. Nhịn thêm giây lát, hắn cắn răng gằn từng chữ:
“… Ở nơi thính đường, uống rượu mua vui, sống say chết mộng.”
“…”
“Người nào cũng là thành viên quan trọng của Quân Chính Thự, vậy mà chỉ biết giở mấy thủ đoạn hạ lưu này.” Câu chữ như bị nghiến nát: “Còn ra thể thống gì nữa!”
“Hi Hòa quân, ngươi nói gì thế?” Lúc đám người câm như hến, Mộ Dung Liên lên tiếng.
Gã vốn đang nằm nghiêng, lúc này lại ngồi dậy, nói: “Cố Mang là phản đồ, những người ngồi đây là quyền quý, quyền quý đùa với phản đồ thôi, sao lại không ra thể thống, sao lại hạ lưu chứ?”
Gã hút thêm một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, nói tiếp: “Bản thân Hi Hòa quân khiết phích thì thôi, lẽ nào còn muốn quản thuộc hạ tìm vui? Huống chi nơi này là phủ Vọng Thư, Cố Mang là người của ta, hôm nay tới đây đều là khách của ta. Cho dù ngươi công cao chức trọng, thì cũng nên biết cái gì gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ chứ?”
Lời này miễn chê rồi, không chỉ xỉa Cố Mang, ngay cả những người khác cũng bị giáng chức thành chó của Mộ Dung Liên gã.
Vừa khéo đám người kia đều say bí tỉ, nhưng cho dù có tỉnh, Mộ Dung Liên là anh họ của Quân thượng, cho bọn gã mượn mười lá gan, bọn gã cũng không dám nói một chữ “không” với thế lực của nhà Mộ Dung.
Mặc Tức thì không ngán trò này, hắn đứng khoanh tay, lạnh lùng nói:
“Mộ Dung Liên, người mà chư vị Quân Chính Thự thuần phục không phải ngươi, là Quân thượng của Trọng Hoa. So sánh thành viên quân chính quan trọng với chó của mình, lời như thế ta không muốn nghe lần thứ hai.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Liên: “Tự trọng.”
“Ngươi —!”
Mặc Tức nói tuy ngắn gọn, nhưng mỗi chữ đều nặng ngàn cân, hệt như một thanh song kiếm để ngay ngực Mộ Dung Liên.
Một là, hiện nay người được việc nhất quân đội Trọng Hoa họ Mặc, tính ra Mộ Dung Liên gã cũng là quan trong Quân bộ, hơn nữa quân hàm còn chưa cao bằng Mặc Tức. Quân pháp Trọng Hoa như núi, cho dù là quý tộc đi chăng nữa, nếu thật sự chọc giận Mặc Tức, hắn cũng có thể xử trí thẳng tay.
Hai là, lời nói và hành động của Mộ Dung Liên đã vượt quá giới hạn.
Điểm này càng chết người hơn, nghe nói năm đó cha Mộ Dung Liên từng tham gia giành ngôi đoạt vị, may là Tiên vương rộng lượng, không đụng đến đầu anh em của mình, nhưng nhánh phân tộc này của nhà Mộ Dung vẫn thấp thỏm bất an vì điều đó, bọn họ thậm chí chẳng dám rớ đến hai chữ “vương quyền”.
Quả nhiên, Mộ Dung Liên biến sắc, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
“Được. Được lắm.” Khóe miệng gã giật giật, nặn ra một nụ cười lạnh: “Mặc Tức, ngươi giỏi mà.”
Gã nhìn Mặc Tức chằm chằm, suy tư một hồi rồi đột ngột nhấc tay, vài tia sáng “xèn xẹt” toát ra từ lòng bàn tay, một sợi roi đỏ như máu nghe gọi mà ra, quất một tiếng xé không, cuốn bụi đất bay mù mịt.
“Vừa rồi coi như ta lỡ lời.” Mộ Dung Liên cầm roi mềm, chậm rãi đi quanh Mặc Tức một vòng, ánh mắt thoáng hiện ghen ghét: “Hi Hòa quân nghiêm trị thuộc hạ, quản thúc gắt gao, hôm nay xem như ta đã học được.”
“Thế thì…”
Gã dừng một lát, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp loé của sợi roi.
“Ta cũng tiện thể học luôn cách dạy dỗ đám nô lệ ngu xuẩn này vậy!”
Lời vừa dứt, roi phép đỏ thẫm bỗng nhiên phóng ra như rắn, quất mạnh về phía những nô bộc khúm núm đứng trong góc!!
“Á —!”
“Chủ thượng, chủ thượng xin bớt giận — Hu hu —”
Tiếng kêu đau xin tha lọt vào tai, đáy mắt Mặc Tức khẽ dao động, sau đó trở nên tối dần.
Địa vị của hắn tuy cao quý, nhưng quân Bắc Cảnh dưới quyền chính là quân đoàn dân đen từng được Cố Mang hao tổn tâm huyết dẫn dắt ngày xưa, những tu sĩ kham khổ bần hàn đó, đa số đều xuất thân từ nô lệ.
Thời trẻ Mặc Tức kết bạn với Cố Mang, sau lại vào sinh ra tử với những người này, thấu rõ nỗi vất vả của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân mà hắn thân sinh hiển quý nhưng chưa từng chơi kỹ hay cướp giật, cũng không bắt nạt những người có địa vị thấp hèn.
Năm đó sau khi Mặc Tức bị Cố Mang đâm trọng thương, để phòng ngừa có thêm nghịch tặc như Cố Mang ra đời, Quân thượng định hạ lệnh diệt sạch gần ba vạn quân Vương Bát còn lại, từ nay về sau nghiêm cấm nô lệ Trọng Hoa tu luyện pháp thuật.
Là Mặc Tức kéo thân bệnh chưa lành, quỳ suốt một ngày một đêm giữa trời tuyết, chỉ mong Quân thượng không liên luỵ đội quân mà Cố Mang để lại, không đuổi cùng giết tận tàn quân của Cố Mang, không tước đoạt quyền lợi tu luyện của nô lệ Trọng Hoa.
“Nô lệ còn lại trong quân vẫn chưa có hành động phản quốc, Quân thượng hà tất làm cho ba vạn người đầu rơi xuống đất.”
Quân thượng cả giận quát: “Bây giờ bọn chúng không phản bội, lẽ nào sau này sẽ không phản bội?! Bọn chúng đều do Cố Mang dẫn dắt! Một đám phản tặc bại hoại! Hi Hòa quân, có phải khanh sẹo lành quên đau không?!”
Sẹo vẫn chưa lành, còn đang rỉ máu dưới băng vải quấn ngực.
Nhưng hắn vẫn nhớ hồi còn trẻ, Cố Mang từng ngồi trên đống lúa, cắn táo rồm rộp, mỉm cười nhìn mình.
“Cửu Châu hai mươi tám nước, chỉ có năm nước do Trọng Hoa lãnh đạo chịu cho những người xuất thân nô lệ như chúng ta tu hành. Sau này nếu có nhiều hơn thì tốt rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT