“Mộ Dung tiên sinh muốn dọn ra khỏi Nhạc phủ?” Cố Mang kinh ngạc: “Vậy hắn một thân một mình đi đâu chứ?”
“Đệ không biết nữa.” Nhạc Thần Tình cúi đầu, lơ đãng vuốt ve túi thơm trừ tà của mình, nét mặt trông hết sức khó chịu, rồi lại có phần nản lòng thoái chí.
Biểu cảm này chưa bao giờ xuất hiện trên người Nhạc Thần Tình, Nhạc Thần Tình đuổi theo Mộ Dung Sở Y nhiều năm như thế, từng thấy mất mát, từng thấy đau lòng, từng thấy không cam, chỉ duy nhất chưa từng thấy mệt mỏi như bây giờ.
Có lẽ vì tim của một người chung quy cũng làm bằng máu thịt, suốt thời gian dài nóng cháy nhưng không chiếm được bất cứ hồi báo nào, cuối cùng vẫn sẽ có ngày nguội lạnh cạn kiệt sức. Huống chi đều là trưởng bối của cậu ta, đều là đại tông sư luyện khí, Giang Dạ Tuyết lại đối xử với cậu ta bằng thái độ khoan dung khác hẳn Mộ Dung Sở Y, nếu so sánh như vậy, thật sự rất khó giữ lòng không dao động.
“Trước đó tứ cữu từng nói, trên người tứ cữu và bọn đệ không chảy cùng dòng máu, cũng chưa từng xem bọn đệ như người thân, sở dĩ tứ cữu vẫn ở lại Trọng Hoa cũng chỉ vì muốn báo đáp ân tình nhận nuôi của mẹ đệ. Bây giờ có lẽ tứ cữu cảm thấy đệ đã nhược quán rồi, ân tình cũng báo xong, cho nên… cho nên tứ cữu muốn rời đi.”
Ngón tay của Nhạc Thần Tình quấn hết vòng này đến vòng khác quanh nút buộc.
“… Đệ cũng không biết tứ cữu muốn đi đâu, có thể tứ cữu muốn ngao du bốn biển, tìm kiếm người thân thật sự của mình, cũng có thể tứ cữu chỉ ngại bọn đệ phiền, muốn dọn đi cách bọn đệ xa một chút. Đệ không biết nên khuyên tứ cữu thế nào, dù sao lời mà đệ nói, tứ cữu… xưa nay tứ cữu luôn nghe không vào…”
Mặc Tức và Cố Mang nhìn nhau, đôi bên đều lặng thinh. Chuyện này thật sự không biết phải nói sao, mà cũng không biết nên nói sao cho phải?
Nhạc Thần Tình không phải người thân của bọn họ, Mộ Dung Sở Y lại càng không, chuyện nhà người ta, người ngoài không tiện nói gì nhiều.
Đang lúng túng khó xử, chợt nghe rèm châu phía sau va lanh canh.
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Tiểu Lan Nhi, cô nhóc lanh trí mừng rỡ chạy qua đón, gọi luôn mồm: “Tiên sinh tiên sinh!”
Mấy vị trong sân đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dạ Tuyết ngồi xe lăn gỗ đi ra từ phòng trong, hôm nay hắn mặc áo quần màu xanh lục, mái tóc đen buộc bởi quan khấu bằng ngọc xanh, buông thõng trên bờ vai. Hắn mỉm cười sờ tóc Tiểu Lan Nhi, Tiểu Lan Nhi hớn hở nói: “Muội tới đẩy xe lăn cho tiên sinh.”
“Được.”
Tiểu nha đầu vác chiếc diều hình con rết trên lưng, vòng ra sau người Giang Dạ Tuyết đẩy hắn vào trong sân.
Giang Dạ Tuyết ngẩng đầu, nét mặt hiền hòa, cười nói: “Ta ở bên trong điều chế túi thơm tránh ma, nhất thời không nghe tiếng động, thất lễ rồi. Mặc huynh, Cố huynh, Đoan Ngọ an khang.”
Người đã tề tựu đông đủ, mảnh sân nhỏ lát đá xanh bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trong nhà Giang Dạ Tuyết không có người hầu, rửa cỏ lau, trộn gạo nếp, bọn họ đều phải tự làm hết. Có điều cũng chính vì vậy mới cảm nhận được nhân gian tốt đẹp, tháng năm yên bình.
Nhạc Thần Tình và Tiểu Lan Nhi còn nhỏ tuổi, tay chân rất lanh lẹ, hai hậu bối một lớn một nhỏ chạy loanh quanh khắp sân, lúc thì thêm củi vào lò bếp lộ thiên, lúc thì xách mấy chậu nước giếng lớn đến ngâm lá bánh ú.
Cố Mang xắn tay áo ngồi trên ghế đẩu nhỏ trộn gạo nếp, nhìn dáng vẻ hừng hực khí thế của hai đứa kia, y lắc đầu nói: “Thế này chỉ sợ chưa đến giữa trưa, tụi nó đã dùng hết nước dự trữ trong chum mất.”
“Thì phải dùng hết mới đúng mà.” Giang Dạ Tuyết cười nói: “Đoan Ngọ phải lấy nước buổi trưa, giờ Ngọ là lúc dương khí thịnh vượng nhất, theo truyền thuyết thì lúc này nguồn nước dự trữ có thể trừ tà trừ chướng (khí độc), chẳng phải lúc trước huynh tin điều này nhất sao?”
(1) Giờ Ngọ: từ 11 giờ đến 13 giờ.
Cố Mang nhủ thầm, ây dà, quên mất.
Chẳng qua khi đưa mắt nhìn Mặc Tức đang rửa lá bánh ú bên bàn đá đằng xa, y lại cảm thấy may là Giang Dạ Tuyết đã nhắc mình chuyện này, lát nữa mình có thể nói cho Mặc Tức nghe, để Mặc Tức cảm thấy mình vẫn còn nhớ cả những chi tiết nhỏ nhặt như thế, giúp Mặc Tức yên lòng thêm phần nào.
Nghĩ vậy, Cố Mang quay đầu đổi đề tài: “Huynh kể chuyện của ta cho Nhạc Thần Tình biết rồi hả?”
“Thật ra thì chưa.” Giang Dạ Tuyết đáp: “Ta chỉ nói với đệ ấy rằng, trên người Cố huynh của đệ có vài bí mật không tiện tiết lộ với bên ngoài. Chẳng qua ta biết huynh không phải là kẻ tội ác tày trời, nếu đệ ấy tin ta, vậy ta hy vọng đệ ấy cũng tin huynh —— Thần Tình cũng thông minh lắm, rất nhiều chuyện không cần chúng ta phải vạch trần.”
Cố Mang không biết nên nói gì, cuối cùng rũ mắt nói: “… Cảm ơn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT