Phòng bếp nhỏ của phủ Hi Hòa được xây kiểu lộ thiên, nằm ở góc sân bên, giữa sân là một cây đa già xanh um, căng thành mảng mây màu ngọc bích, che trọn cả khoảnh sân.
Trong sân không có ai, lúc Cố Mang đi vào chỉ thấy Mặc Tức đưa lưng về phía mình, loay hoay gì đó trước lò bếp. Người đàn ông này không hề biết nấu cơm, song dường như hắn cảm thấy lấy thêm vài quyển sách dạy nấu ăn có thể cho mình chút an ủi về mặt tinh thần, vì vậy trên bàn chất hẳn một chồng sách như là “Tuyển tập hương vị của Hoài Dương”, “Ghi chép về thức ăn ở Ba Thục”.
(1) Hoài Dương là một huyện của địa cấp thị Chu Khẩu ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Ba Thục là một tên gọi khác của tỉnh Tứ Xuyên.
Mà lúc này không biết trong tay Mặc Tức đang cầm quyển sách nào, hắn vừa chau mày đọc vừa vô thức gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt lò.
Cố Mang thấy vậy thì không khỏi buồn cười. Tiểu sư đệ của y có một thói quen, hễ gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hắn rất thích gập ngón tay gõ thứ gì cạnh mình, có điều lần trước y nhìn thấy Mặc Tức làm ra phản ứng nôn nóng này là trước trận chiến giữa hai quân, lại không ngờ rằng một bữa cơm cũng có thể khiến Hi Hòa quân khó xử đến mức ấy.
Mặc Tức bốc một con tôm tích từ giỏ tre, tôm tích đã được ngư dân xử lý rồi, hắn chỉ cần làm theo sách dạy nấu ăn viết, bóc phần vỏ cứng ở đuôi, sau đó nhúng bột năng cho vào nồi dầu chiên là được.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này: Mặc Tức không biết nên bóc thế nào.
Hắn đọc đi đọc lại thật nhiều lần, xác định trong sách không hề hướng dẫn mình, thế là mày kiếm nhíu càng chặt. Một lát sau, đầu ngón tay của hắn nổi lên vầng sáng đỏ nhàn nhạt, hắn vận chút linh lực, khép hai ngón tay lại. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, con tôm tích đáng thương kia không chịu nổi sự coi trọng của Hi Hòa quân, tức khắc bị bóp thành bột phấn.
Mặc Tức có vẻ rất ngạc nhiên, đôi mắt thoắt cái trợn thật to, thoạt nhìn cứ như con mèo vằn lần đầu tiên đi săn lại bị con mồi kẹp trúng mũi.
“… Gì thế này?” Lát sau Mặc Tức mới lầm bầm: “Mình còn chưa thi chú mà…”
Cố Mang thật sự không nhịn nổi nữa, y tựa vào cửa sân, ôm bụng cười ra tiếng: “Đệ ha ha ha —— Sao đệ có thể dùng thuật cởi giáp với một con tôm nhỏ đáng thương chứ?”
Mặc Tức quay đầu lại, gương mặt tuấn tú thoáng hiện nét ngượng ngùng: “Sao huynh lại về rồi? Về sớm vậy.”
Cố Mang nhanh nhảu nhảy tót qua, mỉm cười ôm lấy vòng eo thon gầy rắn chắc của Mặc Tức, dụi dụi tấm lưng dày rộng của hắn: “Nhớ đệ nha, đến xem tiếu mỹ nhân đại chiến con tôm mập.”
(2) Tiếu: xinh đẹp, thanh tú.
Mặc Tức càng ngượng ngùng hơn, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rọi lên gò má của hắn, vành tai của hắn hiện sắc đỏ nhàn nhạt, hắn cố giữ bình tĩnh giải thích: “Hôm nay ta được rảnh, vừa khéo trông thấy ngư dân gánh tôm cá tươi đi ngang qua trước phủ, không phải cố tình đi mua đâu.” Mặc Tức nhẹ nhàng tránh ra, nhưng phát hiện Cố Mang ôm rất chặt, vì vậy nghiêng đầu nói: “Buông tay.”
Cố Mang không chịu buông, trái lại còn chọc hắn: “Nói chứ ta vẫn luôn muốn nói chuyện này với đệ.”
“… Chuyện gì?”
Cố Mang ôm eo Mặc Tức, ngửa đầu cười nói: “Chân đệ dài thiệt nha.”
Mặc Tức: “…”
“Eo còn rất gầy… vai lưng lại rộng.” Cố Mang cảm thán: “Người như đệ, vào Lạc Mai biệt uyển nhất định có thể xếp đầu bảng.”
Mặc Tức vừa giận vừa buồn cười, sắc đỏ nơi vành tai chưa phai, nhưng hắn lại nói năng vụng về, không biết nên đáp sao cho phải, hồi lâu sau vẫn lặp lại hai chữ này: “Buông tay.”
Cố Mang cứ ôm eo Mặc Tức, quấn lấy Mặc Tức nghịch chốc lát, cuối cùng buộc Mặc Tức phải chìa bàn tay dính đầy bột năng chà lên mặt mình, y mới cười tí tởn nhảy ra.
Y kéo một chiếc ghế, giạng chân ngồi xoay ngược lại, khuỷu tay gác trên lưng ghế.
Trong sân rất yên ắng, cơm khoai tây tản mùi thơm nức từ bên dưới nắp gỗ, gà cú béo mập nuôi thả vườn đang đi dạo mổ kiến trong bụi cỏ.
Cố Mang biết Mặc Tức mang tâm sự nặng nề, sau ngày thổ lộ nỗi lòng với nhau, âu lo trong ánh mắt của hắn đậm dần qua từng ngày, lo lắng ký ức của Cố Mang sẽ nhanh chóng biến mất, lo lắng thanh danh của Cố Mang không thể nào rửa sạch, lo lắng tà khí hắc ma trong cơ thể Cố Mang sẽ ngày càng khó kiểm soát…
Nhiều con dao nhọn treo lơ lửng trong lòng, Mặc Tức làm sao nhẹ nhõm được. Hắn vừa mới tìm lại người yêu của mình, song cả hai đã gặp địch bốn bề, như đi trên băng mỏng.
Cố Mang là người sắp quên, Mặc Tức là người sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Mà xưa nay bao giờ nhớ cũng cay đắng hơn quên gấp bội phần.
Cố Mang không biết nên làm sao với công chúa điện hạ của mình, không biết nên dỗ dành thế nào, tiểu sư đệ mới không ưu sầu lắng lo mặt ủ mày chau vì mình nữa.
Vì vậy y chỉ có thể tận sức trêu Mặc Tức.
Thật ra Cố Mang y không có mặt dày mày dạn giỏi nói lời ngon tiếng ngọt đến thế đâu, y và Mặc Tức đều ôm một mối tình đầu suốt mười bốn năm trời, đều ngây thơ và thiếu thốn kinh nghiệm như nhau. Nhưng chỉ cần Mặc Tức vui một chút, Cố Mang cảm thấy những lời cực kỳ chủ động kia cũng chẳng có gì khó nói cả.
Cả đời dài như vậy, rất nhiều chuyện nếu không nói biết đâu chẳng còn cơ hội nữa.
“Công chúa à, đệ đẹp quá.”
“…”
“Thật đó, trước đây ta không thể khen đệ đàng hoàng, nhưng thật ra trong lòng ta vẫn luôn nghĩ như vậy.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT