Cùng lúc đó, đài Tư Thuật của Trọng Hoa.

“Chu trưởng lão!”

“Tham kiến Chu trưởng lão!”

Chu Hạc là người rất nghiêm cẩn, gã có thói quen tốt là thích thay quần áo. Mỗi lần ra ngoài, gã sẽ mặc thường phục của gia tộc nhà mình, nhưng chỉ cần trở về đài Tư Thuật, mặc kệ có bao nhiêu chuyện quan trọng chờ gã làm, gã nhất định cũng phải vào phòng tắm thay áo bào của đài Tư Thuật —— Thật ra lên đến vị trí của gã, chẳng ai chấp nhặt việc quan lại không mặc chính trang cả, nhưng Chu Hạc không chịu.

Gã nhất định phải mặc pháp bào của tu sĩ đài Tư Thuật.

Mỗi cơ quan mấu chốt ở Trọng Hoa đều có một bộ trang phục đại diện cho chức năng của bọn họ. Được thiếu nam hâm mộ nhất chính là chiến y đen tuyền bó sát của Quân Cơ Thự nơi Mặc Tức làm việc, tay áo hẹp cổ lật bó vòng eo, viền mép đính khuy vàng, vạt áo khâu dải lụa tơ liễu. Được thiếu nữ yêu thích nhất chính là trang phục của đài Thần Nông, áo lụa xanh ngọc dệt từ tơ chim công, hun qua bằng trầm hương, khoác thêm một chiếc áo sa trắng.

Khách quan mà nói, trang phục của đài Tư Thuật không được đẹp như vậy, chỉ là một chiếc áo dài không cổ bó tay màu xanh nhạt, chẳng có gì đặc biệt.

Đối với điều này, có người giải thích chấp niệm của Chu Hạc với pháp bào là chứng rối loạn cưỡng chế cấp độ nhẹ, có người lại bảo gã vì loại mê tín nào đó, mỗi người nói mỗi kiểu.

Thật ra nguyên nhân Chu Hạc nhất định phải thay quần áo rất đơn giản:

Gã thích chuyện xấu mà mình làm, thích đến nỗi mỗi lần nhận nhiệm vụ đều có cảm giác nghi thức khó diễn tả, mà thay pháp bào đích thị là mở đầu của buổi nghi thức đó.

Lúc này gã đang muốn tận hưởng khoái cảm khiến lòng mình si mê.

“Chu trưởng lão, cổ trùng và pháp khí thí luyện đã chuẩn bị xong. Thí luyện thể cũng đã dẫn đến phòng Tu La, hiện tại tình huống rất ổn định.”

Chu Hạc vừa đi dọc hành lang dài ngoằng vừa chỉnh giáp ngón tay đeo trên tay trái của mình, nghe vậy hơi sửng sốt: “Rất ổn định? Ổn định cỡ nào?”

Tùy tùng gật đầu: “Không có bất kỳ phản ứng quá khích nào, bình tĩnh vô cùng.”

Chu Hạc không trả lời ngay, lát sau mới thấp giọng nói một câu: “Đúng là mãnh thú trên thần đàn trong truyền thuyết.”

Phòng Tu La của đài Tư Thuật được xây dưới lòng đất. Lúc Chu Hạc đến gần, xích sắt của cửa chính “soạt” một tiếng tự động rút về sau, hai cánh cửa đá khắc tranh vẽ Hình Thiên từ từ mở rộng ra.

(1) Hình Thiên: là một nhân vật trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, do phản kháng lại sự thống trị của Hoàng đế mà bị Hoàng đế chặt đầu, với thân thể còn lại của ông ta, cặp ngực hoá thành đôi mắt, rốn hoá thành miệng, một tay cầm khiên, một tay vung kiếm, tiếp tục chiến đấu một cách bất khuất. 

vet-nho-123-0

Một luồng khí lạnh thấu xương lập tức tràn ra từ khe cửa đá.

Thị vệ đứng hầu ở hai bên cửa đá hành lễ với Chu Hạc, sau đó giũ một chiếc áo choàng làm bằng lông chồn đen đã chuẩn bị sẵn định khoác cho trưởng lão, song Chu Hạc lại giơ tay đeo giáp, tỏ ý rằng không cần, kế đến đi thẳng vào.

Phòng Tu La là một gian phòng lạnh rộng dài chừng năm trượng, do đa số thí luyện đều cần được tiến hành ở những nơi giá lạnh, thế nên vách trong của phòng Tu La được xây bằng băng đá vạn năm của Côn Lôn, bốn vách lẫn trần sàn đều là những mặt băng, thoạt nhìn cứ như lọt vào cung điện gương trong truyền thuyết thần thoại.

Cố Mang đang nhắm mắt ngồi thiền ở giữa phòng Tu La.

Chu Hạc bước qua, thích thú đánh giá người trước mắt —— Gã làm trưởng lão đến nay đã tiếp xúc với không ít thí luyện thể, phần lớn đừng nói là vào phòng Tu La, vừa áp giải đến cổng đài Tư Thuật đã sợ đến run như cầy sấy vã ra quần, còn người bình tĩnh điềm nhiên như Cố Mang, gã thật sự chưa nhìn thấy bao giờ.

Người này ngu hết thuốc chữa rồi nên không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với cái gì sao? Hay là hắc ma của nước Liệu đã trao cho thân xác phàm trần này năng lực nào đó, chẳng hạn như không sợ đau đớn, không sợ sống chết… Nếu vậy lúc mổ xẻ sẽ thú vị lắm đây.

Chu Hạc càng thêm hưng phấn, gã lè lưỡi liếm liếm môi, ngón tay thon dài ghìm Liệp Ưng bên hông.

Có lẽ vì thân phận lẫn phản ứng của người này đều quá đỗi đặc biệt, thế nên lần đầu tiên trong đời, Chu trưởng lão đã quen xem thí luyện thể như súc vật lại nảy sinh chút tò mò với đối tượng mổ xẻ. Gã nhịn không được tự hỏi, bây giờ Cố Mang đang nghĩ gì?

Cứ như nhìn thấu câu hỏi trong lòng gã, Cố Mang chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh thắm nhìn về phía Chu Hạc, miệng phun ra một chữ.

“Lạnh.”

Lạnh?

Trong đầu chỉ có suy nghĩa này thôi sao?

Chu Hạc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc kia, dường như muốn quắp ra một ít cảm xúc kích thích hơn.

Tiếc rằng không có.

Làm sao mà có được. Chỉ cần Cố Mang không muốn, làm sao Chu Hạc nhìn ra được nửa phần cảm xúc thật của y —— Cố Mang là ai chứ.

Nội gián mà Quân thượng khâm định.

Mật thám mai phục ở nước Liệu suốt năm năm. Cố soái gánh chịu vô số hiểu lầm, chỉ trích, chửi rủa, mạng người, tự trách, mà vẫn có thể cắn răng đi đến cùng.

Năm đó y đầu quân cho nước Liệu, ban đầu đối phương không dám tin, cũng thí luyện đủ kiểu và dùng hết độc pháp, nhưng vẫn không cạy được một câu bí mật từ miệng y, Chu Hạc đời nào lại làm được.

“Không sao cả.” Chu Hạc nói: “Lát nữa ngươi sẽ không để ý cái lạnh này đâu.”

Dứt lời, Chu Hạc giơ tay lên, đốt ngón tay cong lại, tùy tùng cùng thí luyện với gã nghe lệnh bước vào phòng Tu La. Chu Hạc nói: “Bắt đầu đi.”

Cố Mang ngước mắt lên, nhìn các tu sĩ đài Tư Thuật mặc áo bào xanh nhạt xếp thành hàng qua hàng mi dày rậm. Trên tay vài người cầm một chiếc khay gỗ, bên trong đặt dao găm, cổ trùng, pháp khí, và cả thuốc trị thương. Dao găm dùng để cắt máu thịt, cổ trùng và pháp khí dùng để tiến hành thí luyện hắc ma, thuốc trị thương thuộc loại hàng quý giá, là Thiên Hương Tục Mệnh Lộ thượng phẩm, lúc nguy cấp có thể giữ lại hơi tàn cho y.

Đứng gần Cố Mang nhất là tu sĩ cầm chiếc khay đặt một cuộn băng vải trắng muốt, Cố Mang biết nó không phải dùng để băng bó, mà là dùng để chèn trong hàm răng của mình, đề phòng mình cắn lưỡi tự sát.

Cố Mang nhắm hai mắt lại.

Trong ký ức hiện hữu của y, đây là lần thứ hai trong đời y nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Lần đầu tiên là ở nước Liệu —— Phải, tuy gương Thời Gian không trả lại cho y toàn bộ ký ức sau khi phản quốc, nhưng có lẽ vì quá đau đớn, đoạn ký ức này là ngoại lệ ——

Lúc đó y đem đầu của Lục Triển Tinh đi chôn ở bên vực Gọi Hồn, kế đến dựa theo bàn bạc với Quân thượng, y giả vờ bị dồn vào đường cùng mà phẫn hận làm phản, đầu quân cho nước Liệu.

Đại điện nước Liệu lát gạch đá màu vàng đỏ, cả điện trông như bị lửa thiêu rừng rực, văn võ bá quan tựa yêu ma quỷ quái, mỗi kẻ có điểm quỷ quyệt riêng. Quân vương trẻ tuổi đội mũ miện ngồi trên vương tọa cao chót vót, thoạt nhìn chỉ là một thằng ranh mười sáu mười bảy tuổi, căn bản không trấn áp được đám yêu ma hỗn tạp dưới trướng mình, kẻ làm chủ đích thực chính là gã đàn ông đeo mặt nạ vàng ròng đứng bên cạnh quân vương.

Quốc sư của nước Liệu.

Cố Mang nhớ lúc ấy mình quỳ một chân dưới đất, cúi đầu dâng bằng chứng quy thuận của mình —— Một cuốn ngọc giản tổng hợp bí pháp do Trọng Hoa sáng lập gần trăm năm qua.

Mặc dù đã thương lượng với Quân thượng, lược bỏ vài đại pháp thuật mấu chốt nhất, nhưng ngọc giản này vẫn được xem là một trong những cơ mật quốc gia quan trọng nhất Trọng Hoa. Vừa nhìn thấy nó, ánh mắt của quần thần nước Liệu lập tức sáng lên, ngay cả quân chủ nước Liệu cũng kìm lòng không đặng rướn dài cổ, mặt mũi mừng thấy rõ, nóng lòng muốn lật xem.

Chỉ có quốc sư cười khẽ một tiếng xuyên qua tấm mặt nạ vàng ròng: “Cố soái, tặng quà khoan hẵng bàn, chi bằng trước tiên nói xem vì sao ngươi phải phản bội Trọng Hoa nào.”

Cố Mang bèn căm phẫn sục sôi kể lại cảnh ngộ mình gặp phải sau thất bại trên núi Phượng Minh với chư quân nước Liệu, kể đến đoạn nghĩa huynh bị chém đầu, y còn vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào mấy phen.

Thật ra trước khi Cố Mang tìm đến nước Liệu, đã có không ít người nước Liệu nghe ngóng được tin tức, bọn họ đã nghe về đủ mọi cảnh ngộ của Cố Mang sau khi bại trận trên núi Phượng Minh. Lúc này tận mắt nhìn thấy, cộng thêm cuộn ngọc giản phản phúc này, nghi ngờ với Cố Mang nhất thời giảm đáng kể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play