Cố Mang run lẩy bẩy, y không thể nào không run được, những gì y có quá ít ỏi, rõ ràng là một tướng quân lẫy lừng khắp thiên hạ, nhưng vẫn phải trơ mặt đi xin đám quyền quý cho một ít lợi lộc và một câu tán thành như một kẻ ăn mày. Bây giờ Quân thượng lại nện hết những thứ mà y nài nỉ cầu xin lên người y, đồng ý cho y hết tất cả. Lưng y làm sao tiếp tục duỗi thẳng được?
Ngạo mạn bất cần là đặc quyền của những người như Mặc Tức và Mộ Dung Liên, từ trước đến giờ chưa từng là của y.
Có lẽ Quân thượng cũng thừa hiểu điều đó, thế nên hắn không hề nóng vội, chỉ chắp tay đứng yên tại chỗ cũ, chờ Cố Mang từ từ bình tĩnh lại, chờ Cố Mang từ từ chịu khuất phục, từ từ đi về phía đường cùng.
Chờ mãnh thú trên thần đàn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tự cài hàm thiếc và dây cương lên người mình.
Đúng như dự đoán, sau một lúc lâu, Cố Mang ngước đầu lên, đôi mắt đen ướt át nhìn quân vương trước mặt.
Y không nói gì nữa, chỉ là ánh sáng trong mắt đã biến thành tro tàn, trái tim đã biến thành cát bụi.
“Cầu xin Quân thượng…”
Cuối cùng y nhẹ giọng nói: “Đồng ý với thần một việc.”
“Khanh nói đi.”
“Triển Tinh… huynh ấy không nên bị giấu diếm, thần muốn tự mình vào âm lao, nói cho huynh ấy biết tất cả sự thật.”
Im lặng giây lát, Quân thượng nhắm mắt thở dài: “Cố khanh, khanh hà tất ——”
“Bởi vì thần hổ thẹn với lòng.”
“… Nhưng mà khanh ấy không biết sự thật mới là lựa chọn tốt nhất, bất luận là với khanh, với cô, hay là với Trọng Hoa.”
“Không, huynh ấy nhất định phải biết. Huynh ấy hy sinh đủ lớn rồi, thần cầu xin người, chí ít lần này… chỉ nghĩ cho huynh ấy được không.” Cố Mang đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ hàng mi rậm dày, rơi lã chã xuống đất: “Huynh ấy đã chịu oan. Thần cũng không cứu được… không cứu được huynh ấy. Nhưng chí ít thần có thể cho huynh ấy…”
Vài chữ cuối cùng, chữ nào cũng tàn khốc như sắt nung ịn vào tim.
“Chí ít thần có thể cho huynh ấy biết, huynh ấy chưa bao giờ làm sai.”
“Chí ít thần có thể cho huynh ấy, không… ngậm oan, mà chết…”
Sau câu này, giọng yếu dần, bóng người cũng nhạt đi.
Cảnh tượng trước mắt từ từ tối sầm, trước khi bóng đêm nuốt trọn đài Hoàng Kim, Mặc Tức trông thấy Cố Mang chậm rãi dập đầu với Quân thượng.
Đó không giống thần phục, mà giống một loại kiệt quệ cạn cùng sức lực hơn.
Trước mắt đen như mực.
Cùng lúc đó, một cơn đau buốt nhói bùng nổ khắp bốn chi trăm xương của Mặc Tức! Ngọc giản ghi sử lại bắt đầu lại hấp thu năng lượng từ máu thịt của hắn, song Mặc Tức cảm thấy thứ chảy trôi khỏi cơ thể của mình không riêng gì linh lực, linh hồn của hắn cũng như bị rút phăng khỏi thể xác, bị nghiền thành bột phấn vụn nát.
Mặc Tức lại không cảm thấy đau.
Bên tai hắn vẫn văng vẳng cuộc đối thoại trên đài Hoàng Kim tám năm trước, trước mắt hắn vẫn đung đưa gương mặt tuyệt vọng cùng cực của Cố Mang.
Một trận mưa đêm, một ván quyền mưu, một lần hi sinh.
Dối đời suốt tám năm ——
“Cố khanh, cô cần một người, người đó phải đủ trung thành, đủ dũng cảm, còn phải đủ thông minh. Cô cần một người như thế đánh vào nội bộ của nước Liệu, truyền lại tình báo cho cô, trở thành độc dược rót vào bụng lão sĩ tộc và nước Liệu.”
“Khanh có bằng lòng làm cánh tay đắc lực của Trọng Hoa, nhịn nhục gánh vác trọng trách không?”
…
Khanh có bằng lòng… từ nay về sau, trên trời dưới đất, chỉ có một người biết được chân tướng không? Con dân mà khanh bảo vệ phỉ nhổ khanh, tất cả bộ hạ cũ của khanh hiểu lầm khanh, tri kỷ cả đời của khanh xem khanh là kẻ địch.
Khanh móc ra một trái tim rừng rực, dâng trọn nhiệt huyết của cuộc đời, mà mọi người chỉ nhớ sự phản bội và tiếng xấu của khanh.
Cố khanh, Cố soái, Cố Mang.
Khanh có bằng lòng không.
Từng câu từng chữ như lời chất vấn truyền đến từ sâu trong sấm mây, nghe tựa giọng trời thấu gan phổi, nghe tựa dùi nhọn thủng lòng người.
Trước mắt trời xoay đất chuyển, mọi sắc màu bên trong như tuyết rơi phân tán rồi tụ hội. Giữa những mảnh vỡ lắc lư chao đảo đó, Mặc Tức cứ rơi mãi không ngừng, hệt như rơi xuống vực sâu vĩnh viễn không thấy đáy. Hắn mở to hai mắt, mãi đến khi đuôi mắt có giọt nước nóng hổi rơi lã chã, hắn mới thảng thốt nhận ra mình đang khóc.
Cơ thể giống như không còn là của mình, linh hồn cũng như bị xẻ thành hai nửa, đang tranh đấu quyết liệt giữa ảo cảnh đổ sụp. Ngay giờ phút này đây, những cuộc đối thoại từng xảy ra với Cố Mang lũ lượt hiện lên trong đầu hắn, giày xéo hắn thành tro ——
Cố Mang nói: “Bọn họ là máu của thần, mắt của thần, hai tay và hai chân của thần, người thân và tính mạng của thần.”
Mà hắn từng giận dữ mắng mỏ Cố Mang: “Lúc huynh tay đầy máu tanh giết chết vô số anh em chiến hữu —— Cố Mang, huynh có từng hối hận dù chỉ một chút không?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT