Lý Vi cảm thấy làm quản gia cho người khẩu thị tâm phi như Mặc soái thật sự quá mệt mỏi.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, ông thà làm trợ thủ cho Lưu đại nhân có mười tám cô tiểu thiếp còn hơn. Nói không chừng tâm cơ của mười tám tiểu thiếp kia cộng lại cũng chưa rắc rối bằng vị Mặc soái lạnh lùng này.

Tiếc rằng thời gian hiển nhiên không thể quay trở lại, Lý Vi chỉ đành hắng giọng, trước tiên khúm núm hỏi một câu: “Chủ thượng, ngài đi gặp Cố Mang chưa?”

“… Chưa.”

“Ồ.” Lý Vi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt nhất đừng đi gặp y.”

“Tại sao?”

“À… Chủ thượng, là thế này, tình trạng hiện giờ của Cố Mang, đừng nói là ngài, có lẽ chính bản thân y cũng không rõ mình là ai. Dựa theo chẩn đoán của các y quan, phỏng chừng sâu trong nội tâm, y cảm thấy mình là một con sói đực oai phong dũng mãnh.”

Mặc Tức mở to mắt: “Y cảm thấy mình là một con… gì?”

“Một con sói đực oai phong dũng mãnh.”

Mặc Tức: “…”

Đây đúng là câu nói nhảm nhí nhất mà năm nay hắn nghe được.

Mặc Tức đỡ trán, lát sau chậm rãi mở miệng: “Đây là kết quả chẩn đoán của y quan nào vậy, các ngươi xác định đầu óc của y không bị gì sao?”

Hiếm lắm mới thấy Mặc Tức tỏ ra kinh ngạc đến thế, Lý Vi không khỏi bật cười ra tiếng, nhưng khi thấy sắc mặt của hắn, ông vội ngoan ngoãn nghiêm túc trở lại.

“Chủ thượng, lúc trước chúng tôi nghe được tin này cũng không tin. Thế nên lúc Cố Mang vừa về thành, rất nhiều quý nhân đã chạy vào ngục tìm y trả thù tính sổ, nhưng y thậm chí chẳng nói được câu nào ra hồn, trái lại còn chọc bọn họ tức thêm.” Lý Vi dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó Quân thượng giao y cho Vọng Thư quân xử trí, ban đầu Vọng Thư quân cũng muốn cạy ra vài thứ từ miệng y, nhưng dùng đủ mọi cách mà hỏi gì y cũng không biết.”

Lý Vi thở dài lắc đầu: “Y thật sự không có một chút ý thức rằng mình là người.”

Mặc Tức nghiền ngẫm thật lâu, sau đó ngước mắt lên, nhìn ấm đất nhỏ đang đun trà, hơi nước bốc ngùn ngụt, hòa với từng làn sương mờ phiêu đãng.

“… Ta còn nghe nói… hồn phách của y bị tổn hại.” Mặc Tức ngập ngừng: “Chuyện là sao vậy.”

Lý Vi hơi sửng sốt, nghĩ thầm gia chủ của mình đâu phải người hóng chuyện, sao lại biết việc này?

Dù vậy, ông vẫn nhanh nhẹn trả lời: “Đúng là bị tổn hại, có điều vẫn chưa rõ cụ thể bị tổn hại thế nào. Chỉ biết trước khi Cố Mang trở về đã bị như vậy rồi.”

Mặc Tức nhíu mày lặp lại: “Lúc đưa về đã bị như vậy…”

“Phải ạ. Năm đó Cố Mang vừa vào thành, tu sĩ dược tông của chúng ta đã chẩn mạch cho y. Các tu sĩ đó nói, hồn phách, tâm mạch và cả linh hạch của y đều có dấu vết mới bị tổn hại, chắc chắn là người nước Liệu làm. Chẳng biết bọn chúng dùng tà môn bí thuật gì mà rút mất hai phách trong ba hồn bảy phách của y, còn khiến y cảm thấy mình không khác gì loài thú.”

“…”

Mặc Tức im lặng một hồi, làm bộ thờ ơ hỏi: “Thiếu hai phách… ảnh hưởng thế nào đến con người?”

“Vậy phải xem là thiếu hai phách nào, đài Thần Nông nói hai phách mà Cố Mang thiếu, một phách liên quan đến ký ức, một phách liên quan đến tâm trí. Nói cách khác, y sẽ gặp vấn đề nhất định ở hai phương diện này, còn lại không ảnh hưởng nhiều lắm.”

Mặc Tức rũ mi, lẩm nhẩm: “Như vậy…”

“Đúng rồi. Bởi vì y bị mất một phách ảnh hưởng đến tâm trí, thế nên ban đầu y cũng mất luôn khả năng nói chuyện, về sau Vọng Thư quân giữ y ở Lạc Mai biệt uyển, quản sự dạy y suốt hai năm ròng, y mới nghe hiểu được chúng ta đang nói gì, cũng miễn cưỡng nói được một ít.”

Nói đến đây, Lý Vi thở dài: “Ài, trước đây cứ nói y là mãnh thú trên thần đàn, hôm nay hả, đúng là không khác gì dã thú.”

— Thật ra đây cũng là nguyên nhân hai năm trước mọi người trố mắt há mồm khi Cố Mang bị giải về.

Lúc đó cổng thành rộng mở, xe tù nhốt phản thần Cố Mang chạy chầm chậm vào biên giới Trọng Hoa, bách tính hai bên đường lớn trông thấy Cố soái bị giam chung với vài con chó sói. Trong xe còn có một con hươu đực, mấy con sói kia cắn xé thịt hươu, máu văng tung tóe, Cố Mang chẳng buồn né tránh, chỉ lẳng lặng ngồi xổm giữa bầy sói, vẻ mặt bình thản như thường, mà đám sói hung hãn hình như cũng xem y là một thành viên trong bầy, thậm chí có con sói cái còn kéo chân hươu tới trước mặt Cố Mang xum xoe lấy lòng.

Cố Mang vươn tay, chấm chút máu, liếm nhẹ giữa răng môi, cảm thấy không ngon nên lại thả tay xuống…

Mặc Tức im lặng lắng nghe.

Kể tới đoạn này, Lý Vi gãi đầu: “Nhưng mà chủ thượng, có một chuyện thuộc hạ nghĩ mãi không hiểu.”

Mặc Tức đảo tròng mắt nâu đen, bình tĩnh nhìn ông ta: “Sao?”

“Ngài nói xem, nước Liệu đã tống cổ y về, tại sao còn phải tốn sức phá hư hai phách của y?”

“… Có lẽ y đã biết quá nhiều bí mật.” Mặc Tức nói: “Rút đi hai phách, nhất lao vĩnh dật.”

(1) Nhất lao vĩnh dật: Khổ cực một lần rồi sẽ vĩnh viễn an nhàn.

Lý Vi líu lưỡi: “Ôi trời, ác độc quá, vậy có khả năng khôi phục ý thức bình thường cho y không?”

Mặc Tức lắc đầu, tâm sự nặng nề, không trả lời nữa.

Rút mất hai phách, trừ phi tìm về hai phách, làm phép trả về cơ thể thì may ra. Ngặt nỗi Cửu Châu rộng lớn, ai biết được hai phách của Cố Mang có còn không hoặc đang ở nơi nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play