Một cuộn ngọc giản sứt mẻ trải trên bàn nhỏ, tỏa ra ánh huỳnh quang yếu ớt, tựa như một người sắp chết hấp ha hấp hối ngã vào trong đống tuyết, chờ ai đó nghe được chân tướng cuối cùng bật ra từ khóe miệng của mình lúc gần đất xa trời.

Giang Dạ Tuyết nói: “Hi Hòa quân, ta nhắc lại với huynh lần cuối, huynh phải suy nghĩ thật kỹ. Ngọc giản ghi sử không thể so với gương thần thượng cổ, suy cho cùng chỉ là vật tầm thường. Thế nên nếu huynh nhất quyết phải nhìn trộm nội dung của nó, vậy thì những hư hỏng của nó sẽ cần linh lực và máu thịt của huynh bù vào.”

“Hoặc huynh có thể chọn cách chờ đợi. Chắc gì trong vòng một tháng Quân thượng đã phát hiện ngọc giản ghi sử bị huynh lấy trộm, vậy thì huynh không cần mạo hiểm, mọi việc cũng sẽ ổn thỏa hơn.”

Mặc Tức không đáp, hàng mi rậm dày như mây khói rũ xuống, che khuất vầng sáng tuôn chảy nơi đáy mắt.

Tám năm trước, hắn tận mắt nhìn thấy Cố Mang sa vào phong hoa tuyết nguyệt, hắn đã nghĩ rằng mình phải đợi.

Đợi Cố Mang phấn chấn trở lại, đợi thời gian chậm rãi xóa nhòa vết thương… thế nhưng hắn đợi được cái gì?

Năm tháng không thể giúp trụ cột đã sụp đổ đứng lên lại lần nữa, nó chỉ khiến hiên son bệ ngọc biến thành vách đổ tường xiêu mà thôi.

“Ta đã bắt huynh ấy chờ quá lâu rồi.” Mặc Tức nói.

“…”

“Thanh Húc, bắt đầu đi.”

Bên ngoài phủ Hi Hòa.

Chu Hạc một tay ghìm Liệp Ưng bên hông, một tay chắp sau lưng. Cố Mang bị vài tùy tùng của đài Tư Thuật trói lại, đứng bên cạnh Chu Hạc. Chu Hạc đảo mắt nhìn đám người thấp thỏm lo sợ trong phủ Hi Hòa, liếc nhìn Lý quản gia đầu đầy mồ hôi, liếc nhìn Mộ Dung Liên mặt mày âm trầm, khóe miệng nhếch thành nụ cười nhạt rét lạnh.

“Không nhọc chư vị đưa tiễn, Chu mỗ cáo từ.”

Dứt lời định đưa Cố Mang đi.

Cũng phải, đã qua một canh giờ, Mặc Tức vẫn bặt vô âm tín, mà chiếu thư của Quân thượng lại thật sự nằm trong tay Chu Hạc, giấy trắng mực đen viết rõ cơ quan hàng đầu để thí luyện Cố Mang chính là đài Tư Thuật của Chu Hạc.

Cho dù Mộ Dung Liên muốn nhắm vào Chu Hạc cũng không còn cách nào.

Mắt thấy Cố Mang sắp bị Chu Hạc đưa đi, dục vọng cầu sinh mạnh mẽ khiến cho Lý quản gia kêu ra tiếng: “Chu Chu Chu trưởng lão! Ngài xem ngài có muốn ở lại uống chén trà không? Phủ Hi Hòa có cây mẹ ba mươi năm của giống Dao Trì Phi Diệp trên tiên đảo Bồng Lai, còn là cây mà năm đó Tiên vương ban cho chủ thượng nhà tôi như quà sắc phong đấy!”

Lý quản gia ra chiêu này, không phải là không có lý do.

Chu Hạc là kẻ thích trà, nghe nói do sự vụ thường ngày của đài Tư Thuật quá máu me, vật cực tất phản, ngoại trừ móc não người ta, Chu Hạc thích nhất là nếm trà. Trong cuộc bán đấu giá hàng năm, chỉ cần có lá trà thượng phẩm, nhà họ Chu tất sẽ phái người đi tranh giành, đây là chuyện cả Trọng Hoa đều biết.

(1) Vật cực tất phản: Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.

Đúng như dự đoán, nghe đến Dao Trì Phi Diệp, con ngươi của Chu Hạc khẽ co rút.

Lý quản gia lập tức rèn sắt khi còn nóng, nịnh nọt nói: “Trà này niêm phong hơn mười năm, khách bình thường chúng tôi không có lấy ra tiếp đãi đâu, chỉ có người sành sõi như Chu trưởng lão mới xứng uống thôi!”

“…” Chu Hạc vuốt ve chuôi Liệp Ưng, dường như khoái cảm của móc não và niềm vui của nếm trà đang đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng biến thái vẫn đánh bại bình thường. Chu Hạc nhấp môi, hất cằm ra hiệu cho tùy tùng: “Không cần. Đưa người đi.”

“Rõ!”

Tùy tùng áp giải Cố Mang định nhét vào xe ngựa của đài Tư Thuật, Lý quản gia thoạt nhìn y hệt con chó giữ nhà không xong bị trộm oanh tạc sợ chủ nhân trách phạt, vịn khung cửa mà sắp xỉu tới nơi. Nào ngờ đúng lúc này, Mộ Dung Liên chợt mở miệng: “Chờ đã.”

Chu Hạc nheo mắt: “… Vọng Thư quân, chiếu thư cũng cho ngươi xem rồi, ngươi còn gì chỉ giáo?”

Mộ Dung Liên hút mạnh một hơi thuốc, nói: “Người, ngươi có thể mang đi. Nhưng mà nói rõ nhé, ngươi không thể chơi quá lố. Chỗ của ta vẫn còn chờ dùng thí luyện thể này, nếu ngươi chơi y tới tàn tạ tới chết, đến nỗi thí luyện của ta không thực hiện được…”

Mộ Dung Liên nheo mắt, dùng tẩu thuốc không nặng không nhẹ gõ lên mặt Chu Hạc, điềm nhiên nói: “Vậy Liên ca của ngươi sẽ rất tức giận, Liên ca của ngươi mà giận, sau này ngươi ở Trọng Hoa sẽ không sống vui vẻ được đâu.”

Chu Hạc cười khẩy: “Mộ Dung Liên ngươi biết xấu hổ không, ngươi chỉ lớn hơn ta ba tháng. Ngươi có mặt mũi nào mà gọi mình là ca.”

Mộ Dung Liên đáp lại bằng cách hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng, sau đó mỉm cười phun vào mặt Chu Hạc: “Ca ca đây thích thế đấy, không phục thì bảo mẹ ngươi nhét ngươi trở vào sinh lại lần nữa đi, nếu ngươi sinh sớm hơn ta ba tháng, ta cũng gọi ngươi là ca.”

“Ngươi ——!”

“Ầy ầy ầy, chờ chút.” Mộ Dung Liên đột nhiên giơ ngón tay lên lắc lắc: “Khoan hãy ngươi này ta nọ, Liên ca của ngươi vừa bất ngờ nghĩ ra một cách tốt.”

“…”

“Ngươi xem hay là chúng ta làm thế này đi.” Mộ Dung Liên vừa cắn tẩu thuốc vừa loạng choạng đi tới trước xe ngựa: “Dù gì chiếu thư của Quân thượng cũng đã giao cho ngươi, tất nhiên ta không cản ngươi được. Người, ngươi đưa đi trước, ngày mai ta tới lấy, dù sao manh mối hắc ma ở chỗ ta cũng cần thử gấp, một đêm đủ dư dả cho ngươi rồi chứ?”

“Không đủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play