Lâm Mộc Nhuận ở bệnh viện đợi hai ngày, ngoài truyền dịch, ngủ với làm bài ra, phần lớn thời gian cậu đều ở cùng Cao Viễn.

Thứ nhất, Cao Viễn là người quen, cũng hay tự tìm đến phòng cậu chơi. Thứ hai là khi hai người trò chuyện, chủ đề ít nhiều đều sẽ hướng tới Tư Bân, Lâm Mộc Nhuận ôm tư tâm, muốn dựa vào Cao Viễn để hiểu thêm nhiều chuyện của Tư Bân hơn.

Từ miệng Cao Viễn, cậu đã biết được hoàn cảnh hiện giờ của nhà Tư Bân, biết hồi cấp 2 Tư Bân từng trốn học đánh nhau, thậm chí còn biết người anh họ dị ứng lông mèo kia của hắn mới chia tay bạn trai, lúc trước về đây đã suýt hàn gắn lại tình cảm.

Chuyện anh họ Tư Bân thích đàn ông không phải điều gì bí mật trong vòng bạn bè của hắn, vậy còn Tư Bân thì sao?

Lâm Mộc Nhuận không dám hỏi.

"Hey! Thầy Tiểu Lâm, cậu có nghe tôi nói gì không?" Cao Viễn quơ quơ tay trước mặt Lâm Mộc Nhuận.

"Hả?" Lâm Mộc Nhuận lấy lại tinh thần: "Gì thế?"

"Cậu mất ngủ à?" Cao Viễn hỏi: "Hôm nay cảm giác cậu cứ như người mất hồn ấy."

Lâm Mộc Nhuận giấu tâm sự, chỉ gật đầu thuận theo lời anh ta: "Ngại quá, tôi hơi ngái ngủ."

"Khéo thật! Đây cũng thế." Cao Viễn cười: "Nhưng mà hôm nay cậu xuất viện được rồi nhỉ, tôi còn phải chịu đựng thêm một thời gian nữa cơ."

"Ừm." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Nãy anh nói gì vậy?"

Cao Viễn suy nghĩ rồi mở miệng: "À, tôi nói Tư Bân, hình như nó thích cậu phết á, hôm qua lúc tán gẫu với tôi nó còn hỏi thăm tình hình của cậu cơ."

Chữ "thích" kia không hiểu sao lại khiến Lâm Mộc Nhuận hơi căng thẳng, như việc cậu không biết Tư Bân có thích mình thật hay không, cậu cũng không thể nói rõ thứ tình cảm mình dành cho Tư Bân là gì.

"Hỏi thăm tình hình của tôi sao?" Lâm Mộc Nhuận nhìn Cao Viễn.

"Ừ, tôi cảm giác thằng này đối xử với cậu không giống cách nó đối xử với những người khác ấy..." Cao Viễn sờ sờ cằm, ngẫm nghĩ: "Nhìn qua thì Tư Bân giống kiểu người có lắm bạn bè nhở, nhưng tôi thấy nó chính là một Đại sư Đoan Thủy(*) chính hiệu."

(*) Đại sư Đoan Thủy: là từ lóng ám chỉ kiểu người công bằng, sống vô tư và cư xử với mọi người như nhau, giỏi xử lý mối quan hệ giữa các cá nhân, hợp ý người khác.

Editor: Mình tra nhiều nguồn thì nó hơi rối, đây là ý nghĩa mình thấy phù hợp trong hoàn cảnh này nhất, nếu mình edit và chú thích sai ở đâu mong mọi người chỉ ra giúp mình với ạ, mình cảm ơn.

"Đại sư Đoan Thủy?" Lâm Mộc Nhuận khó hiểu nói.

"Chuẩn, theo quan sát của tôi, Tư Bân đã chia cả cái vòng bạn bè của nó ra làm ba loại, quen này, không quen này, với cả không muốn quen lâu nhưng phải giữ liên lạc." Cao Viễn điểm danh từng cái cho Lâm Mộc Nhuận: "Ví dụ trường hợp 1 nhé, với cái đám bạn bè mà nó quen thân ấy, dù là sinh nhật ai thì chỉ cần mở tiệc chiêu đãi là nó chắc chắn sẽ đi, không thiếu ai, dù có việc bận không đi được thì nó cũng sẽ nghĩ cách bù đắp bằng cái khác."

Lâm Mộc Nhuận cái hiểu cái không, gật đầu.

"Nhưng mà cậu thấy đấy, vấn đề ngay đây chứ đâu, người bình thường dù có ba hay năm người bạn thì họ vẫn có thể phân ra từ thân nhất đến thân vừa, nhưng Tư Bân đối xử với bạn bè nó y chang nhau, chắc có thể coi rằng bọn họ đều là bạn tốt của nó, nhưng không có ai là bạn tốt nhất hết." Cao Viễn nói.

"Nhưng mà cậu không giống đám đó, nó sẽ quan tâm việc cậu ở nhà hay đến tiệm đàn, còn đi xem cậu biểu diễn, cái con mèo nó nhận nuôi kia cũng là do cậu nhặt về." Anh ta nhìn Lâm Mộc Nhuận, đùa giỡn: "May cậu là con trai nhé, không tôi đã nghĩ nó đang theo đuổi cậu rồi."

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lâm Mộc Nhuận mặt nghệt ra nhìn Cao Viễn.

"Đùa thôi má! Sao thầy Tiểu Lâm lại bày cái vẻ mặt này ra thế!" Cao Viễn nghĩ Lâm Mộc Nhuận mất hứng nên cười ha ha bỏ qua chủ đề này.

Giữa trưa hôm đó, cậu Lâm làm thủ tục xuất viện cho Lâm Mộc Nhuận xong thì lái xe chở cậu về trường.

"Nhuận Nhuận, con không về nhà nghỉ ngơi vài ngày thật à?"

Trước khi xuống xe, cậu Lâm quan tâm nói: "Cảm cúm dễ tái phát lắm, cậu hỏi chủ nhiệm lớp con rồi, cô nói trong tuần này cũng không phải học kiến thức mới gì, nghỉ thêm hai ba ngày sẽ không sao đâu."

"Thôi không cần đâu ạ, con đã khỏe hơn rồi." Lâm Mộc Nhuận đeo cặp sách, đáp: "Về trường xong con cũng sẽ chú ý nghỉ ngơi."

"Được rồi, vậy nếu thấy khó chịu ở đâu nhớ phải gọi cho cậu mợ ngay nhé." Thấy Lâm Mộc Nhuận kiên quyết, cậu Lâm yên tâm hơn một chút.

"Dạ." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Con cảm ơn cậu."

"Người một nhà thì cảm ơn gì chứ." Cậu Lâm tươi cười nói: "Vào trường đi con, giờ nghỉ trưa về ký túc xá tranh thủ ngủ một giấc nhé."

"Con đi đây, gặp cậu sau ạ." Lâm Mộc Nhuận xuống xe.

"Nhuận Nhuận."

Cậu Lâm mở miệng gọi cậu lại.

Lâm Mộc Nhuận quay đầu, chờ câu tiếp theo.

"Chăm sóc bản thân cẩn thận con nhé." Một lúc sau, cậu Lâm nhẹ giọng nói: "Ngoài học hành ra thì sức khỏe cũng rất quan trọng."

Lâm Mộc Nhuận xoay người, hầu kết chuyển động, lập tức cười nói: "Vâng, cậu với mợ cũng vậy, vừa làm việc vừa phải chú ý cơ thể ạ."

Cậu Lâm cười đáp lại.

Xe riêng đưa đón học sinh không được đỗ lâu trước cổng trường, cậu Lâm chờ Lâm Mộc Nhuận vào trong rồi quay đầu xe.

Sau khi về ký túc xá, đầu tiên Lâm Mộc Nhuận dọn dẹp đồ dùng cá nhân và sách vở, bỏ quần áo đã mặc ở bệnh viện vào máy giặt công cộng.

Lúc này còn chưa đến giờ nghỉ trưa nên tòa ký túc xá vô cùng yên ắng, Lâm Mộc Nhuận tắm rửa sạch sẽ rồi phơi quần áo, khi sấy tóc, hơi nóng phả vào mặt khiến cậu phải nheo mắt lại như mèo, do ảnh hưởng của thuốc mà ngáp dài mấy cái.

Trong phòng ngủ không có ai, điều hòa ấm áp tản quanh, đúng là thời điểm tốt để chợp mắt.

Tấm rèm trên giường chặn lại ánh sáng, Lâm Mộc Nhuận cởi áo khoác chui vào trong chăn.

Cậu rất buồn ngủ, mơ màng lật người, ngón tay chạm phải một hộp thiếc lạnh lẽo trên gối.

Lâm Mộc Nhuận chưa nhận ra nó là gì nên thuận tay cầm lên xem.

Sau khi nhìn rõ cái hộp, cơn buồn ngủ của cậu tan đi không ít.

—---- Đây là hộp kẹo ngậm nhuận họng nhỏ Tư Bân tặng.

Hôm đó cậu ném nó lên giường với tâm trạng bối rối kèm theo vài phần trốn tránh, rồi cũng quên luôn.

Bây giờ nhìn thấy hộp kẹo, Lâm Mộc Nhuận lại bắt đầu căng thẳng.

—-- Tư Bân sắp quay lại rồi.

Cậu nhìn hộp thiếc nhỏ trong tay, nhất thời không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Tư Bân.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm Mộc Nhuận cuống quít nhét hộp kẹo xuống dưới gối.

Trình Tùng mang cơm trưa về ký túc xá, mới đặt chân qua cửa đã cảm nhận được không khí ấm áp trong phòng, lên tiếng hỏi: "Lâm Mộc Nhuận, cậu về rồi à?"

Lâm Mộc Nhuận xốc chăn ngồi dậy: "Tôi vừa về thôi."

"Về là tốt rồi." Trình Tùng vừa thay giày vừa nói: "Cậu không biết đâu, mấy đêm nay gió thổi rõ to, cứ vù vù nghe ghê chết, cậu lại không ở đây, mình tôi trong phòng ngủ sợ đến đèn cũng chả dám tắt đấy."

Cậu ta nói dăm ba câu rồi ngồi xuống bàn mình: "May cậu trở lại rồi...Uầy? Cái này là cậu cho tôi à?" Cậu ta chỉ vào một túi đồ ăn vặt trên bàn.

"Ừ, có một cửa hàng tiện lợi mới mở gần bệnh viện, vào đó gì cũng được giảm 20% nên tôi mua một ít." Lâm Mộc Nhuận đáp.

"Ui...ngại quá đi." Trình Tùng ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lại hệt như một con chuột rơi vào kho gạo.

Lâm Mộc Nhuận nói: "Mấy cái này đều là loại cậu hay ăn đấy."

Hai mắt Trình Tùng sáng lên, vội bỏ hộp cơm xuống, tay bắt đầu lục lọi túi đồ ăn vặt.

"Bim bim khoai tây của hãng này ăn ngon lắm!" Cậu ta nói trong khi bới đống đồ ăn: "Còn cái bánh yến mạch chà bông này nữa, siêu ngon, cậu ăn thử đi này!" Trình Tùng đưa cho Lâm Mộc Nhuận một gói bim bim khoai tây.

"Cổ họng tôi còn hơi đau." Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Khi khác ăn sau."

Trình Tùng buông gói bim bim, giờ mới nhận ra: "A! Ừ nhỉ, tôi quên cậu vừa ốm xong." Cậu chàng thấp giọng nói: "Vậy tôi không ồn ào nữa, cậu mau nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Được." Lâm Mộc Nhuận nói.

Trình Tùng cất đồ ăn vặt trên bàn sang một bên, vui vẻ nói: "Cảm ơn cậu nhá, tôi cất đống này ở đây, chờ cậu khỏe lên bọn mình lại ăn cùng nhau."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu đồng ý.

Trình Tùng tuy ngáy to nhưng tiếng nhai cơm lại khá nhỏ, sau khi Lâm Mộc Nhuận nằm xuống giường lần nữa thì hầu như không nghe thấy tiếng động gì từ bên dưới.

Tâm trạng lo lắng xoắn quýt khi nhìn thấy hộp kẹo ngậm đã bị sự xuất hiện của Trình Tùng phá tan, hơn nữa hay ngày nay đúng là chưa có được giấc ngủ ngon nào, Lâm Mộc Nhuận quấn chăn an vị trên giường, không lâu sau mí mắt bắt đầu dính vào nhau.

Cậu cuộn mình trong chăn, thiếp đi trong tiếng và cơm khe khẽ của Trình Tùng.

Vừa tỉnh dậy thì phát hiện đã sắp vào tiết đầu, Lâm Mộc Nhuận vội vàng xuống giường thay quần áo dưới sự thúc giục của bạn cùng phòng.

Trình Tùng mải mê đọc truyện quên thời gian, còn Lâm Mộc Nhuận ngủ say quá không nghe thấy tiếng báo thức kêu.

Hai người gần như là đạp trên tiếng chuông chạy đến lớp, suýt nữa thì muộn.

Lâm Mộc Nhuận vào lớp đúng lúc cô Lý đang phát bài kiểm tra, cô thấy cậu tới liền hô: "Em đến vừa kịp giờ, hai tiết đầu cả lớp sẽ làm một bài kiểm tra, mau về chỗ đi."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, nhanh chóng bước đến chỗ của mình.

"Cậu khỏi ốm đúng lúc phải kiểm tra, thảm quá trời." Dư Thiến Di ngồi sau thấp giọng nói.

Lâm Mộc Nhuận mỉm cười.

"À này, mình kể cho mà nghe, trong hai ngày cậu nằm viện có một đàn anh đã tốt nghiệp nhiều năm đến tìm cậu đấy." Dư Thiến Di thì thầm: "Mình gặp anh ấy ở cổng trường, ảnh thấy mình mặc đồng phục lớp 11 nên đã hỏi mình có quen cậu không."

Lâm Mộc Nhuận mới tới thành phố H không lâu, quan hệ xã giao vốn ít ỏi, người quen lại càng hiếm hơn, cậu nghĩ mãi cũng không đoán được là ai nên hỏi Dư Thiến Di: "Anh ấy có nói mình là ai không?"

"Có, ảnh bảo mình là chồng của chị Ngô Sở Sở." Dư Thiến Di định nói thêm nhưng bị ánh mắt của cô Lý ngăn lại.

Cô nàng lè lưỡi với vị chủ nhiệm đang nghiêm mặt của mình, nhanh chóng nói với Lâm Mộc Nhuận: "Tan học kể sau nhá."

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, xoay người lên.

Chồng của chị Ngô Sở Sở?

Lâm Mộc Nhuận nhớ người đó tên Bối Phàm, nhưng bọn họ chưa trò chuyện nhiều nên ấn tượng của cậu về gã cũng không rõ lắm, chỉ thấy Bối Phàm là một người đàn ông có hơi nhiệt tình quá mức.

Lâm Mộc Nhuận đơn giản nghĩ là Bối Phàm và Ngô Sở Sở cùng đến trường một chuyến, tiện đường hỏi thăm mình, cậu không để tâm chuyện này quá nhiều, mở nắp bút bắt đầu viết họ tên và lớp trên bài kiểm tra.

Các câu hỏi trong đề không quá khó, Lâm Mộc Nhuận nộp bài trước nửa giờ, cậu cầm theo khăn quàng cổ và một cuốn sổ ghi chép lịch sử rồi rời khỏi phòng học đang mở điều hòa.

Thời tiết trở nên âm u, tưởng chừng như một cơn mưa lớn có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Gió lạnh thổi tới khiến Lâm Mộc Nhuận ho khan hai tiếng, cậu dứt khoát tháo kính ra, vùi miệng mũi sâu trong khăn quàng.

Giờ vẫn còn sớm, khoảng 40 phút nữa mới vào tiết 3, cậu cầm sổ ghi chép định đến thư viện tự học.

Không ngờ vừa xuống tầng đã gặp ngay Tư Bân ở khúc ngoặt hành lang.

Tư Bân chắc đã vội vàng tới trường, trên người hắn còn khoác một chiếc áo gió màu nâu, chưa kịp thay đồng phục, mái tóc hắn bị gió thổi bay tán loạn, có sự mệt mỏi mơ hồ hiện trên khuôn mặt, nhưng khi nhìn thấy Lâm Mộc Nhuận, đầu tiên Tư Bân sửng sốt, rồi lập tức nở một nụ cười ấm áp: "Cậu khỏe hơn chưa?"

Lâm Mộc Nhuận gật đầu, đáp: "Khỏe nhiều rồi, cậu vừa về à?"

"Ừ." Tư Bân nói: "Mới hạ cánh thôi, còn chưa kịp về nhà một chuyến, tôi quên mặc đồng phục, may bác bảo vệ vẫn nhận ra nên cho vào."

"Sao cậu không về nhà nghỉ ngơi chút đã?" Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Vất vả đi lại chắc mệt lắm nhỉ?"

Tư Bân cúi đầu nhìn cậu, nhẹ giọng đáp lại: "Vẫn ổn mà."

Bình thường đôi mắt của Lâm Mộc Nhuận vốn đã rất đẹp, nhưng đuôi mắt và hàng mi đều bị gọng kính che khuất. Bây giờ cậu không đeo kính, miệng mũi giấu sau khăn quàng cổ, đôi mắt đẹp đó càng giống bông hoa đào nhạt màu được vẽ bởi những nét bút tinh xảo.

Tư Bân nhớ đến ngày ấy khi hắn gặp Lâm Mộc Nhuận lần đầu tiên, hai người đã lơ đãng nhìn nhau trong chốc lát, khiến trái tim hắn đập rất nhanh.

"Tôi muốn về trước giờ nghỉ trưa cơ." Tư Bân nói.

"Cậu bảo muốn đi ăn bánh mật đậu hũ mà." Hắn rũ mắt nhìn Lâm Mộc Nhuận, cất giọng trầm ấm: "Xin lỗi, tôi vẫn tới muộn rồi..."

Tác giả có lời muốn nói:

Cúc cu cúc cu~

Tỏ tình đi tỏ tình đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play