*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm thứ bảy, Lâm Mộc Nhuận dậy theo thói quen, cậu ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc mới nhớ ra hôm nay mình không cần tới tiệm đàn.
Trời mới tờ mờ sáng, cậu với tay lấy điện thoại, thấy đồng hồ hiện 6:08. Lúc này cậu Lâm và Lâm Thanh Thanh còn đang ngủ, Lâm Mộc Nhuận nhanh chóng rửa mặt rồi xuống bếp vo gạo nấu cháo.
Mợ Lâm đi trực đêm từ hôm qua giờ mới về, vừa đẩy cửa đã thấy Lâm Mộc Nhuận mặc đồ ngủ hì hục trong bếp.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Bà thay giày, đặt túi rau xanh vừa mua xuống rồi đến phụ cậu.
"Hôm nay đột nhiên dậy sớm ạ." Lâm Mộc Nhuận đáp.
Mợ Lâm cười, đặt rau vào trong chậu rửa: "Để mợ làm cho, con nghỉ ngơi đi."
"Thôi để con ạ." Lâm Mộc Nhuận đổ gạo và thịt băm vào nồi, nói: "Mợ đã bận rộn cả đêm rồi."
"Nếu Thanh Thanh cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện giống con thì tốt." Mợ Lâm vui vẻ.
"Thanh Thanh tối qua phải làm bài tập nên ngủ hơi muộn một chút." Lâm Mộc Nhuận nói.
Nghe bảo con gái nghiêm túc học hành, nụ cười trên mặt mợ Lâm càng thêm tươi.
"À đúng rồi, Nhuận Nhuận, trường các con sắp mở hội diễn văn nghệ đúng không?" Bà hỏi.
Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Vâng, vào thứ sáu với thứ bảy tuần sau ạ."
"Thanh Thanh nói con báo danh, có tham gia một tiết mục à?" Mợ Lâm hỏi tiếp.
"Dạ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Hôm qua vừa diễn ra buổi tuyển chọn."
Mợ Lâm cho nguyên liệu đã rửa sạch vào rổ: "Sao rồi? Có được chọn không?"
"Có ạ." Lâm Mộc Nhuận đáp: "Mợ, ăn sáng xong con phải đến trường luyện đàn."
"Ấy?" Mợ Lâm nhìn thoáng qua đồng hồ, kinh ngạc: "Sớm thế này à?"
"Vâng, hôm qua đã hẹn với bạn rồi ạ." Lâm Mộc Nhuận trả lời.
Hội học sinh của trường làm việc rất nhanh lẹ, trước giờ tự học tối thứ sáu đã phát hết thông báo về cho ban cán sự của từng lớp. Màn hợp xướng của lớp 11-2 quá chống chế, chỉ miễn cưỡng không hát lệch nhịp, lúc bọn họ biểu diễn giám khảo ai cũng lắc đầu ngao ngán, cho nên tiết mục hợp tấu của Lâm Mộc Nhuận và Lý Mộng Lai đương nhiên trúng tuyển.
Cả lớp đều vui vẻ chúc mừng.
"Đông dân chưa chắc đã mạnh đúng không? Nhìn đám bên 11-1 đi, cả đám lên đọc thơ có đứa nào tình nguyện đâu, diễn cảm gì mà khiến người nghe buồn ngủ kinh." Thân Hạo bình luận: "Cứ như lớp bọn mình là được, không nhiều nhưng chất lượng!"
Lời này khiến cho tập thể lớp sinh ra cảm giác vinh dự.
"Lý Mộng Lai với Lâm Mộc Nhuận là mặt tiền của cửa hàng lớp mình đấy." Đại diện môn Toán ồn ào.
"Bọn mình chỉ biết Mộng Lai chơi piano rất giỏi, không ngờ ma mới cũng giấu nghề quá nha!"
"Chờ đến ngày biểu diễn, mình chắc chắn sẽ kéo bạn bè đến xem." Có cô bạn vui vẻ nói: "Tiết mục lớp ta tuyệt đối không kém hơn của các học sinh nghệ thuật bên trường số 16 đâu!"
Trường trung học số 16 ngay gần khu nhà của Lâm Thanh Thanh, là nơi bồi dưỡng học sinh theo khóa nghệ thuật nổi tiếng nhất thành phố H.
Những lời khen ngợi như thế đua nhau hướng về phía Lâm Mộc Nhuận.
Tâm hồn của thanh thiếu niên đều rất đơn thuần, người mới khi đã được chấp nhận thì sẽ rất nhanh hòa hợp trở thành một phần của tập thể. Ngay giờ tự học tối hôm đó đã có một nữ sinh chủ động đến tìm Lâm Mộc Nhuận hỏi bài.
"Trước đây mình cứ nghĩ cậu khó gần lắm cơ." Nữ sinh nhìn các bước giải trên giấy nháp, cười tươi: "Không ngờ cậu kiên nhẫn thật đấy, bài này mình nghĩ lâu lắm mà mãi không ra."
Lâm Mộc Nhuận nhớ rằng cô bạn này tên Ngô Thư Nghệ, các mối quan hệ ở trong lớp đều rất tốt.
Cậu hơi khó hiểu: "Nhìn tôi khó tính quá à?"
"Không hẳn." Ngô Thư Nghệ nghĩ ngợi rồi nói: "Nhưng khiến người khác cảm thấy kiểu, ờ... Có hơi lạnh lùng ấy." Cô ngại ngùng nói thêm: "Trước khi nói chuyện với cậu người ta sẽ cảm thấy cậu rất lạnh lùng."
"Cậu ấy lạnh gì chứ." Dư Thiến Di cười: "Lâm Mộc Nhuận tốt bụng lắm nha, chỉ là phải chọc thì cậu ấy mới động."
Lâm Mộc Nhuận khó hiểu quay đầu.
"Nếu có ai thấy cậu gặp khó khăn thì có thể sẽ chủ động đến giúp, Lâm Mộc Nhuận thì khác, thuộc kiểu bị động nhá, nhưng nếu người ta mở miệng xin giúp đỡ thì cậu ấy cũng chẳng từ chối bao giờ." Dư Thiến Di nói với Ngô Thư Nghệ như vậy.
"Trời ạ! Thì cũng do cậu ấy đã học giỏi lại còn ít nói đó." Ngô Thư Nghệ cười: "Thật ra không chỉ mỗi mình đâu, mấy đứa khác cũng nghĩ Lâm Mộc Nhuận khó bắt chuyện ấy."
"Không phải đâu, mấy cậu hiểu lầm hết rồi." Dư Thiến Di phun ngay tin tức cô nàng nắm được ra: "Cậu ấy có bạn gái rồi, làm gì có chuyện lạnh lùng khó gần hả."
Lâm Mộc Nhuận: "..."
"Ấy ấy ấy, tụi này hiểu! Hiểu hết mà!" Dư Thiến Di thấy biểu cảm của cậu liền lập tức lộ ra vẻ mặt đã biết.
Ngô Thư Nghệ che miệng cười: "Mình nghe Thân Hạo nói rồi! À Lâm Mộc Nhuận, bạn gái cậu học lớp nào thế?"
"Cậu ấy giữ bí mật." Dư Thiến Di cười khúc khích: "Cứ để người ta ngại đủ đi đã, kiểu gì bọn mình chả biết."
Vậy là cô bạn gái trong truyền thuyết mà Lâm Mộc Nhuận lôi ra để chắn hoa đào này giờ đã biến thành một người vô cùng thần bí trong mắt các bạn học.
Lâm Mộc Nhuận chết lặng: "Còn chỗ nào chưa hiểu không?"
"Hả?" Ngô Thư Nghệ lấy lại tinh thần, lật sách mấy cái rồi lắc đầu nói: "Hết rồi, cảm ơn cậu nhé!"
Cô nàng vừa đi khỏi thì Lý Mộng Lai bước tới.
"Sáng mai cậu rảnh không?" Cô hỏi: "Mình nhờ cô Lý mượn chìa khóa phòng học nhạc nhỏ rồi, bọn mình có thể đến luyện tập."
"Rảnh." Lâm Mộc Nhuận hỏi: "Mấy giờ thế?"
"Tám giờ được không?" Lý Mộng Lai giải thích: "Chiều mình phải đi học thêm nên chỉ đành luyện sáng thôi."
Lâm Mộc Nhuận đáp: "Được."
Vì thế sáng sớm thứ bảy, Lâm Mộc Nhuận đến trường như đã hẹn.
Học sinh cấp 3 được giao rất nhiều bài tập, cho nên dù là cuối tuần thì cổng trường vẫn mở, chỉ cho phép những học sinh và giáo viên đeo thẻ học sinh và thẻ công chức ra vào.
Sáng sớm mùa thu trời lạnh, sương mù chưa tan hết hóa thành từng giọt trong vắt đọng trên ngọn cỏ lá cây, tỏa ra ánh sáng mềm mại dưới tia nắng ấm áp.
Bây giờ vẫn còn sớm, khi Lâm Mộc Nhuận đến trước tòa dạy nhạc, đồng hồ mới chỉ 7:30 phút.
Lý Mộng Lai chưa đến nên cậu đành ngồi ở ghế đá chờ. Có một con mèo hoang ở gần đấy, thấy có người liền chạy qua dây đai xanh trước tòa nhà, biến mất vào một góc của khu vườn nhỏ.
Lâm Mộc Nhuận nhìn theo hướng con mèo kia chạy đi, bỗng nhiên nhớ tới Tiểu Bạch được Tư Bân nhận nuôi. Trước đây Tiểu Bạch cũng giống như vậy, sống trong sợ hãi và lo lắng. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, nó có chủ nhân mới, có nhà cửa che gió che mưa, thêm rất nhiều đồ ăn nữa.
Nghĩ đến Tiểu Bạch, Lâm Mộc Nhuận liền lấy điện thoại mở album ảnh ra. Cậu đã lưu rất nhiều ảnh và video của nhóc mèo này, một số là Tư Bân gửi cho, một số là do cậu tự chụp khi luyện đàn ở nhà Tư Bân. Trong video, mèo con lông trắng mắt xanh chạy vòng quanh cố gắng cắn đuôi mình, sau đó bất ngờ ngã từ sô pha xuống.
Ánh mắt của Lâm Mộc Nhuận tràn đầy ý cười, vừa lướt sang ảnh tiếp theo thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa.
Cậu ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên của Tư Bân.
Hôm nay Tư Bân mặc một chiếc áo thể thao sáng màu, mái tóc hơi dài phải dùng chun buộc lên, trên thái dương còn lấm tấm mồ hôi, hẳn là đến trường để chạy bộ buổi sáng.
"Sao cậu lại ở đây thế?" Tư Bân đi tới hỏi.
"Tôi đến luyện đàn." Lâm Mộc Nhuận đáp.
"Ồ..." Tư Bân mang theo thân nhiệt ấm áp ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Không đến tiệm Tinh Nguyệt hả?" Hắn hỏi.
Lâm Mộc Nhuận lắc đầu: "Cả Lý Mộng Lai nữa, bọn tôi hẹn sáng hôm nay sẽ luyện hợp tấu."
"Sớm vậy sao?" Tư Bân nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Cũng được mà, hẹn 8 giờ cơ." Lâm Mộc Nhuận nói: "Buổi chiều cậu ấy phải đi học thêm."
"Cậu ăn sáng chưa?" Tư Bân hỏi: "Gần cổng trường có một cửa hàng bán bánh gạo đậu hũ (*)ngon lắm."
Lâm Mộc Nhuận vốn định đáp "Ăn rồi.", nhưng nghe đến nửa câu sau, cuối cùng vẫn lắc đầu, hỏi: "Chỗ nào thế?"
"Để tôi dẫn cậu đi." Tư Bân đứng dậy.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Lâm Mộc Nhuận sáng lên.
"Mình đến rồi." Là tin nhắn của Lý Mộng Lai.
"Tôi ở cửa tòa dạy nhạc chờ cậu." Lâm Mộc Nhuận hồi đáp.
"Hôm nay chắc không được rồi." Cậu đứng lên, giải thích với Tư Bân: "Lý Mộng Lai đã tới."
Tư Bân gật đầu, mặc dù không nói gì nhưng nhìn qua có vẻ không vui mấy.
"Thế để lần sau nhé."
"Tôi đi trước." Tư Bân vừa nói xong đã thấy Lý Mộng Lai chậm rãi đi lại.
Sắp đến tòa nhà dạy nhạc cô nàng mới nhắn cho Lâm Mộc Nhuận, cho nên vừa rẽ vào khu vườn nhỏ thì đã chạm mắt với Tư Bân ngay gần đó.
Lý Mộng Lai bất ngờ, không biết nên chủ động tiến đến chào hỏi hay giả vờ như không quen biết, khi đang lúng túng thì nghe thấy giọng Tư Bân.
"Chào buổi sáng."
Ở đây ngoài Tư Bân và Lâm Mộc Nhuận ra thì còn ai nữa, câu "Chào buổi sáng" này chắc là nói với cô rồi.
"Chào...buổi sáng." Lý Mộng Lai do dự đáp lại.
"Đi nhé."
Câu này là nói với Lâm Mộc Nhuận.
"Gặp sau." Lâm Mộc Nhuận nói.
Tư Bân xoay người chạy về một hướng khác của tòa nhà.
Cây cối trong vườn nhỏ um tùm xum xuê, ánh ban mai xuyên qua bóng cây tạo thành những đốm nhỏ trên con đường lát đá. Làn sương nhẹ không chịu tan vào tia nắng ấm áp, chưa đạt đến độ ẩm nhất định nhưng lại như một làn khói mờ ảo bao quanh không khí.
Ánh nắng mặt trời hạ trên lưng Tư Bân, đôi chân thon dài, bước đi nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã chạy được một quãng xa.
Lâm Mộc Nhuận quay đầu đi vào tòa dạy nhạc cùng Lý Mộng Lai.
Trên hành lang, cậu nhìn về phía con đường nơi Tư Bân đi, cũng không thể ngờ rằng cảnh tưởng bình dị này lại âm thầm khắc sâu trong trí óc mình, nhiều năm về sau, Lâm Mộc Nhuận có thể quên những chuyện xảy ra ngày hôm ấy, nhưng vẫn sẽ nhớ rõ bóng lưng thiếu niên chạy dưới ánh nắng ban mai.
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Bân: Muốn ăn bánh gạo đậu hũ với Nhuận Nhuận QAQ
Lý Mộng Lai: Được rồi được rồi, mấy người không cần lộ liễu vậy đâu, khoe mãi chán quá.
Bân Bân và bạn học Lâm sẽ ăn bánh gạo đậu hũ!
(*) 豆腐年糕: mình chưa biết gọi món này như nào nên đành dịch nguyên cụm sang vậy, ảnh minh họa, có nhiều kiểu nên mình cũng không biết có đúng không, có gì gg nha mọi người.