Hai người vào nhà bật đèn, thay đôi giày bị ướt ra.
"Đi tắm trước đi." Tư Bân chỉ vào nhà vệ sinh ở tầng một: "Trong ngăn kéo thứ nhất dưới bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng và khăn tắm mới, vòi nước trong phòng tắm xoay bên trái là nước ấm, bên phải là nước lạnh."
"Còn cậu thì sao?" Lâm Mộc Nhuận buông cặp sách hỏi.
"Tôi tắm trên tầng." Tư Bân trả lời: "Nhanh đi, đừng để bị cảm.
"A......" Lâm Mộc Nhuận bước vào phòng tắm, thẳng đến khi nước ấm chảy trên người mới nhớ ra hình như mình không có quần áo để thay.
Có tiếng gõ cửa truyền tới, Tư Bân đứng ngoài nói vọng vào.
"Quần áo để thay tôi đặt ngoài cửa nhé, đều là đồ mới hết."
Phòng tắm bốc đầy hơi nóng, Lâm Mộc Nhuận híp mắt nói: "Cảm ơn."
Vì trong nhà có người lạ nên Đại Bạch thấy rất khó chịu, nó không leo trèo nhảy nhót nữa, rón rén bám theo Tư Bân lên tầng hai.
Dì giúp việc đã thay chăn ga gối đệm trên phòng, khắp nơi đều có mùi nước giặt thoang thoảng.
Tư Bân đứng bên ban công mở cửa sổ cho phòng thoáng gió, không để ý đằng sau nên suýt nữa thì giẫm vào chân Đại Bạch. Nó liền kêu mấy tiếng "meo meo" bất mãn.
Tư Bân cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội của nó, thở dài rồi bế nó ra phòng khách.
Khi hắn xuống tầng một để lấy cặp thì thấy Tiểu Bạch vẫn đang nằm trên ổ ngủ ngon lành, hắn gãi gãi lưng nó rồi ôm theo Đại Bạch đi vào bếp. Tư Bân mở tủ lạnh, định lấy hai chai nước khoáng nhưng lại liếc thấy chùm nho dì giúp việc rửa sạch đặt trong túi. Hắn nghĩ nghĩ rồi lấy chùm nho ra.
Sau khi vào phòng sách, Tư Bân mở bình nước khoáng uống một ngụm rồi mang quần áo vào phòng tắm.
Điện thoại đặt trên bồn rửa mặt bỗng sáng lên, mặt Tư Bân trầm xuống khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn. Đối phương không nhận được hồi âm liền trực tiếp gọi điện tới.
Tiếng chuông vang vọng trong phòng tắm đóng kín cửa, Tư Bân trầm mặc đặt điện thoại xuống, xoay người mở vòi hoa sen.
Sau một lúc thì màn hình điện thoại lại tối sầm, nhưng người kia hình như chưa từ bỏ ý định, cứ gọi từng cuộc liên tiếp, tiếng chuông điện thoại bị tiếng nước át đi.
Khi Tư Bân mặc quần áo ra khỏi phòng tắm, Lâm Mộc Nhuận dưới tầng đang ngồi làm bài tập trong phòng khách.
"Đến phòng sách này." Tư Bân đứng trên cầu thang nói với cậu: "Ở đấy đèn sáng hơn."
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận đóng nắp bút, mang theo cặp lên tầng hai.
Đại Bạch lúc đầu mất tự nhiên thì giờ đã quen với sự xuất hiện của Lâm Mộc Nhuận, nó đi theo hai người vào phòng, nhảy một cái lên bàn học rồi chúi đầu vào đĩa hoa quả.
"Không được." Tư Bân nhấc đĩa lên: "Đói thì đi ăn thức ăn của mày đi."
Đại Bạch kêu "meo" một tiếng, uốn éo đến gần làm nũng.
Tư Bân không quan tâm nó, thuận tay đưa cho Lâm Mộc Nhuận một chùm nho.
Mắt Đại Bạch dán chặt vào mấy quả nho, nó nhìn sang tay Lâm Mộc Nhuận.
"Không được, mèo không thể ăn nho."
Chẳng cần biết nó có nghe hiểu hay không, tính kiên nhẫn của hắn rất tốt, giơ quả nho cố gắng giảng giải cho một con mèo.
Tư Bân thấy đầu Lâm Mộc Nhuận vẫn còn ướt, tóc cậu hơi dài, dưới ngọn đèn lạnh, vài giọt nước xuôi theo ngọn tóc chảy xuống cần cổ thon dài rồi thấm vào áo.
"Sấy tóc trước đi." Tư Bân một tay ôm lấy Đại Bạch, tay kia đặt đĩa hoa quả xuống.
"Máy sấy ở trong nhà vệ sinh tầng hai ấy, tôi đi cho nó ăn đã."
"Được." Lâm Mộc Nhuận để lại chùm nho vào đĩa.
Mười phút sau, khi Lâm Mộc Nhuận trở lại phòng sách đã thấy Tư Bân đang làm một cuốn sách luyện toán.
Lâm Mộc Nhuận nhìn lướt qua đề bài hắn đang làm, còn đang tự hỏi không biết có thể giải ra đáp án chỉ thông qua cách tính nhẩm không, Tư Bân liền đọc đề xong ngay lập tức viết đáp án vào.
"Nghe nói cậu từng tham gia thi Olympic à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
"Hả?" Tư Bân xoay bút rồi ngẩng lên: "Bạn cùng lớp của cậu nói sao?"
Lâm Mộc Nhuận gật đầu.
Các bước giải đề của Tư Bân không hề rườm rà, thậm chí hắn còn không liệt kê từng bước ra như yêu cầu của giáo viên, chỗ nào làm tắt được là làm luôn, dường như không sợ sẽ tính sai, giấy nháp bên cạnh cũng chẳng viết nhiều công thức.
"Cậu học rất giỏi mấy môn tự nhiên, sao không giữ nguyên lớp cũ?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.
Tư Bân chuyển tay xoay bút: "Cái này cũng là bạn cùng lớp nói với cậu à?"
"Ừ." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Đều là học sinh ban thực nghiệm nên bọn họ thường chú ý nhiều hơn đến những người học tốt."
"Học văn không tốt sao?" Trông Tư Bân có vẻ không muốn thảo luận về vấn đề này lắm.
"Huống chi thành tích toán học của tôi cũng tốt, học văn mới chiếm được ưu thế." Hắn cười cười, rồi lặng lẽ lái sang chủ đề khác.
"Nhưng mà viết văn chưa đủ hay." Hắn đứng dậy lấy mấy cuốn sách luyện tập trên giá xuống, đặt lên bàn rồi nói: "Tôi làm hết mấy bài thi của trường rồi, sau mỗi bài tự luận lại sẽ phát hiện vấn đề mới, cho nên dạo gần đây tôi đã tìm được một ít đề mở rộng này."
Lâm Mộc Nhuận lật xem mấy bộ đề tự phân loại tự in hoặc mua từ hiệu sách, chọn vài bài kiểm tra với đề ôn tập rồi gợi ý: "Mấy cái này phù hợp với giai đoạn cơ bản, những đề khác có thể chờ đến giai đoạn nâng cao rồi làm bổ sung sau."
"Ừm." Tư Bân nhận lại sách luyện tập rồi cảm ơn.
"Các môn khoa học xã hội không chỉ kiểm tra những điểm kiến thức rời rạc mà còn chú ý đến sự liên kết tổng thể. Có thể đạt trên 200 điểm trong thời gian ngắn là điều rất tốt." Lâm Mộc Nhuận vừa mở sách ôn tập vừa nói.
"Bây giờ vấn đề lớn nhất đối với tôi vẫn là trí nhớ và sự liên kết." Tư Bân mở một cuốn sách ra, chỉ vào một câu trắc nghiệm lịch sử: "Chẳng hạn như câu này, hỏi như vậy rất dễ khiến tôi bối rối."
Lâm Mộc Nhuận nhìn thoáng qua rồi nói chắc chắn: "Chọn D, câu này hỏi khá chi tiết, phải nghiền ngẫm thêm mới hiểu được."
Tư Bân nhìn đáp án D rồi nghĩ nghĩ, xem lại và phân tích tất cả: "A và D hơi giống nhau nhỉ, tôi phải ngẫm lại đã."
Lâm Mộc Nhuận gật đầu, lật xem một cuốn sách bài tập in sẵn: "Nếu không nghĩ ra có thể hỏi tôi."
"Ừm." Tư Bân dựa vào động tác lật sách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Mộc Nhuận một cái.
Thiếu niên vừa tắm xong mặc áo sơ mi chữ T rộng thùng thình, mái tóc mềm mại còn vương chút hơi ẩm của nước, cặp lông mi dài rũ sau lớp kính mắt, thỉnh thoảng lia qua lia lại khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, cứ như bị bàn chân nhỏ của mèo con giẫm lên vậy.
Sau khi lơ đãng rồi hiểu được sự khác biệt nhỏ trong hai đáp án kia, Tư Bân phát hiện trên bàn có một quyển vở không bìa.
"Đấy là ghi chép lịch sử của tôi." Lâm Mộc Nhuận thấy hắn nhìn quyển vở kia liền nói: "Trong đó đều là kiến thức tôi tổng hợp và phân tích từ đầu cấp 3, nếu cần thì cậu có thể lấy làm tài liệu tham khảo."
Tư Bân cảm ơn rồi mở vở ra xem.
Chữ của Lâm Mộc Nhuận rất đẹp, phông chữ ngay ngắn sắc nét, bên cạnh có giấy note và các ví dụ lịch sử được cắt ra dán vào.
Quyển vở này ghi chép lại bài học trên lớp và phân tích từng điểm một, tổng hợp và mở rộng kiến thức đều có, phần lớn học sinh đều lười chăm chút hoàn chỉnh đống kiến thức này, Lâm Mộc Nhuận lại làm rất tỉ mỉ.
"Nhưng cho tôi mượn bút ký thì sao cậu học được?" Tư Bân hỏi.
"Tôi nhớ kỹ từng trang rồi." Lâm Mộc Nhuận giải thích: "Cậu có thể giữ trước, kiến thức trong đó tôi đều đã học thuộc hết, tạm thời chưa cần dùng đến."
"Nếu tôi tiến bộ nhờ vào bút ký của cậu, lần sau kiểm tra lại được hạng nhất thì không phải cậu sẽ thiệt sao?" Tư Bân giữ lại quyển vở, đùa giỡn mấy câu.
"Cũng bình thường mà." Lâm Mộc Nhuận nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Nghe nói trước đây cậu vẫn luôn đứng hạng nhất."
Tư Bân khẽ cười một tiếng: "Không khoa trương vậy đâu, hồi cấp một cấp hai tôi vẫn vạn năm bét bảng đấy."
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch đã nhô đầu ra từ sau cửa phòng sách, chân nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên đùi Lâm Mộc Nhuận.
"Dậy rồi à?" Lâm Mộc Nhuận đặt sách xuống, nâng tay gãi gãi cằm nó.
Tiểu Bạch gừ gừ ngáy.
"Chắc sắp một giờ rồi." Tư Bân cầm điện thoại nhìn thoáng qua: "12 giờ 55 phút."
Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Mộc Nhuận, hắn giải thích: "Nó thường dậy trước một giờ sáng ấy mà."
Tiểu Bạch nằm trên đùi Lâm Mộc Nhuận ưỡn người.
Đam Mỹ Hiện Đại"Cũng khuya rồi." Tư Bân đề nghị: "Nghỉ ngơi trước đi."
"Được." Lâm Mộc Nhuận một tay che Tiểu Bạch phòng nó ngã xuống, một tay cầm sách luyện tập hỏi: "Cậu chuẩn bị làm đề luyện của trường trung học trực thuộc đại học A sao?"
Tư Bân nhận lấy sách từ tay cậu, lật qua lật lại rồi đáp: "Không đâu, mấy đề bên trong hơi khó nên tôi tạm thời chưa sờ đến, cậu muốn mượn không?"
Lâm Mộc Nhuận gật đầu giải thích: "Kiểu đề mới lạ trong đó rất đáng để nghiêm túc nghiên cứu."
Tư Bân đưa bộ đề cho cậu: "Nếu cần thì cậu cứ lấy đi này."
Lâm Mộc Nhuận nhận lấy rồi cảm ơn: "Nhiêu đây là đủ rồi."