4.
Ta xoay người rời đi, Lưu thái y đeo hòm thuốc đã vội vã theo sau “Đại nhân, không bằng để Tô cô nương nhìn qua bệnh của lão thái quân một chút, chưa biết chừng lại có thể tìm ra cách chữa.”
Nam nhân kia đặt tay sau lưng, cao cao tại thượng nhìn ta, chỉ nói “Cũng được, thử xem.”
Mà ta thì thực sự phiền chán với thái độ bề trên này, bèn cự tuyệt “Y thuật của Lưu thái y cao minh như vậy mà còn bó tay chịu trói, chỉ sợ ta cũng không có cách gì.”
Khi ta toan chắp tay cáo từ, nam nhân kia lại mở miệng “Hai trăm lượng bạc trắng liệu có thể mời được cô nương đại giá?”
Ta đột nhiên cảm thấy hơi thiếu tự tin, hít một hơi, li3m môi trả lời “Đi nhìn thử xem, dù sao cũng không mất gì.”
Nam nhân cười một cái, nụ cười tỏa sáng rực rỡ lại đem theo mấy phần quen thuộc.
Ta cũng chẳng phải người sợ xã hội, trên đường đi vẫn luôn cùng hắn trò chuyện.
“Chẳng hay đại nhân xưng hô thế nào?”
“Thẩm.”
“Thẩm đại nhân, là họ Thẩm của Phụ quốc công phủ?” Thấy hắn gật đầu, ta càng cao hứng “Không biết Phụ quốc công và đại nhân là quan hệ gì? Ta nghe nói gần đây ngài ấy đang tìm thê tử, ngài có biết ngài ấy thích cô nương như thế nào không?”
Thẩm đại nhân trầm tư một lát, nhìn ta từ đầu đến chân, lát sau mới hỏi “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười sáu.”
Hắn nhướng mày, đáy mắt ẩn hiện mấy phần trêu đùa “Ngươi biết Phụ quốc công hơn ngươi bao nhiêu tuổi không?”
“Chắc là hai mươi chín đi, ta nhớ là thế.” Sự thẳng thắn của ta chọc cho hắn nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
“Hắn lớn hơn ngươi mười ba tuổi.”
“Vậy thì có sao chứ.” Ta không cho là đúng “Ngài ấy có bản lĩnh là được.”
Phụ quốc công Thẩm Phù Xuyên trên triều đường muốn gió có gió muốn mưa được mưa, Lý Cẩn thân thể yếu ớt, đợi hắn kế vị còn phải đợi Thẩm Phù Xuyên phò tá nữa kìa. Nếu như có thể gả cho Thẩm Phù Xuyên, vậy chẳng phải Lý Cẩn gặp ta cũng phải kính nể ba phần hay sao. Nghĩ thôi cũng thấy vui sướng!
“Ngài nhìn ta xem.” Ta túm vạt áo của Thẩm đại nhân, đưa tay chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo, lại bất cẩn chạm phải vết thương trên mặt, đau đến mức phát khóc “Hiện tại nhìn ta có mấy phần chật vật, nhưng vẫn nhìn ra ta có tướng mỹ nhân đúng không? Vừa nãy, ngài cũng nhìn thấy a tỷ ta rồi, ta so với tỷ ấy còn hơn hai phần, thật đó, ngài cảm thấy Phụ quốc công liệu có nhìn trúng ta không?”
Trên mặt treo nụ cười, hắn rất phối hợp mà đợi ta nói xong mới hỏi ngược lại “Ngươi có biết, Phụ quốc công có bản lĩnh lớn như vậy nhưng mãi không cưới thê tử không?”
“Cái này …” Cái này thì ta thật sự chưa nghĩ qua.
“Hắn khắc thê.” Thẩm đại nhân gõ nhẹ trán ta “Tiểu cô nương, đừng vội tìm ch.ết như thế chứ.”
5.
Ta xem bệnh cho Lão thái quân xong, lúc hồi phủ, sắc trời cũng đã muộn. Vừa bước khỏi cổng, ta đã bị người ta bắt quỳ ở từ đường.
Bá phụ tay cầm gia pháp, chỉ vào bài vị của cha ta, thống hận nói “Dung Nguyệt, hôm nay ta thay cha ngươi giáo huấn ngươi, cũng không mong ngươi nhớ điểm tốt của ta, chỉ mong ngươi biết nhìn lại phận mình! Ngươi dám động thủ đánh công chúa, lại còn bất kính với thái tử, ngươi chính là muốn hại ch.ết ta đúng không?” Phụ mẫu ta mất sớm, ba năm trước, a tỷ đem theo ta đến kinh thành tìm bá phụ, từ đó đến nay vẫn luôn sống ờ nhà của ông ấy.
Ta quỳ thẳng lưng, chỉ đáp “Bệ hạ sẽ không trách con đâu.”
Bá phụ cười lạnh một tiếng “Gần vua như gần hổ, ngươi quá đề cao bản thân rồi. Ngươi chẳng qua chỉ là trị được bệnh của thái tử, dưới gầm trời này kỳ nhân dị sĩ nhiều như mây, ngươi nghĩ Thánh thượng không có ngươi thì không được sao? Đứa nhỏ vô tri!”
Vừa dứt lời, ông bèn muốn dùng gia pháp tới đánh ta, a tỷ từ đâu chạy tới, khăng khăng đỡ giúp ta “Bá phụ, xin bá phụ đừng trách Dung Nguyệt, muội ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nếu người muốn phạt thì phạt con đi!” Ta dựa vào dư quang tàn khuyết, quan sát sắc mặt của a tỷ, phảng phất thấy mấy phần dung mạo của mẫu thân lúc sinh thời, mũi không nhịn được chua xót.
A tỷ nói với bá phụ “Bá phụ, Dung Nguyệt biết sai rồi, không bằng để muội ấy giao ra phương thức chữa bệnh, ngày sau nhờ người giúp muội ấy chiếu cố Thái tử, cũng miễn cho muội ấy lại phạm lỗi, được không ạ?”
Bá phụ ta y thuật không cao, làm việc ở Thái y viện hơn hai mươi năm nhưng tiền đồ luôn không như ý. Nếu như ông lấy được phương thức chữa bệnh, há chẳng phải chuyện thăng chức sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Bá phụ ném mạnh gia pháp xuống đất, mắng ta hai câu, mới từ từ nhấc bước. Rất nhanh, giấy bút được đưa đến trước mặt ta.
A tỷ ở bên cạnh không ngừng khuyên ta “Mau đem phương thức viết ra cho ông ấy đi, tránh cho ông ấy nhìn muội không thuận mắt, tỷ tỷ không thể bảo vệ được muội, trong lòng có biết bao nhiêu buồn tủi, muội căn bản không hề biết.”
Trên mặt tỷ ấy còn vương nước mắt, ta từ tốn thay tỷ ấy gạt đi “A tỷ, bá phụ làm thế nào biết được chuyện hôm nay vậy?”
Ánh mắt a tỷ trống rỗng, đáp “Ta sợ bệ hạ trách tội muội, trừ bá phụ ra, không ai có thể đưa ra một chủ ý tốt nào cả.” Nói xong, nàng lại tiếp tục khóc “A tỷ biết, muội vì Thái tử mà chán ghét ta, nhưng a tỷ cũng khó khăn lắm mới gặp được lang quân, ta bỏ cả thể diện cầu xin muội, muội cứ xem như trả công mấy năm nay ta bảo vệ muội, dù không có công lao cũng có khổ lao, muội đem huynh ấy nhường cho ta, có được không?”
Nội tâm ta bị thiêu đốt đến hoảng loạn. Tuy nói là trưởng tỷ, nhưng tính cách tỷ ấy mềm mại, phụ mẫu rời nhân thế đã mấy năm, có bao nhiêu bận hiểm nguy mà ta không phải xông lên đầu tiên chứ …
Chỉ là, rốt cuộc cũng là nương tựa nhau mà sống. Nhìn gương mặt có bảy tám phần tương tự mẫu thân, ta sẽ không vì nam nhân mà sinh hận với tỷ ấy. Ta lãnh đạm nói “Tỷ vẫn còn nhớ phụ mẫu ch.ết thảm như thế nào đúng không?”
“Tất nhiên rồi, sao muội lại nhìn ta như thế …”
Ta cắt lời a tỷ “Muội không cầu lang quân như ý, cũng chẳng mong phú quý vinh hoa, muội chỉ cần …”
A tỷ khẩn trương bịt miệng ta, gật đầu “Đã biết, đã biết, muội không cần nói nữa.” Rồi đem giấy bút nhét vào tay ta, muốn ta viết phương thức “Đợi tỷ gả vào phủ Thái tử, mọi chuyện đều dễ nói, còn bây giờ, muội nhất định phải hiểu một chữ ‘Nhẫn’.”
6.
Ta không hề nghĩ sẽ đem toàn bộ hy vọng gửi gắm trên người a tỷ. Từ sau khi tới kinh thành, tỷ ấy đã dần dần thay đổi. Ta luôn cảm thấy tỷ ấy chống không lại những cám dỗ kia. Cho nên, ta phải vì ta mà để lại một đường lui.
Phải tìm một chỗ dựa đủ mạnh để chống lại thế lực của hoàng tộc.
Ấy vậy mà trong đám thế gia kinh thành nhiều vô số, lại chỉ tìm được độc một nhà Phụ quốc công.
Lão thái quân dùng qua thuốc của ta, thân thể chuyển biến tốt. Bắt mạch bình an, vì thế đã trở thành việc hàng ngày.
Mấy ngày nay, trời mưa liên miên, vết thương ở chân phải của ta đã biến thành bệnh, cứ đến ngày mưa là lại đau nhức không thôi.
Khám bệnh xong, ta dự định xuất phủ, lại không ngờ tới đi được nửa đường, vết thương ở chân phát đau, bèn tìm một chỗ nghỉ chân. Bây giờ, ta đã được tính là nửa quen mặt với cái phủ này, nha hoàn dẫn đường giúp ta ổn định xong cũng rời đi làm việc. Đợi nàng ấy rời đi, ta trốn ở một chỗ ít người trong phủ, âm thầm đi dạo. Chưa nói đến Phụ quốc công, tùy tiện gặp con cháu Thẩm gia cũng coi như là không uổng mấy phần gần gũi lâu nay.
Ta theo còn đường nhỏ mà đi, tới được một hoa viên nhỏ khuất nẻo. Giống như nơi ở của người đã khuất, chỗ này yên tĩnh đến đáng sợ. Đằng sau bất ngờ vang lên một gióng nói, ta giật mình, xoay người trốn sau hòn giả sơn, âm thầm quan sát. Chỉ nhìn thấy một gia đinh không lớn lắm theo sau chủ nhân, không ngừng khóc lóc “Gia, là lỗi của Tiểu, là Tiểu nhất thời hồ đồ, xin ngài bỏ qua cho ta …” Nó quỳ gối gần ao sen, không ngừng dùng tay tự tát mặt mình, chỉ nhìn thôi mà mặt cũng thấy đau.
Quý công tử chắp tay sau lưng, cười hỏi “Uống mấy bình Nữ Nhi Hồng mà hồ đồ thành cái dạng này?” Hắn lười biếng quay người, ta mới nhìn rõ, vậy mà là Thẩm đại nhân.
Hắn mặc một chiếc cẩm bào đỏ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khuôn mặt vui tươi. Hắn đang cười, nhưng nụ cười này so với thanh đao có thể gi.ết người còn lạnh hơn. Ngay cả khi có người đang khóc lóc trước mặt hắn, hắn cũng chỉ xem đó như trò vui qua đường.
“Gia, Tiểu không dám nhiều chuyện nữa, Dương tiểu thư có lẽ không biết ngài …”
Dương tiểu thư? Ta vẫn nhớ. đó là cô nương phủ Tướng quân.
Gia đinh còn chưa dứt lời, hắn đã thẳng tay dúi đầu nó vào trong ao sen. Âm thanh nghẹt thở của gia đinh không ngừng vang lên, làm náo loạn cả một góc hoa viên.
“Ta thấy ngươi đúng là say rồi.” Thẩm đại nhân thu liễm ý cười, đôi môi mỏng hé mở. Đợi người trong nước sắp không còn động tĩnh, hắn mới nhấc đầu gia đinh lên, lại hỏi “Đã tỉnh hay chưa?”
“Tỉnh…”
Nhìn người kia giống hệt con cá ch.ết, hắn cười nhẹ, thần sắc nhiễm chút điên cuồng “Tỉnh rồi? Nhưng mà muộn rồi!”
Ta khẩn trương giữ chặt miệng mình, không dám phát ra bất cứ thanh âm nào. Tới tận lúc người kia không còn động tĩnh gì rồi bị ném xuống hồ, tim ta vẫn không ngừng đập loạn xạ. Vậy mà người vừa mới lấy đi một sinh mạng, Thẩm đại nhân, lại có thể thản nhiên lấy khăn mà lau tay. Hiển nhiên, những chuyện kiểu này, hắn làm không phải là lần đầu tiên. Hắn hơi cúi đầu, ngồi xuống không biết đang nghĩ gì. Ta thầm cầu mong hắn mau chóng rời đi, nhưng hắn lại nhướng mi nhìn ta. Phút chốc, ta và hắn bốn mắt nhìn nhau.
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT