Cửa sổ phòng học đang mở, từng cơn gió thổi vào, lúc này đã là cuối tháng chín, thời tiết Bắc Kinh dần mát mẻ, cho dù là gió sau buổi chiều, cũng không nóng chút nào, ngược lại thổi lên mặt rất thoải mái.
Tóc mai bên tai Lâm Tích, bị gió nhẹ thổi hất lên.
Gương mặt cô rất nhỏ, ngũ quan là kiểu xinh đẹp dịu dàng, chính là kiểu đẹp đến mức không mang tính công kích trong truyền thuyết.
Quý Quân Hành nhìn cô chăm chú, thấy cô không nói chuyện, đang muốn nói lại lần nữa.
Thì cô gái đối diện, hơi nhíu chặt mày, thấp giọng nói: “Thưởng gì chứ?”
“Thưởng cho cậu ấy.” Quý Quân Hành cảm thấy hơi buồn cười, điểm thi của cô có thể cao như vậy, nhưng thỉnh thoảng có đôi khi lại lộ ra vẻ mơ hồ, nhìn rất cuốn hút người khác.
Lâm Tích sửng sốt, lần nữa mở miệng: “Ý của tớ, chính là nói vì sao thưởng cho tớ.”
Quý Quân Hành bị giải thích này của cô chọc cười.
Cậu nhìn cô hỏi: “Ngữ văn lần này cậu thi được bao nhiêu điểm?”
“136.” Lâm Tích thật thà trả lời.
Quý Quân Hành hơi nhướng mày, “Điểm ngữ văn cậu cao vậy à, lợi hại.”
Cậu khen như vậy, Lâm Tích hơi mím môi, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Con gái độ tuổi này, ngay cả khi không dùng sản phẩm chăm sóc da gì, cũng đầy collagen. Huống hồ là kiểu da tốt như Lâm Tích, dựa gần như vậy nhìn cô, đôi mắt đen láy cùng làn da trắng nõn, như thế là để bổ sung cho nhau.
Quý Quân Hành nhìn cô.
Rõ ràng thoạt nhìn cơ thể gầy yếu mỏng manh là vậy, nhưng sao gò má vẫn mềm mại thế kia.
“Nhưng mà khả năng biểu đạt này của cậu là thế nào vậy? Bạn học Lâm.” Nói xong, thiếu niên cuối cùng vẫn không nhịn được, đưa tay véo gò má mềm mại của cô.
Lâm Tích bị cậu véo đến hơi mơ hồ.
Loại cảm giác không thể kiềm chế kia lần nữa ập đến, máu nóng chợt xông vào não, trái tim theo đó cũng đập nhanh hơn.
Dường như cái gì cũng không thể nghĩ thêm được nữa.
“Lâm Tích.” Giang Ức Miên đứng ở trước cửa lớp gọi cô.
Quý Quân Hành thu cánh tay của mình lại, Lâm Tích xoay đầu nhìn ra phía trước, chỉ là trên gò má dường vẫn còn sót lại nhiệt độ của bàn tay cậu.
Giang Ức Miên đi tới, để đồ đang cầm trong tay vào hộc bàn, “Đi thôi, chúng ta đi học thể dục nào.”
Cô thấy Quý Quân Hành chưa đi, kỳ lạ nói: “Học thần Quý, ngài không học thể dục hả?”
Lần này mặc dù điểm thi toán của Quý Quân Hành không đạt điểm tuyệt đối, nhưng cũng là 148 điểm, hơn nữa tổng điểm thực ra chỉ ít hơn Lâm Tích có một điểm mà thôi.
Giang Ức Miên chỉ tay lên trời thề, bắt đầu từ hôm nay phải gọi cậu và Lâm Tích là học thần, mỗi ngày đều phải thành tâm cúi chào, như thế đến khi thi sẽ không phải nước đến chân mới nhảy.
“Đi chứ.” Quý Quân Hành lười biếng trả lời, nói thật, và rồi cậu đứng dậy.
Nhưng trước khi đi, lại nhìn Lâm Tích, ném lại một câu: “Suy nghĩ cho kĩ.”
Cậu đi rồi, Giang Ức Miên rất kỳ lạ nhìn Lâm Tích, “Quý thiếu gia bảo cậu nghĩ cái gì đấy?”
Lâm Tích mím môi, khẽ nói: “Vừa rồi cậu ấy hỏi tớ một vấn đề, tạm thời tớ chưa nghĩ ra.”
“À à.” Giang Ức Miên gật đầu hiểu, sau đó ánh mắt cô sùng bái nhìn Lâm Tích, “Quả nhiên học thần chỉ có thể bàn luận vấn đề với học thần thôi.”
Lâm Tích: “……”
Hai người đi đến sân thể dục, trên đường phần lớn đều là Giang Ức Miên đang nói chuyện.
Cô ấy nói: “Đố cậu vừa rồi bạn tớ gọi tớ ra ngoài làm gì?”
Lâm Tích còn đắm chìm vào trong chuyện vừa rồi, nhất thời không lấy lại tinh thần, vẫn là Giang Ức Miên đẩy nhẹ cô một cái, cô mới xoay đầu qua.
“Đố cậu vừa rồi tớ làm gì?” Giang Ức Miên thần thần bí bí nói.
Lâm Tích lắc đầu, nhưng vẫn rất nể mặt hỏi: “Vừa rồi cậu đi làm gì?”
Cuối cùng, Giang Ức Miên khoác tay cô, thấp giọng nói: “Vừa rồi không phải tớ nhét đồ vào trong bàn à, cái đó thực ra là cho Quý Quân Hành.”
Cho cậu ấy?
Thấy vẻ mặt Lâm Tích mù mờ, Giang Ức Miên biết cô suy nghĩ đơn giản, tập trung học hành, đối với những chuyện này đều không hiểu.
Cô cũng không tiếp tục đục nước béo cò nữa, mà nói thẳng: “Có người thích Quý Quân Hành, nhờ tớ đem quà cho cậu ấy, chắc bên trong còn có thư tình nữa đó.”
Lâm Tích không ngờ lại là như thế.
Thực ra học sinh ở độ tuổi này, đang trong thời kì dậy thì, là tình cảm ngây thơ thuở ban đầu. Những yêu thích mờ mịt lại không xác định kia, giống như một lớp vải mỏng đang che phủ, nhìn thì đẹp, nhưng lại có hơi không chân thực.
Cho dù là trường học nổi tiếng cả nước như Thất Trung, đừng nói thích người khác, mà học sinh yêu đương, cũng có.
Cho dù giáo viên nhiều lần nhắc nhở, nhấn mạnh hậu quả xấu khi yêu sớm. Cũng mặc kệ phụ huynh đề phòng cẩn thận thế nào, thì độ tuổi đơn thuần tươi đẹp nhất này, sự yêu thích trong lòng cũng đơn giản mà không rãnh rỗi kia, giống như hạt giống nảy mầm trong ngày xuân, có xu hướng phát triển không thể ngăn nổi.
“Ở trường người thích cậu ấy rất nhiều à?” Lâm Tích vẫn hỏi ra miệng.
Giang Ức Miên gật đầu: “Nhiều lắm, ngày đầu tiên cậu vừa chuyển đến, không phải tớ đã nói với cậu rồi ư. Nhưng lại không có mấy người dám tỏ tình, dù sao kiểu học thần như người ta, ai dám kéo cậu ấy xuống nước mà yêu đương chứ, nếu bị giáo viên biết được, đoán chừng không chỉ là đơn giản báo phụ huynh vậy đâu.”
Kéo xuống nước yêu đương……
Ngay cả Giang Ức Miên thích xem phim thần tượng Hàn Quốc cũng biết, yêu đương ở tuổi này, giống như rơi xuống nước.
“Nhưng người như Quý Quân Hành, rất khó để người khác không thích.” Giang Ức Miên rất khách quan nói.
Lúc này, gương mặt của Quý Quân Hành bất thình lình xuất hiện trong đầu cô.
Phải, người như cậu ấy, rất khó để người khác không thích.
Lâm Tích chợt lắc đầu, nhưng gương mặt đó không những không mất đi, mà lại càng thêm rõ ràng, tràn đầy nụ cười.
Dáng vẻ cậu đưa tay xoa đỉnh đầu cô, cậu che chắn cho cô ở trước mặt giáo viên, cậu cúi người véo tai cô.
Từng hình ảnh, giống như bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô.
Cuối cùng, Lâm Tích đưa tay che gò má của mình.
“Tiên đế sang nghiệp vị bán nhi trung đạo băng tồ, kim thiên hạ tam phân, ích châu bì tệ, thử thành nguy cấp tồn vong chi thu dã. Nhiên thị vệ chi thần bất giải vu nội, trung chí chi sĩ vong thân vu ngoại giả……”
Giang Ức Miên hoảng sợ nhìn cô, hỏi: “Lâm Tích, cậu đang học thuộc cổ văn hả?”
Lâm Tích sững sờ, lúc này mới biết, mình vậy mà đọc thành tiếng.
Vốn cô chỉ định im lặng đọc trong lòng mà thôi.
“Khó trách ngữ văn cậu có thể thi được 136 điểm, mà tớ chỉ có thể thi được 126 điểm.” Giang Ức Miên kinh sợ nói.
Lâm Tích im lặng ngừng lại, uhm, thực ra cô chỉ là muốn xua tan một người mà thôi.
Làm giống như khi Đường Tăng gặp yêu quái, xua đi suy nghĩ kỳ lạ trong lòng cô.
*
Tiết thể dục, phải kiểm tra tám trăm mét. Vừa nghe đến cái này, nữ sinh đứng ở hàng trước, liền phát ra tiếng ai oán. Đối với con gái lớp một mà nói, ác mộng lớn nhất căn bản không phải thi cử, mà là kiểm tra tám tăm mét.
“Được rồi, đừng phàn nàn nữa, chạy xong sớm, thì cho các em hoạt động tự do.”
Con trai là một ngàn mét, nam nữ chia nhau ra chạy.
Giáo viên thể dục thấy nữ sinh đều đang phàn nàn, thế là cho nam sinh chạy trước.
Nhạc Lê đứng bên cạnh Lâm Tích khóc tang nói: “Tớ chắc chắn không đạt yêu cầu rồi.”
Giang Ức Miên và Lưu Tân Đình cùng lúc gật đầu, đồng ý với lời của cô ấy, bởi vì họ cũng là hộ khó khăn tám trăm mét.
Các cô phàn nàn xong, Nhạc Lê phát hiện Lâm Tích vẫn không nói chuyện, thì hỏi: “Lâm Tích cậu không sợ tám trăm mét hả?”
Lâm Tích nhìn bóng dang đang chạy trên sân thể dục, có lẽ là vì chân dài, nên khi cậu chạy bộ, cũng vô cùng dễ chịu đẹp mắt.
Cô khẽ lắc đầu, “Tớ cũng được.”
Đợi đến khi nữ sinh chạy, ba cô gái kia lúc này mới phát hiện, Lâm Tích nào chỉ là cũng được.
Cô hoàn toàn là thành thạo.
Lúc chạy đến vòng thứ hai, người khác sớm đã đỏ bừng mặt, thở d ốc, nhưng Lâm Tích vẫn thoải mái, thậm chí còn dư sức cổ vũ cho ba cô gái kia.
Lâm Tích nhìn giáo viên thể dục đứng ở điểm cuối, “Không sao, dù sao chỉ cần đạt yêu cầu là được rồi, tớ đi cùng các cậu.”
Có lẽ thật sự không muốn cản trở Lâm Tích, nên ba cô gái dưới sự khuyến khích của cô, đã đạt yêu cầu.
Sau khi họ chạy xong, rất nhiều người đều ngồi xuống đất, giáo viên thể dục vội vàng bảo họ đứng dậy.
Trần Mặc đứng cách đó không xa nhìn Lâm Tích kéo Giang Ức Miên đứng dậy, chịu phục nói: “Tớ phát hiện em gái Lâm của chúng ta, thật sự cái gì cũng lợi hại. Cậu xem nữ sinh khác chạy xong, đều mệt đuối, nhưng cậu ấy vẫn rất thoải mái.”
Tạ Ngang nằm sấp trên vai cậu, gật đầu, “Tớ đã nói cậu ấy lợi hại rồi mà, cậu nói xem cậu ấy có gì không biết không?”
“Không.” Bên cạnh vang lên một giọng nói lười biếng.
Hai người đồng thời xoay đầu nhìn sang, nhìn thấy Quý Quân Hành rút tay ra khỏi túi, xoay người đi đến sân bóng rổ trước mặt.
Ném lại một câu, bỏ đi, đánh bóng.
Nhưng cậu đi rồi, Tạ Ngang và Trần Mặc đưa mắt nhìn nhau.
Không đúng, nói Lâm Tích người ta, vị thiếu gia này vẻ mặt kiêu ngạo là cái quỷ gì?
Sau khi bắt đầu hoạt động tự do, Giang Ức Miên mới phát hiện, lớp mười hai vậy mà lại cùng tiết thể dục với các cô. Vốn họ còn muốn đánh cầu lông, nhưng liếc thấy mấy nữ sinh lớp mười hai kia, đặc biệt là bọn Đổng Tâm Nhụy cũng đang đánh, thì cô kéo Lâm Tích đi.
“Không đánh nữa?” Lâm Tích thấy dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của cô, thì khẽ cười.
Giang Ức Miên lắc đầu: “Ai còn có tâm trạng chứ, cũng chỉ có cậu tốt tính, nếu là tớ ấy hả, mỗi lần nhìn thấy bọn họ đều hận không thể trợn trắng mắt.”
Lâm Tích bị cô ấy chọc cười.
Hai người đi dạo một lát, Giang Ức Miên cảm thấy miệng khát muốn uống nước.
Thế là Lâm Tích đi cùng cô ấy đến siêu thị trường.
Giang Ức Miên mua một chai nước, thấy Lâm Tích không lấy gì cả, bèn hỏi: “Cậu không khát?”
Lâm Tích lắc đầu.
Nghĩ nghĩ, Giang Ức Miên lại lấy thêm một chai, “Không sao, tớ mua cho cậu một chai.”
Lâm Tích giữ tay cô ấy lại, khẽ nói: “Nếu cậu như thế này, lần sau tớ không cùng cậu đến siêu thị nữa đâu.”
Giang Ức Miên thấy cô nghiêm túc như vậy, sợ đến mức vội để bình nước về lại chỗ cũ, “Không phải chỉ là một chai nước thôi sao.”
Nhưng cô không dám thật sự cầm lên.
Lâm Tích biết cô ấy có ý tốt. Hôm qua lớp trưởng đến thu tiền quỹ, Lâm Tích không ngờ một lần phải nộp 200 tệ. Lúc trước trường ở quê cô, mỗi học kỳ chỉ nộp 50 tệ là được.
Trước khi đến, vốn mẹ muốn nhét cho cô một ngàn tệ.
Nhưng Lâm Tích biết tình hình trong nhà, sau khi anh trai mất, trong nhà còn nợ bên ngoài không ít.
Đều là tiền nợ lúc chữa trị cho anh trai.
Cuối cùng cô cầm 500 tệ đến đây.
Cô luôn chi tiêu tiết kiệm, ngoại trừ chi phí hàng ngày, thì không bao giờ mua đồ ăn vặt. Chính là như vậy, hai trăm tệ nạp vào thẻ lúc trước cũng sắp dùng hết, ngày hôm qua lại nộp hai trăm tệ tiền quỹ, trên người bây giờ chỉ còn lại một trăm tệ.
Vốn cô định qua lễ Quốc Khánh xin tiền mẹ.
Nhưng tiền còn lại trên người bây giờ, có thể chống đỡ được đến cuối tháng hay không cũng khó nói.
Lúc Giang Ức Miên đi đến quầy thu ngân thanh toán, Lâm Tích đứng ở cửa đợi cô ấy. Cô rũ đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không bao lâu sau, một tốp người đi đến, thấy có người dừng lại bên cạnh cô, Lâm Tích đứng dịch sang một bên, nhường đường cho người ta.
Chỉ là người bên cạnh vẫn không rời đi.
Sau đó, trên đỉnh đầu cô vang lên một tiếng cười ngả ngớn, “Cậu tên Lâm Tích?”
Lâm Tích lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương, liền nhận ra cậu ta.
Là nam sinh lớp mười hai, người lần trước thách đấu bóng rổ với Quý Quân Hành.
Cô mím môi, một lời không nói, chỉ là bước chân càng dịch sang bên cạnh.
Tần Khải bị hành động của cô chọc cười, ghét bỏ cậu ta?
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp được người biểu hiện ghét bỏ cậu ta trực tiếp như vậy.
Cậu ta không để ý, cười ha ha hai tiếng, hỏi: “Cậu chính là người thi đứng đầu khối lần này đúng không?”
Tần Khải không để ý điểm số, cậu ta là học sinh thể dục. Nhưng nghe nói lần này Quý Quân Hành bị một nữ sinh áp chế, thì cậu ta cảm thấy rất vui vẻ. Hỏi lại, thì được biết chính là nữ sinh lần trước bị bọn Đổng Tâm Nhụy vu cáo.
Lâm Tích vẫn không để ý cậu ta.
“Cậu rất lợi hại đấy, Quý Quân Hành cũng không thi qua cậu.” Nói xong, cậu ta khẽ mỉm cười miệt thị, “Còn tưởng cậu ta lợi hại lắm chứ.”
Cuối cùng, Lâm Tích chầm chậm xoay đầu nhìn về phía cậu ta.
Tần Khải thấy cô nhìn mình, nhướng mày cười khẽ: “Làm quen một chút nhé, tôi là Tần Khải lớp mười hai.”
“Người thi đứng đầu là tôi, cậu dựa vào cái gì mà xem thường cậu ấy?”
Tần Khải không ngờ cô gái trước mặt thoạt nhìn thì yên lặng, vậy mà sẽ phản bác cậu ta.
Lâm Tích nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt, cô nói: “Cả trường chỉ có hai người thi được trên 700 điểm, cậu ấy là người còn lại.”
“Còn có, cậu là học sinh giỏi thể thao, nhưng cậu ấy vẫn có thể bánh bại được sở trường của cậu.”
“Cho nên, cậu ấy lợi hại.”
Tần Khải nghe thấy hai chữ đánh bại, sắc mặt chợt khó coi, vừa cười lạnh một tiếng, thì nghe thấy bên cạnh có người gọi.
“Lâm Tích.”
Quay đầu nhìn, lại là đám người Quý Quân Hành, nhìn dáng vẻ là vừa đánh bóng xong, đến mua nước.
Lâm Tích đi qua, Tần Khải đứng ở phía sau vẫn nhìn chằm chằm cô.
Mấy người họ vừa rồi đều nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.
Tạ Ngang hừ một tiếng, cố ý nói to: “Lần sau gặp phải loại người này nữa thì, tránh xa một chút.”
Quý Quân Hành không nói chuyện, cụp mắt nhìn Lâm Tích hỏi: “Không sao chứ.”
Lâm Tích lắc đầu.
Giang Ức Miên trả tiền xong đi đến, thấy Tần Khải, rồi lại nhìn Lâm Tích, lập tức hỏi: “Lâm Tích, cậu ta không bắt nạt cậu chứ.”
Thấy Lâm Tích lắc đầu lần nữa, cô ấy mới yên tâm.
Quý Quân Hành thấy Giang Ức Miên mua đồ xong, thì nói với họ: “Mua đồ xong rồi thì đi về đi.”
“Đừng chạy loạn.” Câu này, là cậu nhìn Lâm Tích nói.
Đến khi hai cô gái rời đi, Tần Khải nhìn họ, cảm thấy không còn ý nghĩa, bèn dẫn người trong lớp mình đi.
Tạ Ngang nhìn bóng lưng cậu ta, đắc ý nói: “Đừng nhìn em gái Lâm chúng ta bình thường yên lặng, lúc nổi giận lên, cũng thật hết nói.”
Cao Vân Lãng đột nhiên xen vào một câu, “Đó cũng phải xem, cậu ấy là vì ai.”
Ba người cùng lúc đưa ánh mắt nhìn về phía Quý Quân Hành.
Khỏi phải nói, thật sự không nhìn ra, tính cách này của Lâm Tích lại có thể nổi giận với người khác.
Xem ra thỏ bị chọc giận, cũng sẽ cắn người.
“Không phải muốn đi mua nước uống à, nói nhảm nhiều vậy.” Giọng Quý thiếu gia nhàn nhạt, thế nhưng lúc nói chuyện, khóe miệng lại không tự giác nhếch lên.
Trần Mặc liền lắc đầu, “Bỏ đi, tớ không muốn nhìn thấy người nào đó khẩu thị tâm phi nữa đâu.”
Cao Vân Lãng gật đầu: “Tớ cũng thế.”
Chỉ có một mình Tạ Ngang ngu ngốc hỏi: “Cái gì khẩu thị tâm phi?”
Thế là ba người nhanh chóng đi vào trong siêu thị mua nước.
Quý Quân Hành đi ở phía sau cùng, hai tay cậu đút túi, bước đi lười biếng định đi theo lên.
Vừa xoay đầu, nhìn thấy chỗ Lâm Tích đứng lúc nãy, có một thứ.
*
Hết tiết cuối cùng của buổi chiều, Lâm Tích cúi người tìm trong học bàn một hồi, Giang Ức Miên hỏi cô: “Lâm Tích, cậu tìm gì đó?”
“Thẻ học sinh của tớ.” Cô hơi bất đắc dĩ nói.
Giang Ức Miên lo lắng nói: “Rơi rồi sao?”
Lâm Tích lại tìm một hồi, cho đến khi cô nghe thấy tiếng kinh hô của Giang Ức Miên: “Ở ngay dưới ghế cậu kìa.”
Cô cúi người nhìn xuống, thẻ học sinh của cô thật sự yên lặng nằm bên dưới ghế.
Giang Ức Miên trêu: “Không ngờ Lâm Tích cậu cũng có lúc vứt bừa như vậy nha.”
Lúc họ nói chuyện, mấy nam sinh phía sau lại bàn nhau đi đến sân thể dục đánh bóng.
Ráng chiều như lửa, sân trường cực lớn lúc này bừng bừng sức sống. Làn sóng người màu trắng xanh tràn về phía nhà ăn. Bởi vì buổi tối cổng trường không mở, nên mọi người không thể ra ngoài ăn, chỉ có thể ăn ở nhà ăn của trường. Giang Ức Miên đương nhiên đi theo Lâm Tích đến nhà ăn.
Hai người đều muốn nạp tiền vào thẻ cơm. Trên đường, Giang Ức Miên cứ r3n rỉ, “Sao tiền thẻ cơm luôn dùng nhanh vậy chứ.”
Tiền tiêu vặt của cô ấy không ít, chỉ là tiêu tiền quá phung phí.
“Thật hy vọng có một phép thuật, có thể để trong thẻ tớ, đột nhiên nhiều thêm hai ngàn tệ.”
Nghe cô ấy cầu nguyện, Lâm Tích bật cười.
Cô chỉ hy vọng có một phép thuật, có thể để một trăm tệ lát nữa cô nạp, chống đỡ đến cuối tháng chín.
Cô không muốn xin tiền mẹ nhanh quá.
Chỗ nạp tiền vẫn rất nhiều người, hai người đứng xếp hàng, qua rất lâu, cuối cùng đến lượt họ. Giang Ức Miên nạp xong trước, đứng bên cạnh đợi Lâm Tích.
Lâm Tích đưa thẻ cơm qua, nhỏ giọng nói: “Nạp một trăm.”
Nhân viên quẹt thẻ của cô vào máy, ngẩng đầu nhìn tới, hỏi: “Bạn muốn nạp tiền?”
Lâm Tích sững sờ, “Không được sao?”
“Không phải không được, chỉ là trong thẻ bạn đã có hơn hai ngàn rồi. Xác định còn muốn nạp sao?”
Lâm Tích sửng sốt.
Nhân viên thấy cô thế này, còn tưởng cô không tin, bèn chỉ thẻ cô để trên máy bên cạnh, “Tự bạn xem đi.”
Lâm Tích cúi đầu, nhìn thấy rõ ràng số dư màu đỏ, lúc này đang dừng trên con số 2019.6 tệ.
Cô ngẩn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT