Ba năm sau.
Sau khi Phượng Vô Hà rời khỏi Ngự thư phòng, lập tức có thái giám đến truyền ý chỉ, nói Hoàng hậu nương nương muốn hắn đến Tê Phượng cung.
“Đại ca, hiếm khi bệ hạ cho huynh nghỉ sớm, dùng bữa tối với bổn cung đi.” Tuy nét mặt Hoàng hậu không biểu hiện gì, nhưng đôi mắt lại chứa đầy mong đợi.
“Huynh đã ở trong cung ba ngày rồi, hôm nay phải về sớm với Lưu Dung.” Phượng Vô Hà nói.
“Các huynh! Huynh và nhị ca đều giống nhau, nhị ca rất lâu mới từ biên cương trở về một lần, lại chỉ biết chạy đến phủ công chúa. Còn huynh nữa, giống như bị thê tử quản lý kĩ lưỡng lắm vậy. Trong lòng các huynh có còn muội muội ruột này không hả?!” Hoàng hậu nói như nghiến răng nghiến lợi.
“Xin lỗi mà, là đại ca không tốt, lần sau ta sẽ dẫn nàng ấy vào cung chơi với muội.” Phượng Vô Hà chỉ có thể nói lời áy náy.
“Miễn đi, độc phụ kia không vào cung, Lưu quý phi sẽ bớt gây sóng gió trong này, hai năm nay an phận rất nhiều. Huống gì bổn cung cũng không muốn gặp ả ta, lúc trước ả ta xúi giục Lưu quý phi, gây ra biết bao là chuyện, bổn cung phải thay ả dọn dẹp đó.” Hoàng hậu hừ lạnh.
“Đã ba năm rồi, muội còn không chịu kêu nàng là tẩu tẩu sao?”
“Người đâu, truyền Lư Khâu tiên sinh đến đây cho bổn cung.” Hoàng hậu không thèm trả lời Phượng Vô Hà, hạ lệnh xong nói tiếp: “Cũng chỉ có Lư Khâu mới có thể trò chuyện với bổn cung, aiz.”
Phượng Vô Hà có chút đau lòng, Hoàng hậu là người nhạy cảm nhất trong ba huynh muội bọn hắn, trí tuệ hơn người, thậm chí có thể nói là một anh tài, năm đó còn cùng đệ đệ hắn tập võ đánh giặc, tinh thần hăng hái. Chỉ tiếc sau khi gả cho Hoàng thượng, bị vây hãm trong cung, cũng chỉ có Lư Khâu – một bằng hữu lúc huynh đệ họ còn ăn xin đầu đường phố chợ, hay đến bầu bạn với Hoàng hậu.
“Hai ngày nữa đại ca nhất định sẽ tranh thủ vào thăm muội.” Phượng Vô Hà trấn an muội muội.
“Đi đi đi, về mới kiều thê nhà huynh đi.”
Phượng Vô Sầu không muốn nhiều lời với hắn, thuận tay cầm một quyển binh pháp tôn tử lên đọc, Phượng Vô Hà chỉ có thể cáo lui.
**
Trở về Tể tướng phủ, Lưu Dung đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn thơm phức chờ hắn, quả nhiên là tâm tư khéo léo.
“Phu quân sao vậy? Không vui sao?”
Hằng ngày Lưu Dung đều quan sát sắc mặt, xem xét lời nói của Phượng Vô Hà, mặc dù hắn không biểu lộ gì nhiều, vẫn bị thê tử nhìn ra sự bất thường.
“Muội muội bị ta bỏ mặc nên không vui.” Hắn cười khổ.
Lưu Dung nghe vậy liền bĩu môi, hai mắt đảo qua trái, rồi đảo qua phải, vẻ mặt thay đổi liên tục, làm Phượng Vô Hà cảm thấy buồn cười, bước đến ôm nàng hôn hai cái.
“Đang nghĩ gì đó?”
“Ngày mai phu quân không cần về nhà dùng bữa với thiếp đâu, cứ ở trong cung với Hoàng hậu đi.”.
Đam Mỹ Hiện ĐạiNgữ khi rõ ràng là không thật lòng muốn như vậy, có một chút gian nan khi đưa ra quyết định.
Thê tử bày ra bộ dạng như vậy, thật sự đáng yêu quá đi mất. Phượng Vô Hà nở nụ cười tươi, ôm ngang Lưu Dung, rời khỏi phòng ăn bước sang phòng ngủ.
“Phu quân định làm gì, mấy món ăn kia A Tuyết làm suốt buổi chiều đó!” Lưu Dung nũng nịu kêu lên.
Phượng Vô Hà cúi đầu cắn nhẹ lên mũi thê tử một cái: “Ta sẽ ăn, là dụng tâm của phu nhân, sao ta dám không ăn chứ. Nhưng bây giờ ta phải ăn nàng trước đã.” Giọng của hắn nhẹ nhàng như gió.
Lưu Dung không hề thẹn thùng, hai chân còn đá đá vào không khí: “Phu quân càng ngày càng háo sắc, để người khác biết đường đường là một Tể tướng, lại sinh hoạt tùy tiện như vậy, nhất định sẽ cười đến rụng răng.”
Phượng Vô Hà vào phòng, đặt Lưu Dung xuống giường, tay hắn cách lớp y phục bóp mạnh một bên bầu ngực nàng một cái: “Vậy thì cứ để bọn họ cười đi.”
Lưu Dung bị hắn tập kích bất ngờ vào chỗ mẫn cảm, toàn thân mềm yếu, chợt nàng lóe lên ý tưởng, ghé sát vào tai Phượng Vô Hà nói vài câu, vừa nói vừa đỏ mặt.
“Nàng nói sao? Có thể chơi cả cách này sao?” Phượng Vô Hà kinh ngạc hỏi.
“Chàng sẽ không mắng thiếp càn rỡ vô sỉ chứ?”
Lưu Dung đề nghị hắn chuyển thức ăn thịnh soạn ngoài kia vào phòng ngủ, sắp thức ăn trên thân thể trần trụi của nàng, để Phượng Vô Hà vừa ăn đồ ăn, vừa ăn nàng, mỹ vị vô cùng hương diễm.
“Ta biết nàng muốn ta vui vẻ.”
Bất kể nàng bạo gan thế nào, Phượng Vô Hà cũng không cho rằng nàng dâm đãng. Từ ngày đầu tiên nàng gả cho hắn, nàng không làm việc gì mà không nghĩ cho hắn.
Vậy… Lưu Dung muốn nói lại thôi.
Nghĩ đến những món ăn kia đặt trên người nàng, để cho Phượng Vô Hà nhấm nháp từng chút, nàng không khỏi có chút e lệ.
“Ta vẫn không hiểu, tại sao nàng lại tốt với ta như vậy, không hề chấp nhặt chuyện nhị đệ ta giết Trương Hưởng.”
Năm nào Phượng Vô Hà cũng hỏi câu này, mỗi lần trả lời Lưu Dung cũng chỉ nói bâng quơ.
"Phu quân thật sự muốn biết sao?" Lưu Dung hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
“Nếu thiếp có thể làm bạn với phu quân mãn hạn mười hai năm, thiếp sẽ nói cho phu quân biết.” Kiếp trước nàng phụ Phượng Vô Hà 12 năm, nay muốn bù đắp lại 12 năm đau thương đó.
“Mười hai năm? Được rồi, phu nhân nói cái gì thì là cái đó, vi phu cũng chỉ có thể chờ."
Mặc dù hiếu kì, nhưng Phượng Vô Hà cũng không muốn ép nàng.
“Vô Hà, A Tuyết muốn mãi mãi tốt với chàng.”
Lưu Dung quấn lấy hắn đòi hôn, Phượng Vô Hà không kìm lòng được trước sự nhiệt tình của kiều thê, nhanh chóng quấn quýt với nàng.
Lúc trước tiểu muội vì bênh vực hắn, oán hận Lưu Dung đã tái giá, còn lớn hơn hắn sáu tuổi, lại mang tiếng là độc phụ, muội muội hắn muốn gặp Hoàng thượng phân bua, lại bị hắn khuyên can. Hắn không muốn tiểu muội mình đắc tội với Hoàng thượng, lại chưa từng nghĩ qua, có lẽ Lưu Dung cũng không tệ như người ngoài đồn đại.
Nhưng không ngờ thê tử của hắn lại tốt như vậy, hắn tình nguyện vì nàng mà đắc tội với tiểu muội hắn yêu thương nhất.
Lưu Dung sinh cho hắn một trai một gái, dốc lòng nuôi dạy, khiến cho Tể tướng phủ rất ấm cúng. Mọi việc nàng đều là chu toàn, vào phòng bếp, ra phòng khách, không cần hắn phải bận tâm. Lúc ở trên giường lại ngọt ngào mềm mại, cũng không thường gây gỗ với hắn. Thỉnh thoảng, nàng có cố ý giở thói xấu làm nũng ghen tuông một chút, lại khiến trái tim hắn nhộn nhạo không thôi.
Phượng Vô Hà cảm thấy, hắn đã khổ tận cam lai, nhất định là ông trời vì yêu thương hắn, nên mới đem Lưu Dung đến bên cạnh hắn.
“Ngày mai ta muốn đi cảm tạ Hoàng thượng vì đã tứ hôn nàng cho ta.” Lúc tiến vào thân thể ẩm nóng của thê tử, Phượng Vô Hà thì thầm.
“Phu quân ngốc, chúng ta đã thành thân ba năm rồi đó, giờ còn cảm tạ nữa sao?” Lưu Dung ngọt ngào ôm lấy hắn.
“Mỗi năm ta đều đến tạ ơn một lần, hằng năm đều đi, như vậy mới có thể biểu lộ lòng thành.” Phượng Vô Hà cười nhẹ.
Lưu Dung yêu kiều nũng nịu, không đáp lại hắn, phó thác toàn bộ thân thể mình cho trượng phu, để hắn tận tình ‘chăm sóc’ nàng đến xuân sắc tràn đầy.
Nàng biết, hắn là người trọng tình nghĩa, là phu quân đáng để nàng phó thác cả đời.
Vô Hà, lòng A Tuyết ta sáng tựa như gương, nợ tình kiếp trước kiếp này trả hết cho chàng.
A Tuyết, lòng Vô Hà ta có nàng, nguyện được ôm nàng trong lòng, sớm chiều yêu thương.
- -hoàn--