Tuy vương gia đã phong ta làm trắc phi, còn giao quyền quản gia, nhưng hắn ở tiền triều cũng là vương gia oai phong một cõi, hoài nghi đối với ta vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ. Những ngày tháng ở hậu viện này, mỗi ngày ta đều nơm nớp lo sợ.
Đồ ăn đưa qua trước sau như một, chờ phòng bếp nấu chén thuốc bổ đưa qua, ta nằm trên ghế quý phi lật xem sách giải trí, chìm đắm trong tranh kịch nam.
Chợt, Tú Hòa vội vã đi vào, ta thấy trong tay nàng không có chén thuốc, sắc mặt gấp gáp, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu nha đầu thở hổn hển: "Tiểu thư, không xong rồi, Hoàng Thượng có cải cách mới, thu muối tư về triều đình. Bạch gia... Bạch gia phải giao nộp hết tài sản, lão gia bị lưu đày!"
Ta ngồi bật dậy: "Chúng ta đi cầu xin vương gia, cầu xin vương gia giúp ta." Không rảnh chải đầu trang điểm, ta vội lao ra ngoài.
"Vương gia, cầu xin ngài cứu gia phụ. Chỉ cần vương gia có thể cứu gia phụ không bị lưu đày, thiếp tình nguyện không cần vị trí trắc phi này nữa, làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý." Ta khóc lóc, quỳ dưới đất khẩn cầu vương gia.
Vương gia vội kéo ta đứng dậy, tay hắn vẫn ấm áp, nhưng ngọc ban chỉ kia lạnh lẽo đến thấu xương: "Thất Thất yên tâm, bổn vương sẽ cầu xin hoàng huynh, ngày mai cũng sẽ tự mình đến Bạch phủ trấn an Bạch lão gia, ái phi không cần quỳ nữa, thân mình quan trọng."
Lời vương gia nói như liều thuốc an thần, sau khi cảm tạ vương gia, ta được Tú Hoa dìu vê tẩm điện. Nếu vương gia đã hứa hẹn, giờ phút này ta không còn gì phải lo lắng, kiên nhẫn chờ đợi là được.
Hôm sau, sau khi lâm triều dâng tấu, vương gia trở về liền thay y phục, khởi hành tới Bạch phủ. Bạch phủ phồn hoa ngày xưa nay đã không còn, nay đã thay bằng cỏ dại rách nát mọc thành cụm. Vương gia nhẹ nhàng gõ cửa, quét tước cái sân lớn như vậy chỉ có một lão phụ nhân.
"Bạch lão gia, ta là Diệp Vương, Thất Thất lo lắng cho ngài, nên ta đặc biệt tới hỏi thăm." Chỉ một câu, vương gia đã lộ rõ vẻ uy nghiêm của mình.
Ánh mắt Bạch lão gia ngây dại, hành lễ: "Tội dân Bạch thị thỉnh an lão gia, không biết trắc phi thế nào rồi?"
"Bổn vương và trắc phi đều mạnh khỏe, làm phiền Bạch lão gia nhớ thương. Hôm nay bổn vương đã dâng tấu với hoàng huynh, ít ngày nữa sẽ miễn cho Bạch lão gia hình phạt lưu đày, ngài có thể ở lại Bạch phủ an hưởng tuổi già, Thất Thất cũng sẽ thường xuyên tới thăm ngài."
"Tạ vương gia ban ân, tạ Hoàng Thượng long ân."
Không biết vì sao, vương gia đột nhiên có hứng thú, thế mà mở miệng dò hỏi: "Hộ viện trong phủ bổn vương đột nhiên bệnh nặng, người đó là bằng hữu từ nhỏ của bổn vương, không biết trong nhà Bạch lão gia có vị đại phu nào y thuật cao siêu không? Có tiện gặp mặt không?" Hắn vốn định thông qua Bạch lão gia tiêu trừ hoài nghi về Bạch Thất Thất, dù sao hắn cũng thật sự yêu nàng.
Không ngờ Bạch lão gia lại nói: "Trong nhà tội dân không có ai y thuật cao siêu cả, vương gia có thể đến Giang phủ ở phía Nam hỏi thăm xem."
Trái tim vương gia thắt chặt, nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hi vọng: "Vậy Bạch lão gia có biết ngọc bội khắc hoa của Thất Thất từ đâu mà có không?"
"Là thiên kim Giang phủ Giang Nại tặng, nàng và tiểu nữ là khuê trung, chỉ tiếc đã qua đời cách đây không lâu."
Vương gia nghe xong khiếp sợ không thôi, không ngờ nghi ngờ của mình lại là thật. Vậy chẳng phải bản thân đã cưới nhầm người sao? Bạch Thất Thất hắn yêu như vậy vì sao lại gạt hắn? Nhưng hôm đại hôn chính nàng đã thừa nhận nàng là người cứu hắn dưới vực sâu, chẳng lẽ chỉ vì tiên đoán mệnh cách trắc phượng tinh? Không lẽ vị trí vương phi còn quan trọng hơn tình yêu của hắn sao?
Vương gia lảo đảo trở về vương phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT