Thỏ Tử Tinh đã tỉnh rượu, nhưng nàng cảm thấy rất mất mặt, còn có chút hưởng thụ tư vị ở trong lòng tiên nhân, liền da mặt dày giả say.

Tiên nhân đi đến rừng trúc, đặt Thỏ Tử Tinh trên tảng đá, tùy tay hái xuống một mảnh trúc diệp bắt đầu thổi.

Thỏ Tử Tinh nghe như si như say.

Sau đó có tiếng bước chân đến gần, Thỏ Tử Tinh lập tức sừng lông lên.

Là Hoa tiên tử.

Thanh âm của Hoa tiên tử dịu dàng khả nhân như con người nàng ấy:

- A, là con thỏ.

- Sao nó lại bất động? Là té xỉu sao?

Thanh âm Hoa tiên tử mang theo quan tâm, muốn tiến lên xem xét con thỏ.

Tiên nhân cười nói:

- Là con thỏ tinh, đã khai trí( biết suy nghĩ), đại khái là uống say.

Hoa tiên tử có chút tiếc nuối thu tay lại, nếu đã khai trí, mà lại tùy tiện sờ nó, thực không lễ phép.

Con thỏ này lớn lên bạch béo xinh đẹp, nghĩ đến xúc cảm sờ vào cũng không tồi, nữ hài tử luôn khó có thể chống đỡ sự dụ hoặc từ các động vật lông xù.

Hoa tiên tử hờn dỗi nói với tiên nhân:

- Sao lại thổi trúc diệp? Cây sáo ta đưa cho chàng đâu?

Tiên nhân lắc đầu cười khẽ:

- ... Thói quen.

Sau đó từ bên hông cởi xuống một cây sáo, bắt đầu thổi lên.

Cây sáo là tiên sáo, phẩm chất bất đồng, thanh âm cũng rất dễ nghe, linh hoạt kỳ ảo.

Nhưng Thỏ Tử Tinh cảm thấy không hay.

Nàng gắt gao nhắm mắt lại, nỗ lực không cho nước mắt chảy ra.

Cây sáo là thổi cho Hoa tiên tử nghe, còn trúc diệp là thổi cho con thỏ ngốc nghe.

Thỏ Tử Tinh đột nhiên xoay người nhảy lên, nhảy xuống cục đá, chạy xuống chân núi.

Nàng chạy một mạch tới chân núi, sau đó nương theo cảm giác hơi say đạp đổ miếu dưới chân núi cung thờ Hoa tiên tử.

Dựa vào cái gì?

Những chuyện đó đều là ta làm.

Nàng ta chỉ nhảy múa, nở rộ vài đóa hoa, tất cả công lao đều bị nàng ta chiếm lấy.

Nàng ta được cung phụng hưởng thụ hương khói, còn ta thiếu chút nữa bị người khác làm thịt.

Thỏ Tử Tinh vừa đạp, vừa ủy khuất ô ô khóc lớn, giống như nàng mới là người bị người ta đạp đổ miếu.

Thỏ Tử Tinh đạp miếu xong, tâm tình sảng khoái một ít, nhẹ nhàng thở ra, đi lên núi.

Nhưng trời đang sáng sủa đột nhiên sinh ra dị tượng, mây đen cuồn cuộn, lôi điện một lần tiếp một lần đánh xuống, nện xuống chân Thỏ Tử Tinh.

Thỏ Tử Tinh chưa hiểu việc đời, nàng sợ tới mức co chân bỏ chạy, nhưng vẫn có một đạo lôi thẳng tắp bổ vào người nàng.

Thỏ Tử Tinh hôn mê bất tỉnh.

Lúc Thỏ Tử Tinh tỉnh lại, thì nàng đang nằm trong động của đại yêu tinh lợi hại nhất ngọn núi này.

Đại yêu tinh mắng to:

- Dặn ngươi chăm chỉ tu luyện đừng làm bậy, ngươi khen ngược, dám đi đạp đổ miếu của tiên nữ, đưa tới thiên kiếp.

- Cũng may xưa nay ngươi công đức hàm hậu, nếu mỏng một chút, sẽ hồn phi phách tán..

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Em Là Chân Ái
2. Sóng Nước Venice
3. Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
4. Đậu Hũ Hành Lá
=====================================

- Lần này ngươi nhớ cho kỹ, về sau không thể phạm sai nữa, nếu không thần tiên cũng không thể cứu ngươi!

Thỏ Tử Tinh ăn mắng, héo đầu héo não chui vào ổ.

Nàng rất chột dạ, nhưng Hoa tiên tử cùng tiên nhân giống như hoàn toàn không biết chuyện gì, cũng không có hưng sư vấn tội.

Đúng rồi, bọn họ đều là đại thần tiên, miếu thờ cung phụng có ngàn vạn, nơi nào để ý một miếu nhỏ?

Thỏ Tử Tinh thất hồn lạc phách đã lâu, tu bổ tinh thần tiếp tục tu luyện.

Dù sao cũng phải sống sót.

Dựa theo lời đại yêu tinh nói, nàng có công đức không sai biệt lắm, nếu không nỗ lực tu hành, sợ là nếu lại phạm sai sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Thỏ Tử Tinh rất sợ chết.

Đặc biệt là bị thiên lôi đánh chết, này là cách chết mà hầu như yêu quái nào cũng sợ...ngũ lôi oanh đỉnh, da thịt gân mạch đứt đoạn, thân thể cháy đen, loại thống khổ này ngẫm lại đã khiến lông tơ dựng thẳng.

Vì thế Thỏ Tử Tinh thành thật tu luyện một tháng.

Trong nháy mắt, mùa thu qua đi, bắt đầu mùa đông.

Nhưng tiên nhân cùng Hoa tiên tử vẫn ở trên núi.

Thỏ Tử Tinh có đôi khi khổ sở suy tưởng, sao tiên nhân không cùng Hoa tiên tử trở về bầu trời?

Nhưng thật ra nàng cũng hy vọng tiên nhân có thể lưu lại trên núi, cho dù ở cùng Hoa tiên tử.

Thỏ Tử Tinh vẫn thường xuyên đi nhìn lén tiên nhân, nhưng mùa đông tới, cây trúc không có lá cây, tiên nhân cũng không thổi trúc diệp.

Hắn theo thói quen thổi cây sáo của Hoa tiên tử.

Thỏ Tử Tinh lại khóc lớn một hồi.

Năm nay là Thỏ Tử Tinh tròn ba trăm tuổi, tổng số lần khóc so với Thỏ Tử Tinh sống hai trăm chín mươi chín năm còn nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play