Kiều Tịch ngồi xổm trước người anh, ngửa đầu, cười khanh khách nhìn anh.
Con ngươi đen láy của cô phảng phất chứa đầy hình bóng của anh.
Gương mặt Lục Hoặc căng thẳng, ngón tay để trên tay vịn cứng lại, lần đầu tiên Lục Hoặc nhìn thấy chính mình trong ánh mắt người khác.
Tay Kiều Tịch vẫn giơ lên trước mặt Lục Hoặc, cô đáng thương mở miệng: “Tôi ngồi xổm đến nỗi chân tê rần rồi.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc khàn khàn, “Cô đứng dậy.”
Kiều Tịch chơi xấu, tay nhỏ xinh đẹp quơ quơ trước mặt Lục Hoặc, “Nơi này, lúc nãy anh đập.”
Lục Hoặc rũ thấp mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô gái, đừng nói đỏ, ngay cả chút tỳ vết cũng không có, rất bóng loáng non mịn.
Sao lại có người chơi xấu như vậy? Da mặt dày đến tận cùng, mắng không được, đánh không được!
Đầu ngón tay Lục Hoặc siết chặt, anh thở dài, duỗi tay nắm lấy tay Kiều Tịch, bàn tay trắng nõn của cô nhỏ nhắn, cực kỳ tinh tế.
Lục Hoặc không nhìn thấy thanh năng lượng trên mu bàn tay Kiều Tịch đã sáng hơn.
Mặt anh không biểu cảm gì, anh cầm lấy dải lụa màu xanh nhạt tinh tế kia, vụng về quấn quanh cổ tay của cô, buộc một nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kiều Tịch nhìn năng lượng vàng đột nhiên tăng lên, cô cố ý nói: “Xấu thật, anh buộc lại đi.”
Lục Hoặc buông tay cô ra, nhàn nhạt liếc cô gái đang chơi xấu trước mặt một cái, cảnh cáo cô, “Kiều Tịch, đừng quá tham lam.”
Kiều Tịch chớp mắt, nhìn con số trên thanh năng lượng đã nhảy vọt từ 10% thành 12%, cô đúng là tham lam muốn tiếp tục đụng vào Lục Hoặc.
Cô hừ một tiếng, đứng lên, làn váy màu xanh nhạt quẹt qua quần dài màu đen của Lục Hoặc, “Tôi đi đây.”
Lúc này đây, Lục Hoặc không im lặng, anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ.”
Sắc xuân tươi đẹp biến mất.
Anh tiếp tục như đống bùn lầy, dần dần thối nát trong căn nhà nhỏ âm u.
Trước cửa Kiều gia, Kiều Tịch đúng lúc gặp phải Triệu Vũ Tích từ bên ngoài về.
Mới hai ngày, mẹ Kiều đã chuẩn bị cho Triệu Vũ Tích không ít quần áo, bây giờ trên người cô ta mặc trang phục kiểu mới của mùa, bộ dáng vốn dĩ thanh tú, bây giờ trang điểm càng trở nên tinh xảo.
Nhìn khuôn mặt nhỏ mọng nước, sắc mặt hồng nhuận của Kiều Tịch khiến Triệu Vũ Tích thầm giật mình, sắc mặt của đối phương hình như tốt hơn so với ngày hôm qua, “Tiểu Tịch, hôm nay em đi ra ngoài à? Cơ thể của em có chỗ nào không khỏe không?”
Kiều Tịch đối diện với ánh mắt đồng tình của Triệu Vũ Tích, cô cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói: “Vẫn như vậy thôi.”
Triệu Vũ Tích gật đầu, “Em mới đi về, nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Cô ta trọng sinh khiến tuyến thời gian thay đổi không ít, Kiều Tịch khẳng định bị cô ta ảnh hưởng nên thời gian tử vong chậm lại.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên, “Chủ nhân, người phụ nữ này lại thối hơn rồi.”
Kiều Tịch nghi hoặc, “Triệu Vũ Tích thối hơn?”
“Chủ nhân, trên người cô ta có hệ thống hấp thu năng lượng xanh.” Ngày hôm qua Bạo Phú hỏi Bá Vương, “Chỉ cần hệ thống của đối phương thăng cấp, mùi thối sẽ tăng lên.”
“Hấp thu năng lượng xanh?” Kiều Tịch cảm thấy rất thần kỳ, cô chỉ mới thấy năng lượng vàng và năng lượng đen của Lục Hoặc, chưa từng thấy năng lượng xanh gì đó.
Bạo Phú giải thích “Không phải mỗi người đều có năng lượng xanh, chỉ người trong lòng lương thiện nhưng thân chìm trong hắc ám mới có được, năng lượng xanh có thể chống đỡ và bảo vệ họ, nếu mất đi thì họ sẽ chết.”
Lúc trước Bạo Phú từng nói, năng lượng đen là oán hận của con người, vậy có phải cô có thể hiểu rằng, năng lượng xanh chính là lòng tin của con người
Cô nhìn Triệu Vũ Tích trước mặt, ống kính bàn tay vàng nữ chính của cô ta tồn tại dựa vào hút lòng tin của con người ?
Thảo nào Bạo Phú nói ngửi được mùi thối, thứ lấy đi sinh mệnh của người khác, có thể không thối à?
Kiều Tịch lại hỏi Bạo Phú, “Tôi hấp thu năng lượng vàng của Lục Hoặc thật sự sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của anh ấy chứ?”
Tuy rằng cô muốn sống, nhưng cô còn chưa đến mức ích kỷ như vậy, dùng tính mạng của người khác để đổi lấy.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú khẳng định, “Chủ nhân, chỉ cần loại bỏ năng lượng đen trên người Lục Hoặc, năng lượng vàng không bị mất đi, cô hấp thu kiểu gì cũng hấp thu không hết năng lượng vàng trên người Lục Hoặc, cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì tới cậu ấy.”
Lúc này Kiều Tịch mới yên tâm, “Lúc nãy cậu nói, Triệu Vũ Tích lại thối hơn, có phải hệ thống của cô ta thăng cấp không?” Thế thì có phải đồng nghĩa với việc, cô ta lấy được năng lượng xanh, có một người chết?
“Đúng vậy, khi bàn tay vàng của đối phương nâng cấp đến cấp 10 thì sẽ trở thành vạn người mê, mọi người đều điên cuồng yêu cô ta, thích cô ta, nghe lời cô ta nói.” Bạo Phú nói: “Chủ nhân, hệ thống của đối phương đang ở cấp thấp, tôi có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.”
Kiều Tịch híp mắt, “Vạn người mê à?”
“Chủ nhân, tôi nghe thấy hệ thống xấu xa kia đang nói mục tiêu kế tiếp với người phụ nữ kia.” Giọng nói trẻ con của Bạo Phú tràn ngập kích động, “Chủ nhân, cô phải đi cứu người.”
Kiều Tịch nhướng mày, “Triệu Vũ Tích làm gì cũng không liên quan đến tôi.”
Bản thân cô cũng là một người đoản mệnh, chính mình còn cần dựa vào Lục Hoặc cứu mạng, làm gì rảnh đi quan tâm người khác thế nào.
“Nhưng nếu chủ nhân không ngăn cản, hệ thống của cô ta sẽ đến cấp 10, trở nên rất lợi hại, đến lúc đó trong mắt mọi người chỉ có cô ta, đều chỉ thích cô ta, đều chỉ nghe lời cô ta nói.”
Kiều Tịch không lên tiếng.
Cô và Triệu Vũ Tích đi vào phòng khách.
Ánh mắt của mẹ Kiều nhìn thấy Triệu Vũ Tích trước, cười hỏi cô ta đi nơi nào, hỏi cô ta có đói bụng không, có mệt hay không, cực kỳ quan tâm. Một hồi lâu, bà lấy lại tinh thần, giống như bây giờ mới nhìn thấy con gái mình.
“Tiểu Tịch, con về cùng Tích Tích à?” Mẹ Kiều có chút áy náy nhìn con gái, sao lúc nãy bà chỉ lo quan tâm cháu gái, không phát hiện con gái trước chứ?
Kiều Tịch lắc đầu.
Nhìn thấy con gái im lặng, mẹ Kiều vừa đau lòng vừa sốt ruột, “Làm sao vậy, có phải nơi nào không thoải mái không?”
“Mẹ, con không sao.”
Vẻ mặt Triệu Vũ Tích bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được sự hưng phấn.
Bàn tay vàng của cô ta đã đến cấp 2, bây giờ cô ta đã nhìn thấy hiệu quả của nó, dì nhỏ luôn yêu thương con gái lại quan tâm cô ta trước. Đời trước là cô ta ngốc, vẫn luôn chạy theo phía sau Hoắc Vũ, thế nên có được bàn tay vàng nhưng không thăng cấp, tác dụng rất nhỏ bé, trọng sinh trở về cô ta mới biết được tầm quan trọng của bàn tay vàng.
Trở về phòng, Kiều Tịch trở nên trầm mặc.
Bởi vì cô có năng lượng vàng nên bàn tay vàng của Triệu Vũ Tích không có tác dụng với cô, nhưng người bên cạnh cô thì không như vậy.
Nếu Triệu Vũ Tích tiếp tục thăng cấp, chỉ sợ không chỉ trong mắt mọi người chỉ có Triệu Vũ Tích, mà còn nghe lời của cô ta, nghĩ như vậy, ánh mắt Kiều Tịch hoàn toàn tối lại.
Bạo Phú cảm nhận được Kiều Tịch đang rối rắm, cậu rầm rì mắng Triệu Vũ Tích là người phụ nữ xấu xa, khiến chủ nhân phiền não.
Cậu chia sẻ một tin tức tốt với Kiều Tịch, “Chủ nhân, tôi biết cách cứu Lục Hoặc.”
Kiều Tịch thả lỏng nằm trên giường, mái tóc dài màu đen tản ra, khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo xinh đẹp.
Cô không biết năng lượng vàng còn có tác dụng làm đẹp, hai ngày này sắc mặt của cô càng ngày càng tốt, chính là bởi vì hấp thu năng lượng vàng.
Kiều Tịch: “Nói đi.”
Bạo Phú nói với cô, “Chủ nhân tiêu hao 5% năng lượng vàng, có thể rút một hộp bảo vật.”
“Tiêu hao 5% năng lượng vàng? Hộp bảo vật có tác dụng gì?”
“Chủ nhân thử xem là biết.”
Hiện tại cô chỉ có 12% năng lượng vàng, nghĩ đến lập tức phải mất đi một nửa, tim Kiều Tịch đau như cắt.
Cô cắn chặt răng, “Rút!”
Giây tiếp theo, năng lượng vàng trên thanh năng lượng giảm đi 5%, biến thành 7%, một chiếc hộp màu đỏ xuất hiện trước mắt cô.
Hộp nhỏ chỉ có Kiều Tịch mới thấy được, cô duỗi tay mở ra, một màn hình thật lớn hiện ra trước mắt cô.
“Đây là cái gì?”
Vẻ mặt Kiều Tịch khϊếp sợ.
Thế mà trong màn hình lại xuất hiện căn phòng nhỏ của Lục gia.
Trong căn phòng tối tăm, một đứa bé tầm ba tuổi ngồi trên chiếc xe lăn nho nhỏ, ngũ quan của cậu xinh đẹp, đôi mắt vừa to vừa tròn đen láy, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, mỗi một chỗ đều rất tinh xảo, cực kỳ giống thiên sứ nhỏ ngoan ngoãn.
Cũng không biết có phải vừa tỉnh ngủ nên tóc mái hỗn độn trên trán cậu có mấy dúm nhếch lên trên, thật là vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run rẩy, cô ý thức được đây là Lục Hoặc khi còn nhỏ.
Trong phòng không có người khác, cậu xoay lưng lại, vừa hiểu chuyện vừa cố gắng thay quần áo cho bản thân.
Cậu thay một chiếc áo sơ mi nhỏ in hình chó con, một chiếc quần dài, mái tóc bị làm loạn lên cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp đáng yêu của cậu.
Lục Hoặc nhỏ chuyển động xe lăn, trở lại mép giường, nhìn một mảnh ướt trên khăn trải giường, đôi mắt to đen bóng của cậu ngập nước mắt, giọng nói trẻ con vang lên: “Hoặc Hoặc không cố ý.”
Cậu rất gấp, hai chân lại không thể đi, tốc độ rời giường chậm, nên mới không nhịn được.
Cậu không cố ý đâu.
Lục Hoặc nhỏ vừa thẹn thùng vừa áy náy, cậu cúi đầu, hai đôi tai đỏ rực.
Một hồi lâu, cậu cố hết sức chuyển động xe lăn nhỏ, lấy một chiếc chăn nhỏ để lên nơi bị nước tiểu làm ướt.
Nhìn không thấy tức là không có.
Kiều Tịch nhìn thấy thế liền cười lên, cậu bé học được cách tự lừa mình dối người rồi.
Lục Hoặc nhỏ giả bộ không có việc gì xảy ra, cậu chuyển động xe lăn nhỏ đi về phía sân.
Hình ảnh trên màn hình lớn thay đổi, trong vườn hoa có mấy đứa bé quây quần ở một chỗ, trong đó có một bé trai hơi béo đang xoắn giấy gói kẹo, đặt kẹo lên trên bàn đá.
Giấy gói kẹo ngũ sắc rất đẹp.
Cũng không biết là ai gào lên: “Tới, tới, phế vật nhỏ kia tới rồi, nhanh lên.”
Mấy bé trai chạy ào đi như một đàn ong vỡ tổ.
Lục Hoặc nhỏ mở to đôi mắt tròn tròn, hâm mộ nhìn bóng dáng của bọn họ chạy đi, cậu không rõ vì sao những đứa bé khác có thể đi đường, có thể chạy bộ, mà cậu chỉ có thể ngồi.
Cậu muốn di chuyển xe lăn đuổi theo bọn họ, theo chân bọn họ chơi, giây tiếp theo, ánh mắt của cậu bị giấy gói kẹo lóe sáng trên mặt bàn hấp dẫn.
Cậu biết đó là kẹo, cậu thấy dì chăm sóc cậu ăn rồi.
Lục Hoặc nhỏ nuốt nước miếng, cậu chuyển động xe lăn, đi đến bên bàn đá kia.
Cậu khát vọng cầm lấy một viên kẹo.
“Phế vật nhỏ trộm kẹo của tôi.” Phía sau, đứa bé trai hơi béo đột nhiên xuất hiện, cậu ta kiêu ngạo hét lên, “Cậu ta trộm kẹo của tôi, đánh cậu ta.”
Vẻ mặt Lục Hoặc ngơ ngác, cậu lắc đầu, cậu không biết phải giải thích thế nào, “Em không trộm, không trộm.”
Đứa bé trai hơi béo chính là Lục Vinh Diệu, cậu ta lớn hơn Lục Hoặc hai tuổi, là anh họ của Lục Hoặc.
“Chính là cậu, cậu trộm kẹo của tôi, phế vật nhỏ là tên trộm, mất mặt.” Lục Vinh Diệu bình thường gây rối quen, trừ ông cụ Lục, ai cũng không trị được cậu ta.
Cậu ta duỗi tay đẩy xe lăn của Lục Hoặc nhỏ, “Chúng ta đẩy cậu ta đến sân sau.”
Lục Vinh Diệu biết không thể để những người khác thấy cậu ta ức hiếp Lục Hoặc, nếu không sẽ bị bọn họ ngăn cản.
“Em không trộm kẹo.” Lục Hoặc nhỏ không hiểu phế vật nhỏ hay ăn trộm là gì, nhưng cậu biết đó là từ không tốt.
Lục Vinh Diệu và mấy đứa bé khác đẩy Lục Hoặc nhỏ đến phòng để đồ bên kia, sau khi Lục Hoặc dọn vào phòng để đồ ban đầu thì nơi này lại tạo thêm một phòng để đồ khác.
Mấy đứa bé trai kéo Lục Hoặc nhỏ từ trên xe lăn xuống, Lục Vinh Diệu coi xe lăn thành món đồ chơi, bảo một đứa bé khác đứng đằng sau đẩy cậu ta, “Nhanh lên, tăng tốc.”
Lục Hoặc nhỏ bị đẩy ngã trên mặt đất, cậu cố hết sức ngồi dậy.
Cậu ngây thơ nhìn Lục Vinh Diệu ngồi chơi trên xe lăn nhỏ của mình, đối phương cười rất vui vẻ, cậu cũng ngây ngốc cười theo, miệng nhỏ cười toe toét, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Thì ra những bạn nhỏ khác cũng thích ghế dựa của cậu à.
“Mẹ tớ nói chỉ có người tàn tật mới ngồi xe lăn, cậu ngồi lên như thế thì có phải hai chân cũng giống như phế vật nhỏ kia, không thể đi đường?” Một bé trai mặc quần áo màu xanh sợ hãi nói.
Những đứa bé vốn dĩ còn muốn xếp hàng để ngồi xe lăn trong nháy mắt sợ hãi nhìn Lục Vinh Diệu trên xe lăn, “Không xong rồi, cậu mau xuống đi.”
Lục Vinh Diệu dù sao cũng là đứa bé, cậu vội nhảy từ xe lăn xuống, sau đó tức giận đá xe lăn, “Thứ hại người, dẫm nát nó.”
Cậu ta đạp đổ xe lăn nhỏ, cùng những đứa bé khác dùng sức dẫm đạp.
Lục Hoặc nhỏ muốn ngăn cản bọn họ đừng dẫm lên xe lăn, “Đừng dẫm, sẽ hỏng mất.”
Năm nay Lục Hoặc nhỏ mới có xe lăn nhỏ, cậu rất thích chiếc ghế dựa này, trước kia cậu chỉ có thể ngồi trên giường, không thể đi chỗ nào được, từ khi có nó, cậu có thể ra sân chơi còn có thể đi vườn hoa.
Bây giờ xe lăn nhỏ bị dẫm hỏng, có phải cậu lại chỉ có thể nằm trên giường không?
Đôi mắt to đen láy của Lục Hoặc ngập nước, giọt nước mắt to tròn vương trên lông mi cong dài của cậu, thật đáng thương.
Kiều Tịch nhìn thấy mà đau lòng muốn chết.
Tuy rằng Lục Hoặc vừa lạnh lùng vừa cứng ngắc, còn hung dữ với cô, nhưng cô không kháng cự được Lục Hoặc nhỏ đáng yêu nha.
Hình ảnh trên màn hình vẫn tiếp tục.
Một đứa bé trong đám đó đề nghị,“Chúng ta nhốt phế vật nhỏ ở đó, cậu ta chắc chắn sẽ bị dọa khóc.”
Bọn họ không hiểu ác ý là gì, cũng không hiểu thiện ý là gì, bọn họ chỉ muốn trêu chọc Lục Hoặc nhỏ, tàn nhẫn lấy việc tra tấn cậu làm trò chơi
Kiều Tịch nhìn theo ngón tay đứa bé trai chỉ, thấy được một căn nhà gỗ cũ kỹ cách đó không xa.
Lục Vinh Diệu đi đầu, cậu ta lôi kéo cổ áo của Lục Hoặc nhỏ, kéo cậu đi về phía chuồng chó.
“Hoặc Hoặc đau, cổ đau.” Cổ áo siết chặt cổ của Lục Hoặc nhỏ khiến khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Thân thể bé nhỏ dễ dàng bị mấy đứa bé trai kéo đi, nhét vào chuồng chó, quần áo màu trắng cậu yêu thích dính đầy tro bụi, bẩn hết.
Chuồng chó rất cũ nát, bên trong có mùi khó ngửi, còn bẩn thỉu, trong đó có thể chứa hai Lục Hoặc nhỏ.
“Mau khóa cửa, đừng để cậu ta chạy.” Lục Vinh Diệu sốt ruột nói.
Một đứa bé khác đóng cửa chuồng chó lại, khóa lại từ bên ngoài.
“Tối quá, Hoặc Hoặc sợ.” Lục Hoặc nhỏ sợ hãi đập cửa, “Tớ muốn đi ra ngoài.”
Lục Vinh Diệu xác định Lục Hoặc nhỏ không ra được, nghe thấy tiếng Lục Hoặc sợ hãi đập cửa, cậu ta đắc ý dẫn mấy đứa bạn của mình rời đi.
Lúc nãy Kiều Tịch đau lòng thì bây giờ cô cực kỳ tức giận.
Chuồng chó tối om, đôi mắt Lục Hoặc nhỏ đỏ lên, cậu sợ hãi đâp cửa, cô hận không thể đánh mông mấy đứa bé hư kia một trận, sao mà hư hỏng như vậy chứ.
Trong ánh sáng tối tăm, Lục Hoặc nhỏ đập cửa một hồi lâu, cậu quá nhỏ nên cũng không có nhiều sức lực.
Cậu dựa vào tấm ván gỗ của chuồng chó, hai cẳng chân duỗi thẳng không thể cử động.
Tiếp theo, Kiều Tịch thấy Lục Hoặc nhỏ mở ra bàn tay nhỏ nắm chặt của mình, bên trong có một viên kẹo mà cậu lấy được, lúc nãy Lục Vinh Diệu đột nhiên xuất hiện, cậu sợ hãi, còn không kịp trả cho bọn họ.
Ánh sáng xuyên thấu qua khe hở dừng lại trên bàn tay nhỏ, giấy gói kẹo sáng lấp lánh, rất đẹp.
Lục Hoặc nhỏ cúi đầu, cậu không cần kẹo, bọn họ có thể thả cậu ra ngoài không?
Kiều Tịch nhìn đến đau lòng, cô hỏi Bạo Phú, “Không phải bảo tôi loại bỏ năng lượng đen của Lục Hoặc à? Làm sao để loại bỏ?”
Bạo Phú nói: “Chủ nhân, cô cần rút hộp bảo vật để lấy đạo cụ.”
“Đạo cụ để loại bỏ năng lượng đen à? Có phải lại trừ 5% năng lượng vàng của tôi?”
“Đúng vậy, chủ nhân.”
Chân mày Kiều Tịch gắt gao nhíu chặt, bây giờ cô chỉ có 7% năng lượng vàng, nếu bị trừ đi thì chỉ còn lại 2%, tức là tuổi thọ của cô chỉ còn 6 giờ.
“Bây giờ năng lượng vàng không đủ, có thể đợi lần sau loại bỏ năng lượng đen của Lục Hoặc không?”
“Chủ nhân, mỗi lần rút hộp bảo vật chỉ có một cơ hội loại bỏ.”
Lúc này, trên màn hình lớn, Lục Hoặc nhỏ cẩn thận bóc ra giấy gói kẹo, cậu bỏ kẹo vào trong miệng.
Trong nháy mắt, nước mắt không ngừng lăn xuống từ đôi mắt to tròn đen láy của cậu.
Cậu khóc.
Kiều Tịch cắn răng, “Được, tôi rút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT