"Vậy, cậu cảm thấy Lê Hồng Ngọc nhà chúng tôi thế nào?" Hồng Liên hỏi.
Lê Hồng Ngọc thấy mẹ mình hỏi câu như vậy, gương mặt lập tức đỏ rực như ráng chiều.
Lưu Đạt Thông lập tức sững sờ, có điều vẫn không hiểu được Hồng Liên có ý gì, nói đúng sự thật: "Cô giáo Lê Hồng Ngọc rất tốt, con người vừa xinh đẹp lại hiếu thảo, là cô gái hiền lành điển hình cho mẹ hiền vợ đảm, nếu ai cưới được cô ấy, nhất định là may mắn đã tu luyện từ kiếp trước."
Nghe thấy Lưu Đạt Thông nói như vậy, trong lòng Lê Hồng Ngọc cũng rất vui mừng. Có điều cô ấy đã dự đoán được mẹ mình sắp nói gì tiếp rồi, càng không ngừng nháy mắt với mẹ, ra hiệu bà ấy đừng nói thêm gì nữa. Nếu còn nói tiếp, mình sẽ xấu hổ mất hết mặt mũi thôi!
Nhưng mà, Hồng Liên lại không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của con gái, tiếp tục nói: "Bác sĩ Lưu, thuật chữa bệnh của cậu giỏi giang, chưa khỏi bệnh cho tôi và bố của Lê Hồng Ngọc, đối với cả nhà chúng tôi có thể nói là ơn nặng như núi!"
"Cô giáo Lê Hồng Ngọc là cô giáo có ơn với Lê Vĩnh Thiên, đồng đội của cháu, các bác là bố mẹ của cô giáo Lê Hồng Ngọc, cháu không thể chối từ nhất định phải chữa khỏi bệnh cho các bác, đây là chuyện cháu phải làm, các bác đừng để trong lòng." Lưu Đạt Thông nói.
"Bất kể nói thế nào, cậu cũng là ân nhân của nhà chúng tôi. Cậu cũng cảm thấy Lê Hồng Ngọc nhà chúng tôi không tệ, hơn nữa hai người đều đã không còn ít tuổi nữa, lại chưa có người yêu, chẳng lẽ không cân nhắc một chút sao..." Cuối cùng Hồng Liên cũng nói đến chỗ quan trọng, bà ấy cảm thấy mình nói đến đây thôi, dừng lại đúng lúc, Lưu Đạt Thông cũng có thể hiểu được mình có ý gì rồi.
Lưu Đạt Thông nghe thấy Hồng Liên nói như vậy, trong lòng lập tức run lên. Cho dù anh ấy có thẳng thắn đến mức nào chăng nữa, nghe đến đó, cũng hiểu được ý của bà ấy.
Anh ấy không kiềm chế được liếc nhìn Lê Hồng Ngọc một cái.
Mà lúc này Lê Hồng Ngọc cũng không kiềm lòng được liếc nhìn Lưu Đạt Thông một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, lập tức giống như hai dòng điện va chạm, trên không trung cọ sát ra tia lửa!
Khi ánh mắt này chạm nhau, chạy thẳng đến tâm hồn, khiến trái tim hai người đều đập thình thịch.
Sau khi nhìn nhau mấy giây đồng hồ, hai người xấu hổ đều nhìn sang chỗ khác.
Thật ra, trong khoảng thời gian này chung sống với nhau, Lưu Đạt Thông cũng rất động lòng với cô gái trưởng thành vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo như Lê Hồng Ngọc, cực kỳ có thiện cảm.
Chẳng qua, Lê Hồng Ngọc là cô giáo của Lê Vĩnh Thiên, anh ấy làm sao dám có ý đồ gì với cô giáo của hộ soái bảo vệ chứ? Cho anh ấy một trăm lá gan, anh ấy cũng không dám!
Không ngờ được mẹ của Lê Hồng Ngọc lại cố gắng làm mối cho mình và Lê Hồng Ngọc. Bữa cơm này đột nhiên biến thành xem mắt!