“Lệ Bình! Con đúng là dâu thảo của nhà họ Chu chúng ta. Văn Thiệu, con thân là đàn ông mà lại vô dụng giống như thằng con rể Lê Uy Long kia, vợ của con còn giỏi hơn con nhiều!” Bà nội Chu nói.
Tô Ánh Tuyết rất vui vẻ khi nhận được lời khen từ bà nội Chu. Thân là con dâu nhà họ Chu, đương nhiên muốn lập công cho nhà họ Chu để nâng
cao địa vị trong nhà của mình lên mấy bậc.
Chỉ cần lần này có thể thương lượng chuyện làm ăn với con gái thành
công thì bà có thể trở thành công thần của nhà họ Chu rồi, địa vị nhất
định sẽ thẳng tiến!
Sau khi Chu Nhược Mai cúp điện thoại của bà nội Chu thì lập tức nói
với Lê Uy Long: “Vừa rồi em mới chọc giận bà nội, lại còn đoạn tuyệt
quan hệ với nhà họ Chu. Em làm như vậy có phải là quá vô tình rồi
không?”
“Không phải, em làm đúng lắm.” Lê Uy Long nói.
“Có phải anh đã oán hận nhà họ Chu từ lâu rồi nên mới đốc thúc cho em cắt đứt quan hệ với bọn họ không?” Chu Nhược Mai hỏi.
“...” Lê Uy Long đổ mồ hôi hột “Anh xúi giục em khi nào? Vừa nãy
không phải là em tự muốn đoạn tuyệt với bọn họ sao? Sao lại đổ lên đầu
anh được?”
“Nhưng dù sao thì nhà họ Chu cũng có công nuôi dưỡng em, mà em lại
đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ thì người nhà sẽ nhìn em thế nào đây?” Chu Nhược Mai nói.
“Chuyện của mình, không cần phải quan tâm sắc mặt của người khác. ở
nhà họ Chu chỉ có ba và ông nội là đối xử tốt với em, những người khác
đều muốn lợi dụng em. Bây giờ ông nội em cũng không còn nữa, chỉ có ba
là người duy nhất đáng để em báo hiếu thôi. Những người còn lại chỉ thao túng em thôi, ảnh hưởng tới tâm trạng và phát triển sự nghiệp của em.
Nên cắt đứt thì cắt đứt đi. Cho nên mới nói là điều em làm hoàn toàn
đúng.” Lê Uy Long nói.
“Ừm, vậy mẹ em thì sao?” Chu Nhược Mai hỏi.“Tính cách của mẹ em như
thế nào em còn không biết hay sao? Lần trước bà ấy đuổi ba anh ra khỏi
biệt thự, chuyện này anh không định bỏ qua đâu. Nếu tối hôm đó em không
khổ sở đến cầu cứu anh thì bây giờ bà ấy đã chết rồi!” Lê Uy Long nhớ
đến chuyện bố mình bị Tô Ánh Tuyết đuổi ra khỏi cổng biệt thự, lửa giận
trong lòng lại trỗi dậy.
Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long đang phẫn nộ đột nhiên cô cảm thấy sợ
hãi. Bởi vì bây giờ cô đã biết Lê Uy Long là tướng ba sao, nếu như anh
muốn giết Tô Ánh Tuyết thì cũng đơn giản như giẫm phải một con kiến!
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Dù sao bây giờ em cũng đã đoạn
tuyệt quan hệ với nhà họ Chu rồi, từ nay về sau ngoại trừ ba em ra em sẽ không kết giao với người nào trong nhà đó nữa.” Chu Nhược Mai không dám nhắc đến mẹ của mình.
“Tốt nhất mẹ em đừng đến tìm em nữa nếu không thì e rằng anh sẽ không nhịn nổi ý định muốn giết bà ta!” Lê Uy Long lạnh lùng nói. Chu Nhược
Mai đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như cô không biết thân phận thật sự của Lê Uy Long thì sẽ không
bị dọa khiếp đến mức thế này, nhưng từ sau khi biết thân phận tướng ba
sao của Lê Uy Long cô đã biết anh không phải chỉ vô tình nói ra mà anh
có thể làm thật!
Mặc dù anh đã hứa sẽ không giết Tô Ánh Tuyết nhưng anh vẫn luôn canh
cánh chuyện từng bị Tô Ánh Tuyết đuổi ra khỏi biệt thự, mãi vẫn không bỏ qua được.
Chuyện này giống như một quả bom nổ chậm, một ngày nào đó cũng sẽ nổ tung!
Chu Nhược Mai không dám tiếp tục nói về chuyện này nữa, lập tức
chuyển chủ đề: “Lần này tiếp quản tập đoàn Vương Lôi, em dự định sẽ tái
ký hợp đồng với những đối tác đó và sẽ giảm giá thành xuống mức thấp
nhất, sau khi dự án hoàn thành bọn họ sẽ không kiếm được chút lợi nào,
cũng sẽ không lỗ gì, về cơ bản thì chính là hòa vốn, và bọn họ tiếp quản hạng mục của chúng ta mà không được chút lợi nào. Em làm như vậy có
phải quá đáng quá không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT