"Tôi … hy vọng tôi đã nghĩ quá nhiều."
Lê Uy Long cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Ánh Hạ trở nên tức giận. Anh đã có vợ ở nhà và lại là một cô vợ vô cùng xinh đẹp, vì vậy anh thực sự không muốn phát triển thêm bất cứ một mối quan hệ nào khác.
"Tất nhiên là anh đã nghĩ quá nhiều!" Ánh Hạ nói với sự xấu hổ và tức giận.
"Vậy chính xác thì cô muốn nói gì?" Lê Uy Long tò mò cười hỏi.
"Tôi chỉ muốn nói rằng ... tôi chỉ có thể nộp đơn xin tặng bằng khen chiến công cho anh!" Ánh Hạ đột nhiên nghĩ về điều này và nói bừa.
"Chà, điều này thì không sao. Miễn là cô không có cái ý định kia, mọi thứ đều dễ nói."
Lê Uy Long mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.
Mặc dù bây giờ anh không thiếu tiền. Trong tay anh sở hữu tập đoàn Galaxy và tấm thẻ tối cao mà Thiên Thành nhận lệnh gửi cho anh hôm trước, nhưng nếu Ánh Hạ muốn nộp đơn để anh được thưởng một bằng khen hay gì gì đó thì anh cũng sẽ không từ chối. Bởi vì sau tất cả, anh hoàn toàn xứng đáng được nhận.
"..."
Ánh Hạ lại sững sờ, muốn tát Lê Uy Long đến chết. Tên khốn này có vẻ thực sự lo rằng mình sẽ ngã vào tay anh ta! Chẳng lẽ một nữ cảnh sát trông nghiêm túc quá và không quyến rũ chút nào trong mắt anh ta!?
Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát mới bắt đầu đồng loạt vang lên.
Những chiếc xe đến sát thung lũng Ngạc Khuông rồi dừng lại. Sau đó nhiều chiến sĩ công an mang theo đầy đủ vũ khí bắt đầu tràn lên núi!
"Đội trưởng Ánh Hạ, tình hình thế nào rồi?" Một cảnh sát chỉ huy chạy lại phía Ánh Hạ và hỏi một cách khó khăn.
"Sao bây giờ các anh mới tới?" Ánh Hạ giận dữ hỏi. Nếu không có sự giúp đỡ của Lê Uy Long thì cô đã chết. Vậy mà bây giờ bọn họ mới tới.
"Chúng tôi ... chúng tôi đã nhận được tin báo và đến ngay lập tức!" Viên cảnh sát nói một cách bối rối.
"Được rồi. Trận chiến kết thúc rồi! Các anh cho người đi dọn dẹp đi!"
Ánh Hạ biết chắc chắn trong chuyện này có nhiều điều mờ ám nhưng hiện tại cô chưa thể tìm ra, chỉ có thể để sau vậy.
"Được."
Khi những cảnh sát trên núi nhìn thấy số xác chết đang nằm ở đây, họ thực sự sững sờ! Không thể tin vào mắt, nhưng sự thật đang bày ra ngay trước mắt! Ai đã giết hai trăm người này?
Họ không thể tưởng tượng được chính Ánh Hạ và Lê Uy Long đã giết hơn hai trăm tay chân của hai bang xã hội đen.
Một lượng lớn ma túy và tiền mặt thu được tại hiện trường. Không có gì đáng ngạc nhiên bởi đây là một vụ giao dịch lớn. Chính vì vậy cả hai băng nhóm đã phái rất nhiều tay chân được trang bị vũ khí tận răng đến bảo vệ hiện trường cuộc mua bán. Chúng đang kiểm tra hàng và đang đếm tiền dở thì phát hiện bị nhóm của Ánh Hạ theo dõi liền lập tức phát lệnh truy sát.
Lê Uy Long cũng nhớ lại khi đột nhập vào câu lạc bộ Wonderland ngày hôm đó cùng với Thiên Thành, anh cũng đã thấy rất nhiều tiền mặt và nhiều cô gái bị hành hạ, làm nhục hoặc ép tiếp khách… Chúng đã làm nhiều điều trời không dung đất không tha. Vì vậy ngay cả khi Vĩnh Thiên không có mối thù giết cha với chúng, một khi đã có sức mạnh và sự hậu thuẫn của quân đội sau lưng, anh cũng quyết tâm tiêu diệt cho bằng được băng nhóm này để làm trong sạch xã hội và trừ hại cho dân.
"Xe cứu thương sẽ đến sớm. Chúng ta hãy xuống núi chờ!" Ánh Hạ nói.
"Được." Lê Uy Long trả lời.
Ánh Hạ hạ lệnh cho một nhóm cảnh sát hỗ trợ đưa Lục Cao và Quang Hùng xuống núi.
Lê Uy Long vẫn tự mình đi xuống.
Ánh Hạ đã rất ngạc nhiên khi thấy Lê Uy Long dù bị bắn vào chân vẫn có thể tự đi lại. Anh ta thật cứng cỏi!
"Đừng cố. Để tôi dìu anh xuống núi!" Nghĩ đến hành động xả thân dũng cảm của Lê Uy Long, Ánh Hạ chân thành đề nghị được giúp anh đi xuống.
"Không, tôi là người đã có gia đình. Cô cứ để tôi tự đi." Lê Uy Long từ chối thẳng thừng.
"..."
“Anh thực sự có một tấm lòng thẳng thắn và một trái tim bằng thép. Dù có một cuộc hôn nhân ba năm không như những cuộc hôn nhân bình thường khác mà anh vẫn đứng đắn và chung tình. Anh thật khiến tôi ngưỡng mộ!”