Hàn châu ở phía đông hồ Thiếu, sông Hàn chảy từ bắc xuống nam, lượn quanh thành rồi tụ vào hồ Thiếu. Xưa nay chốn này là vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc, áo cơm đủ đầy. Nhất là vì núi non vây quanh, khí hậu ấm áp, thích hợp với việc trồng dâu nuôi tằm nên từ trăm năm trước nơi đây đã là khu vực chính sản xuất ra tơ lụa của Trung Nguyên. Cộng thêm đường thủy thông suốt khiến tơ lụa ở đây được vận chuyển đến khắp nơi trong nước, xuôi dòng sông Hàn bán đến Đại Lý xa xôi, từ lâu đã có câu ca “Xiêm nhiều màu sắc trong khắp thiên hạ đều đến từ Hàn châu”.

Phía tây hồ Thiếu lại có con sông khác chảy vào. Từ ba châu Thanh, Hồng, Đốc ven Giang Đông thì nơi chảy đến đầu tiên chính là Hàn châu. Cho nên thành Hàn châu chẳng những là chốn thương nhân Trung Nguyên lui tới thường xuyên mà còn có cả đoàn buôn lái từ Đại Lý, Tây Vực thường qua lại như thoi đưa, vì vậy thành phố phồn hoa, mang tác phong của kẻ kĩ, vẻ nho nhã hưng thịnh.

Người đời gọi tơ lụa Hàn châu là “tơ Hàn”, “lụa Hàn”, có tính mềm mại óng ánh, hàng dệt đẹp đẽ nho nhã, trở thành một trường phái bên cạnh sự dày nặng ung dung, hoa lệ rực rỡ của tơ lụa Lương châu. Trăm năm trở lại đây Hàn châu vẫn luôn có một truyền thống, lụa Hàn hảo hạng thực sự thì tất phải chọn cô gái xinh xắn, khéo léo trong các nhà có truyền thống đan dệt để dệt, gọi đó là “lụa Tiểu Hàn”. Sản lượng của lụa Tiểu Hàn cực nhỏ, ấm áp đẹp đẽ như ngọc, vả lại vì cái sở thích đồ truyền thống thêm vẻ bóng bẩy nên không chỉ có giá cả rất cao mà còn là vật quý mà những kẻ giàu có quý tộc vơ vét, tất nhiên sẽ rất khó tìm thấy trên thị trường. Nhà thơ Giang Cư Phóng của triều đại trước từng du lịch đến đây, thấy các cô con gái bận việc cửi thoi thì liền có câu “Ngón tay chải sợi nhuộm ráng sớm, thoi dẫn cảnh xuân dệt xiêm Hàn”.

Tên tuổi nổi như cồn một thời, ấy vậy mà vì gần hai mươi năm qua trong cung đình không thích lụa Hàn “quá nhẹ”, cống nạp lên các thức xinh đẹp. Các nhà truyền thống đan dệt ở địa phương đều thầm phê bình, đều thấy sở thích của triều đình là một chuyện nhưng vì bố chính sứ[1] Hàn châu không ra sức ngợi ca chỗ độc đáo của tơ lụa Hàn châu ở kinh thành, khiến cho Hàn châu Trung Nguyên lại bại bởi đồ của người Hồ ở Lương châu, bèn dùng những lời lẽ không hay mà trách móc.

[1] Vị trưởng quan ty Bố chính thời Minh, thuộc bộ Hộ. Ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.

Đầu tháng Tám, ty Bố chính sứ đột nhiên báo cho phường hội đan dệt rằng: Bởi vì thời gian kết hôn của công chúa Cảnh Giai sắp tới nên trong cung đã phái người tới lựa chọn lụa Tiểu Hàn để làm của hồi môn cho công chúa, các xưởng đan dệt nhuộm đều phải dâng lên đồ tinh tế để so sánh, cuối cùng lựa chọn mười nhà trong số đó để chỉ định dệt lụa rồi cống nạp, thời gian so sánh là mười lăm tháng Tám. Như một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, người Hàn châu chạy vạy kháo nhau, phải biết răng một khi được chọn cống nạp tơ lụa cho triều đình, bất kể là ai thì đó cũng là sự vinh dự không gì sánh bằng, nói là cửa nhà phát sáng, che chở đến tận đời con đời cháu cũng không quá đáng. Hơn một nghìn xưởng vội dệt lụa mới suốt đêm, chỉ sợ tiền thưởng ấy bị người khác cướp mất. Vì vậy trên thị trường rầm rộ việc tranh mua tơ mới, sỉ nhục thủ đoạn của đối thủ, thậm chí còn có chuyện nhiều người đánh nhau bằng khí giới xảy ra.

Hội trưởng phường hội Thường Trọng Nguyên thấy ai nấy đều có vẻ như sắp tẩu hỏa nhập ma nên hôm ấy không nhịn được mà tới trước cửa ty bố chính sứ xin gặp. Không ngờ bố chính sứ Đổng Lý Châu lại tự mình đi ra gặp ông ta.

Khách và chủ ngồi vào chỗ của mình, Thường Trọng Nguyên vừa mở miệng đã oán trách: “Đại nhân, ở Hàn châu nơi có thể dệt ra lụa Tiểu Hàn thật sự chỉ có bốn mươi năm mươi nhà nhưng vị sứ bên trên lại đòi tất cả xưởng trong Hàn châu phải tham gia so sánh. Nay giá tơ mới trên thị trường tăng cao, còn có kẻ kiếm chác được món lãi kếch sù từ đó. Tiểu nhân thực sự ngại không ép xuống được, mong sứ bên trên và đại nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, để phường hội đề cử mười cửa tiệm cũ cũng đã đủ rồi.”

Đổng Lý Châu cười nói: “Hội trưởng toàn lo chuyện không đâu. Triều đình chỉ muốn cống nạp hai ba trăm xấp, đợi so sánh xong thì giá tơ sẽ hạ thôi. Hơn nữa vị sứ này còn trẻ tuổi, làm việc lại chu đáo, không muốn chỉ nghe lời nói một phía của phường hội mà phải tự xem mới xong.” Đoạn lấy một cây quạt xếp từ trong tay áo ra và nói, “Hội trưởng xem thứ này đi.”

Thường Trọng Nguyên nhận vào tay rồi mở ra xem, thì ra không phải quạt giấy mà là quạt làm từ lụa Tiểu Hàn, ngoài ra trên mặt quạt còn thêu mấy nhánh trúc đen như khói như mực, phiêu dật tuấn tú, lúc hợp lại khung quạt rất kín kẽ, có thể thấy người thêu nhành trúc này có tay nghề lão luyện, cách dùng kim tinh tế, nhất định là một nhà có tiếng tăm.

Đổng Lý Châu nói: “Vốn là vị công công trẻ kia thấy chuôi quạt này ở trong phòng sách của tôi thì vô cùng ưa thích, hỏi ra mới biết Hàn châu còn có nhiều phường thêu bèn muốn chọn mười mấy thợ thêu vào cung làm việc cho cục Châm Công mấy tháng.”

Thường Trọng Nguyên nói: “Thợ thêu tinh xảo ở Hàn châu là chuyện của vài chục năm gần đây thôi, tiểu nhân thấy nơi có thể thêu được quạt cỡ này ở Hàn châu không quá hai nhà đâu.”

“Hả? Có hai nhà?”

“Vâng, một nơi là phường thêu Phúc Địa, bên trong có mấy ông thầy già có thể thêu ra hàng cao cấp cỡ này. Nói ra thì có lẽ đại nhân cũng biết ông chủ của phường thêu này, chính là Ngô Thập Lục – ông chủ lớn của cục Thừa Vận sông Hàn.

“Đúng vậy, món đồ này đến từ trong phường thêu của ông ta đấy.”

“Quán thêu Hiệt Châu còn lại thì sợ là đại nhân có chỗ không biết, nghề thêu ở Hàn châu bắt nguồn từ nó đấy. Hai chục năm trước có một người Đại Lý tên Tống Biệt đến Hàn châu mở quán thêu, thu nhận học trò, thợ thêu đứng đầu Hàn châu bây giờ đều đến từ học trò của ông ta. Nay quán thêu này chỉ nhận học trò nữ, dựa vào việc nhận học trò để sống qua ngày, có rất nhiều cô con gái của nhà truyền thống đan dệt hoặc nhà buôn giàu có đều học nghề từ thầy của quán thêu. Một khi hàng thêu tươi đẹp của quán này được cho ra mắt thì sẽ làm rúng động như thể vật trên trời, bị người ta tranh nhau góp nhặt, ngay cả tiểu nhân từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy.”

“Đây đúng là chuyện mới mẻ, qua vài ngày nữa sẽ có người thấy thôi.” Dứt lời thì bưng trà tiễn khách.

Thường Trọng Nguyên tạm biệt xong đi ra rồi lên xe, người làm vội chạy về nhà, đi được nửa đường thì đột nhiên ghìm chặt ngựa bất động. Thường Trọng Nguyên nghe thấy bên ngoài om sòm một hồi, vén mành lên hỏi: “Có chuyện gì đấy?”

“Thưa lão gia, phía trước xảy ra chuyện lớn, cầu gãy rồi ạ.”

Đang nói thì một đội thân binh của nha môn châu phủ hò hét dẹp đường chạy tới cứu người. Người đi trên đường kêu la om sòm: “Cầu Trường Hồng gãy rồi, cầu Trường Hồng gãy rồi.”

“Chết người rồi!”

Thường Trọng Nguyên xuống xe, kéo một người trẻ tuổi lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Người trẻ tuổi vội nói: “Cầu Trường Hồng phía trước sụp rồi, ba, bốn mươi người trên cầu rơi xuống nước, vừa mò được hai anh tú tài nhưng đã tắt thở rồi.”

Thường Trọng Nguyên nghĩ mới một canh giờ trước mình vừa đi qua cầu thì không khỏi hãi hùng.

“Lão gia, không về từ chỗ này được, chi bằng đổi đường sang cầu Phi Hà để qua sông?”

Thường Trọng Nguyên gật đầu, than thở: “Năm ngoái mới xây cái cầu kia mà giờ đã sụp rồi. Ôi, tội lỗi.” Đoạn nghĩ lại rồi bảo, “Đã như vậy, chúng ta tiện đường đi đến cục Thừa Vận một chuyến.”

Cục Thừa Vận sông Hàn không phải cơ quan nhà nước, Ngô Thập Lục được gọi là ông chủ lớn cũng được thuộc hạ ở trong cục gọi là bang chủ. Ông ta nắm giữ ban phái lớn có thế lực trải rộng toàn bộ khu vực sông Hàn này mấy chục năm, người cũng biến thành tròn vo, thấy ai cũng cười hì hì chào hỏi. Nhưng cho dù ông ta có vẻ mặt mỉm cười như phật Di Lặc song ở Hàn châu vẫn có tin đồn rằng lúc còn trẻ Ngô Thập Lục này giết người cướp của, không từ bất cứ việc xấu nào. Chỉ nhìn mấy viên tướng lớn đắc lực dưới tay ông ta thôi, mắt ai nấy đều mắt lộ vẻ hung tợn, người mang tác phong của lũ cướp thì đã biết rõ xuất thân của ông ta quyết không phải phường thiện lương. Cho nên ở trong đất Hàn châu không ai dám nói một chữ không đối với cục Thừa Vận, cho dù là trông thấy người của cục Thừa Vận đi ra thôi cũng phải đi đường vòng để tránh. Sớm hôm nay, Quách Thập Tam dẫn mười người mới từ trong cục bước ra đã thấy người đi đường trước cửa nhao nhao chạy trốn, không khỏi cả giận nói: “Gặp ma đấy à? Chạy còn nhanh hơn cả thỏ.” Thuộc hạ đã không còn lạ gì đối với tình cảnh này từ lâu, biết Thập Tam lang tiếng tăm lừng lẫy này sáng sớm hôm nay đã không thoải mái, bấy giờ mới nói câu oán trách nên không ai dám nhiều lời. Quách Thập Tam nhổ nước bọt xuống mặt đất, căm hận nói: “Chẳng biết hôm qua lão cáo già kia nói gì với bang chủ mà hôm nay ông mày đã xui xẻo ôm phải việc không biết xấu hổ như thế.”

Mọi người biết lão cáo già trong miệng hắn ta chắc chắn là Thường Trọng Nguyên – hội trưởng phường hội đan dệt Hàn châu, bèn khuyên nhủ: “Gia cần gì tức giận? Bang chủ muốn gia làm chuyện xui xẻo này tất nhiên có cái lý của mình.”

“Cần mày lắm miệng à? Ông mày không biết sao?”

Mọi người chỉ cười, không dám nói nữa. Chạy vội tới phía tây thành, qua một mảnh rừng trúc, phía trước thấp thoáng một căn nhà ba sân, trước cửa rủ mành xanh, bên cạnh treo một chiếc biển đơn sơ: “Quán thêu Hiệt Châu”.

“Gia, chính là chỗ này.”

Quách Thập Tam phủi bụi trên quần áo, thu vẻ mặt hung hãn lại, nghiêm nghị vén mành lên rồi dẫn người vào phòng.

Một thằng bé đứng sau quầy ở bên trong, thấy nhiều người đàn ông vạm vỡ như thế xông vào thì hơi hãi, run rẩy hỏi: “Các vị có việc gì vậy?”

Quách Thập Tam nói: “Bọn ta có việc muốn gặp thầy thêu của quán.”

“Thầy lớn tuổi rồi, mấy năm trước đã không còn ở trong quán, đã chuyển đến nơi khác dưỡng bệnh rồi ạ.”

Quách Thập Tam chê cậu dài dòng, nói: “Thế thì người coi việc hiện tại của các người.”

“Thầy cả của chúng tôi ở trong phòng, để tôi đi hỏi xem có tiện gặp các vị hay không, xin các vị chờ trong giây lát.”

Thằng bé quay vào trong nhà. Quách Thập Tam thấy căn phòng này không có cả một cái ghế cho khách thì miệng lại không nhịn được mắng vài câu thô tục, thấy thằng bé kia lại quay lại nói: “Các vị, thầy cả nói mình chỉ là hạng đàn bà con gái, không tiện đi ra gặp khách, huống hồ nơi đây chỉ dạy người thêu hoa, nếu như các vị không đến báo danh nhập học cho nữ quyến trong nhà thì mời về cho.”

Quách Thập Tam nén giận cười nói: “Cậu nói lại với thầy cả của cậu, bọn ta là người của cục Thừa Vận mà cũng không gặp sao?”

Thằng bé không dám ngước mắt lên, lắp bắp nhỏ giọng nói: “Thầy cả đã nói, nếu như người của cục Thừa Vận đến thì càng không gặp.”

“Thật to gan!” Quách Thập Tam lộ bộ mặt hung ác, vẫy tay nói với người phía sau, “Dỡ bức tường này ra cho ta, để ta xem cô ta có gặp hay không!”

Đám người lớn tiếng đáp lại, đẩy thằng bé ra, rút binh khí từ trong quần áo ra, bước hai ba bước đạp đổ tấm bình phong gỗ trước mặt. Thấp thoáng sau cái giá thêu to lớn trong phòng là một cô gái áo trắng vẫn đang ngồi cúi đầu thêu hoa mà không hề để tâm.

Quách Thập Tam thấy trên tấm lụa trắng ấy thêu một hiệp sĩ nâng kiếm, gió vỗ vào ống tay áo, máu dính trên vạt trước, sát khí cuồn cuộn giữa chân mày, còn có một thanh trường kiếm lẫm liệt mang theo cơn ớn lạnh, dường như sắp phá lụa ra thì hồn phách của hắn ta đột nhiên bị khiếp sợ, hít vào một hơi lạnh.

“Gia!” Người đàn ông to con bên cạnh nói, “Chúng ta tới không phải để ngắm các đàn bà con gái nơi này đâu.”

Quách Thập Tam nhấc chân đạp gã sang một bên, cả giận nói: “Cái thằng nhóc khốn nạn dung tục nhà mày thì biết cái gì?”

Lúc bấy cô gái sau giá mới nhẹ giọng cười.

Quách Thập Tam ho một tiếng rồi bảo: “Cô nương, ông chủ Ngô của bọn ta có chuyện cần cô giúp, có tiện chăng?”

Cô gái bên trong cười nói: “Khắp thiên hạ tuyệt không một ai sánh bằng tài thêu của phường thêu Phúc Địa, đã là phường có một không hai trên đất Hàn châu từ lâu. Không biết quán thêu nhỏ nhoi này của tiểu nữ còn có thể giúp ông chủ Ngô việc gì?”

“Cô nương thông minh thanh khiết thế, sao không biết triều đình muốn chọn thợ thêu tốt nhất đất Hàn châu lên kinh? Quán thêu Hiệt Châu không màng vệc tục đã bao nhiêu năm, nay xin đừng ngại tặng hư vinh nho nhỏ này cho phường thêu Phúc Địa, được chứ?”

“Tệ quán đã không ra hàng thêu từ lâu, trong các học trò nữ cũng không có nhân tài có thể so bì với phường thêu Phúc Địa. Phần thưởng này tất nhiên là của ông chủ Ngô rồi, cần gì phiền các vị tự mình đi một chuyến?“

Quách Thập Tam cười nói: “Cô nương hiểu chuyện là cái tốt. Hai ngày này quan sai trong kinh đã vào thành, ông chủ Ngô của bọn ta nói cục Thừa Vận nguyện bỏ ra một vạn lượng bạc xin quán thêu Hiệt Châu đóng cửa để giúp mọi người đạt được chuyện tốt này.”

Nàng kia nghe vậy thì cười nhạt bảo: “Cục Thừa Vận các người lũng thị trường ở trên mặt sông Hàn thì đã đành, ngay cả cái quán thêu cũng không bỏ qua. Ngày trước để tránh tranh chấp với các người, cha tôi đã thề không ra hàng thêu, thay vào đó nhận học trò để kiếm miếng cơm. Quán thêu này là hai mươi năm tâm huyết của cha, nay há lại cho các người nói đóng là đóng?”

“Thế thì cô nương phụ lòng tốt của người khác rồi. Bọn ta tới là muốn cái quán thêu này phải đóng cửa ngay hôm nay, xin cô nương tránh đi cho, bọn ta sắp dỡ bỏ ngôi nhà này rồi. Ra tay đi!”

Mọi người hét lên một tiếng, đang xoa tay thì thấy một ánh sáng bạc đập vào mặt, đâm vào ấn đường của mình, vừa thấy đau xót, sợi màu trong phòng kéo lại, mười một cái kim bạc lại đột ngột trở lại kệ thêu.

Cô gái kia lạnh lùng nói: “Các người dám động đến căn nhà này thì tôi sẽ khiến tất cả các người mù mắt trở về.”

“Hay cho một con đàn bà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Dám ra tay với ta? Lên cho ta.”

Quách Thập Tam vốn cảm thấy bắt nạt một quán thêu nhỏ nhoi thật mất mặt, lúc này lại chịu thiệt thòi thì không khỏi thẹn quá hóa giận, dẫn mọi người nhân chỗ tường vụn bị phá, định bụng xông vào trong.

Lúc này đã có người vén mành nhảy vào, một tiếng cười vang lên: “Ôi! Thật ngại quá, có phải chúng tôi đi nhầm chỗ chăng?”

Quách Thập Tam và đám thuộc hạ cuống quýt thu tay lại, xoay người trợn mắt nhìn, trông thấy kẻ đi vào là ba chàng trai mặc quần áo trắng trong mộc mạc. Người nói chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày thanh tú, vẻ mặt thông minh, tay cầm roi ngựa, không ngừng lắc lắc. Cậu chàng đứng bên cậu lớn hơn ba bốn tuổi, lông mày nhếch lên sát tóc mai, bình tĩnh thong dong, khóe miệng mỉm cười, hết sức tao nhã. Hai người họ chặn trước một cậu bé, thấy bọn họ hung thần ác sát cũng không sợ, chỉ cười hì hì xem trò vui. Cậu thiếu niên cầm roi ngựa hỏi tiếp: “Xin hỏi các anh đây, nơi này có phải quán thêu Hiệt Châu phỏng?”

Quách Thập Tam nói với người bên cạnh: “Bọn này tới đánh giúp đấy, cứ trừng trị ráo hết cả đi, không tha cho đứa nào sất.”

“Vâng!” Có ba người đàn ông to con vượt qua đám người, đánh về phía ba cậu thiếu niên.

Cậu chàng cầm roi ngựa không khỏi hoảng sợ nói: “Sư thúc cứu con, bọn họ muốn giết người rồi.”

Chàng trai bên cạnh cậu nhíu mày, nói với giọng the thé: “Sao các người không hỏi rõ phải trái đã đánh rồi?” Nói đoạn nhảy tới một bước, cánh tay khẽ rung lên, tay áo phất trên đao kiếm của kẻ tiến tới như mây trôi cuộn lên trong gió, không ngờ đã cướp lấy ba thanh đao kiếm vào trong tay mình. Cậu ta bứt ra nhẹ nhàng lui về chỗ cũ, vẫn mỉm cười cất giọng the thé mà nói: “Còn kẻ nào tới nữa không?”

Thoạt tiên Quách Thập Tam lấy làm kinh hãi, nghe giọng nói the thé của cậu ta thì không khỏi rùng mình bảo: “Yêu tinh gì vậy? Bất nam bất nữ! Xem chiêu đây.” Rồi một đao phủ đầu bổ về phía cậu thiếu niên kia.

Thiếu niên kia nghe hắn ta nói như vậy thì cơn tức trào dâng lên trên má, sát khí ngưng tụ giữa lông mày, hai tay ủ trong ống tay áo khẽ run, thấy đao của Quách Thập Tam đã đến trước mặt, vẻ hung tợn lóe lên trong con ngươi, đang muốn ra tay thì lại có một cánh tay nhỏ xinh trắng như tuyết kéo góc áo cậu ta. Cậu thiếu niên kia không thèm để ý lưỡi đao của Quách Thập Tam bổ đến mà xoay người cúi đầu nói: “Sư ca…” Thế đao này của Quách Thập Tam như chẻ tre, lúc chỉ còn nháy mắt là chém tới đó người thiếu niên ấy, hắn ta chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh nhỏ bé đâm trên mu bàn tay mình, binh khí không cầm được rơi xuống đất thì không khỏi hoảng sợ nói: “Giả thần giả quỷ cái gì, mau ra đây!”

Một chàng trai mặc áo lam chắp tay sau lưng mang phong thái ung dung thong thả bước ra. Đôi mắt hướng lên trên khuôn mặt trắng như tuyết đảo qua mọi người tại đây, ai nấy chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, hô hấp trở nên cứng lại, nhao nhao lùi về phía sau mấy bước.

Chàng trai kia mỉm cười nói: “Sư đệ và học trò của tại hạ không hiểu chuyện, xin các vị chớ chê cười.”

Tiếng hắn cũng nhỏ nhẹ nhưng trầm tĩnh lạnh lẽo, trong suốt động lòng người. Hắn thấy mọi người nhìn nhau thì nói tiếp: “Xin hỏi nơi này có phải quán thêu Hiệt Châu chăng?”

“Phải!” Cô gái kia chậm rãi đi ra từ sau giá thêu, nói: “Tiểu nữ là thầy cả Minh Châu hiện tại của quán thêu, ba vị có gì chỉ giáo?”

Chàng trai mặc áo lam kia không có mở miệng, ánh mắt chỉ là dừng ở trên kệ thêu trong phòng, vẻ mặt điềm tĩnh cũng trở nên hơi dao động. Cậu thiếu niên trẻ nhất không nhịn được mà đáp thay hắn: “Thầy nhà tôi nghe nói hàng thêu chỗ chị đứng đầu thiên hạ, muốn mua vài món về kinh.”

Minh Châu tách mấy người đàn ông lực lượng kia ra, đi tới gần họ hon rồi nói: “Thì ra mấy vị là người của kinh thành? Không biết xưng hô như thế nào?”

“Tôi tên Tiểu Thuận.” Cậu thiếu niên kia thấy nàng xinh đẹp thì không khỏi giành trả lời, “Đây là thầy tôi, tên Tịch Tà, hàng thứ sáu trong nhà. Đây là sư thúc Khang Kiện của tôi, đứng hàng thứ bảy trong nhà.”

“À!” Minh Châu cười nói, “Thì ra là Lục gia, Thất gia và thiếu gia Tiểu Thuận. Đồ thêu ở đây không bán ra ngoài. Nhưng ba vị ở xa tới, tặng một hai thức cũng không hề gì, xin mời vào bên trong.”

Cả đời này Tiểu Thuận Tử chưa từng được người ta gọi là thiếu gia bao giờ, không khỏi mặt mày hớn hở đi tới trước mặt Minh Châu, quan sát tỉ mỉ. Thấy nàng mới tròn đôi mươi, cằm nhọn, vô cùng thanh tú, lúc mỉm cười sinh ra một loại thần thái cực kỳ quyến rũ động lòng người. Cậu trông thấy mà vẻ mặt hốt hoảng, vội vàng vái chào, “Chị tặng cho, từ chối thì bất kính, nhận lấy thì ngại ngùng.”

Quách Thập Tam thấy bốn người này khách dáo đi vào trong như thể đã quen biết từ lâu, không một ai để bọn họ vào mắt thì cả giận nói: “Này, đứng lại!”

Tịch Tà quay đầu nói với Khang Kiện: “Lần này là em không phải, đã cầm đồ của người ta, còn không mau trả đi?”

“Vâng.” Khang Kiện nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, ba thanh binh khí đoạt được găm xuống trước chân Quách Thập Tam, lún vào tảng đá chừng hai tấc. Khang Kiện cười nói: “Xin lỗi, sau này sẽ đến tạ lỗi với ông chủ Ngô của các anh.”

Quách Thập Tam thấy võ công của cậu ta cao hơn mình mấy lần, chỉ sợ Tịch Tà kia càng mạnh hơn cậu ta, trong bụng xét thấy không có phần thắng nên chỉ đành quát đám thuộc hạ: “Còn ở nơi này làm gì? Chờ bị chém sao?”

Truyện chỉ được đăng tại vongnguyetlau10.wordpress.com Ngoài ra đều là nơi ăn cắp.

Mười một người ảo não trở lại cục Thừa Vận, kể lại sự việc cho Ngô Thập Lục nghe.

Sư gia lo việc ngày thường Đào Tiên Hà ngồi bên cạnh Ngô Thập Lục căm hận nói: “Tôi đã nói anh là tên ngu xuẩn mà. Anh không phải đối thủ của ba người kia nhưng chẳng lẽ chúng lại ở trong quán thêu cả đời à? Cho dù Minh Châu kia lợi hại, song cũng chỉ là hạng đàn bà con gái, chờ bọn chúng đi thì chẳng phải các anh muốn dỡ là dỡ được quán thêu này à?”

Bình thường Quách Thập Tam rất kiêu ngạo nhưng thấy Đào Tiên Hà thì không dám hó hé. Ngô Thập Lục nói: “Không thể lỗ mãng như thế, lần này người đến từ kinh thành chính là ba hoạn quan trẻ tuổi, nghe Thập Tam lang nói ra thì có vẻ tương tự.”

Đào Tiên Hà nói: “Bang chủ nói không sai, Thập Tam lang, anh đã gặp bọn họ rồi thì bây giờ đi theo dõi để tìm ra lai lịch của bọn họ đi.”

Quách Thập Tam đáp một tiếng rồi đi ngay, quay về còn nhanh hơn lúc đi, xông vào cửa như một trận gió và nói: “Bang chủ, ba thằng nhãi đó ở ngay cửa, được lão cáo già Thường Trọng Nguyên kia đưa tới đấy.”

Ngô Thập Lục cười nói: “Quả nhiên chính là chính chủ tìm tới cửa, đó là quan nhà trời, mau mở cửa chính để nghênh đón nào.” Còn mình thì thay xiêm áo đi ra ngoài đón, nồng nhiệt thân thiết với Thường Trọng Nguyên xong thì chắp tay vái chào.

“Ba vị này là người bên cạnh thái hậu và hoàng thượng, lần này xuống Hàn châu chọn lụa để cống nạp. Ông chủ Ngô đã từng gặp chưa?”

“Chưa chưa, mấy vị này là quan bên trên, sao thảo dân có duyên được gặp chứ?”

Tịch Tà tiến lên phía trước nói: “Tiếng tăm của ông chủ Ngô uy chấn bốn bể, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Mọi người khiêm nhường một hồi rồi phân chủ khách ngồi xuống ở nhà chính, không nói gì ngoài chuyện vận chuyển lụa Hàn cống nạp như thế nào, nhờ cậy cục Thừa Vận ra sức giúp đỡ như thế nào. Bàn việc bình thường xong, Tịch Tà nói: “Từ lâu tôi đã nghe nói rằng trong cục Thừa Vận sông Hàn có một chỗ núi đá có ngàn lỗ sáng long lanh, các lỗ thông với nhau, không biết có thể được ngắm hay chăng?”

Ngô Thập Lục cười nói: “Quan trên ở trong cung có gì mà chưa từng thấy mà lại yêu thích vật nhỏ nhoi ấy?”

Thường Trọng Nguyên nói: “Không đâu, tôi đã từng thấy ngọn núi này, thật là một vật thần. Ông chủ Ngô không để quan trên trông thấy, tất là vì có lòng giấu cho riêng mình.”

“Ha ha, hội trưởng nói như vậy lại chứng tỏ tôi không phóng khoáng. Vậy mời các vị dời gót.”

Tịch Tà nói với Khang Kiện: “Ở đây ngồi với hội trưởng, anh đi một lát rồi sẽ quay lại.”

Khang Kiện hun đúc ở trong cung đình đã lâu, đã sớm quen với chuyện bị người khác vứt lại này rồi, chỉ có một mình Tiểu Thuận Tử là bĩu miệng ra, tỏ vẻ không bằng lòng.

Tức thì Đào Tiên Hà tiếp khách trong nhà, còn Ngô Thập Lục thì dẫn Tịch Tà xuyên qua mấy cái sân. Sau khu rừng trúc trước mặt, tảng đá long lanh in vào tầm mắt, con suối dưới đá trong như gương sáng, một cái muôi gỗ được đặt ngang trên đó. Ngô Thập Lục xắn tay áo lên, múc một muôi nước trong, chậm rãi đổ xuống từ trên đỉnh tảng đá, trong đá như có tiếng đàn khẽ vang lên, ngàn dòng nước phun ra ngoài bắn xuống mặt nước. Trong sân tức khắc vang đầy âm thanh tự nhiên, hơi nước lúc ẩn lúc hiện tạo ra một chiếc cầu vồng bảy màu dưới ánh mặt trời như bước vào cõi tiên. Khuôn mặt trong suốt của Tịch Tà cũng được chiếu vào trông xinh đẹp như tranh vẽ, hắn khéo léo cười nói: “Vật thần, đúng là vật thần.”

Ngô Thập Lục chậm rãi buông muôi gỗ xuống, nhìn cầu vồng biến mất vào hư vô, lạnh lùng nói: “Ly đô cách Hàn châu hai con sông, xa xôi nghìn dặm, lần này tiểu vương gia tới không chỉ là để xem tòa núi giả này của thuộc hạ thôi đấy chứ?”

Tịch Tà cười nói: “Dầu không thể khuyên anh Thập Lục trở về dưới trướng Nhan vương, chỉ nhìn cảnh đẹp bậc này thôi cũng không uổng chuyến này.”

Ngô Thập Lục cười khẩy nói: “Nhan vương gia đã qua đời nhiều năm, thuộc hạ cũ li tán, bao nhiêu chí lớn cũng tan thành mây khói cả rồi. Sao tiểu vương gia lại nói ra lời này?”

“Hơn mười năm trước anh Thập Lục phụng lệnh phụ vương tới Hàn châu tạo dựng cục Thừa Vận, vẫn luôn là đầu rồng của thế lực phía đông. Nay Đông vương ngày càng lớn mạnh, Hàn châu lại là chỗ cư ngụ của ông ta, nếu tôi muốn nắm giữ điểm quan trọng của ông ta thì ắt phải nhờ anh Thập Lục giúp đỡ.”

“Bây giờ cục Thừa Vận chẳng qua chỉ là đám thổ phỉ lũng đoạn thị trường trên giang hồ, tiểu vương gia có chí cổn miện[2], tự có cao nhân giúp đỡ. Từ trên xuống dưới cục Thừa Vận có mấy ngàn miệng ăn, đều muốn ăn miếng cơm yên bình, thuộc hạ có nhà có cửa, thứ cho không thể tuân lệnh nữa.”

[2] Cổn: áo long cổn (lễ phục của vua chúa thời xưa), miện: mũ miện dành cho quan lớn, vua chúa. Cổn miện dành cho vua chúa, vương công quý tộc mặc vào những dịp lễ trọng đại như tế trời đất, tế tông miếu… Chí cổn miện chỉ chí làm vua chúa, vương hầu.

“Chí cổn miện?” Tịch Tà không khỏi bật cười, “Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tàn phế, nói gì đến chí cổn miện? Nay thiên hạ chia năm, tôi chỉ chọn một chủ nhân chính đáng mà hầu hạ, nào có dã tâm cỡ ấy?”

“Tiểu vương gia biết tôi là kẻ tiểu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn mà, dẫu thiên hạ thực sự loạn lạc, sông Hàn cũng sẽ có người đi thuyền, cục Thừa Vận vẫn phát tài như trước, có khi nước nhà gặp nạn tiền thu vào lại càng nhiều đấy. Ha ha!”

Tịch Tà nheo mắt nhìn ông ta, khoan thai nói: “Tuy anh Thập Lục là cây cột chống trời của cục Thừa Vận nhưng thuộc hạ cũ của phụ vương cũng chẳng ít, chỉ sợ không phải ai nấy đều nghĩ như vậy đâu.”

“Còn một vài người nhưng kẻ thì già, người thì bệnh, còn có thể làm gì nữa? Nếu nói có thể làm gì thì giết con đĩ kia mới là việc đúng đắn. Tiểu vương gia không báo thù cha, lại ở đây làm việc cho con trai mụ đĩ ấy, nếu lão vương gia ở dưới suối vàng mà biết được, hừ hừ.”

“Tôi hiểu rồi.” Tịch Tà nói, “Anh Thập Lục tức là tức tôi đây mà.”

“Không sai, tôi không để bụng chuyện ngài tham sống sợ chết, vào cung làm nô. Nhưng nếu không phải Khương Phóng sợ liên lụy tới ngài, không cho phép tôi vào cung ám sát con mụ đĩ kia thì tôi đã chính tay cắt đầu mụ từ chín năm trước báo thù cho lão vương gia rồi, cần gì chờ tới bây giờ lòng như nước tù, làm việc cướp bóc này.”

“Anh Thập Lục…”

“Im đi! Ngài không cần nói nhiều, chỉ cần làm thái giám khâm sai của ngài, bớt quản chuyện của tôi lại.”

Tịch Tà gật đầu, cười nói: “Không hợp thì cần gì nhiều lời. Anh Thập Lục, qua mấy ngày tôi còn tới đấy.”

Ngô Thập Lục vẫn cười híp mắt đưa hắn về nhà chính, mọi người lại nói vài câu chuyện phiếm, không đợi cục Thừa Vận giữ lại ăn cơm đã chào rồi quay về. Ngô Thập Lục nói với Đào Tiên Hà: “Chuyện cống nạp lần này đã được quyết định rồi, tôi thấy số đội thuyền mà bọn họ cần ít nhất cũng phải cống nạp một ngàn xấp lên kinh. Chuyện tôi bảo anh làm thế nào rồi?”

“Năm nay tơ mới thượng hạng trên thị trường vốn đã ít, chín phần đã ở trong nhà kho của ta rồi. Tuy lúc mua vào giá rất cao, song chờ khi bọn họ bắt đầu chế tạo lụa để cống nạp thì e giá đã cao chọc trời.”

“Tốt!” Ngô Thập Lục cười nói, “Chính là ngón trò này. Quán thêu Hiệt Châu đó cũng phải làm nhanh, không nói được Tống Minh Châu thì không biết đi tìm cha cô ta sao?”

Đào Tiên Hà lấy làm kinh hãi, nói: “Tôi không thể trêu vào người này được đâu. Lúc đầu nghĩ chúng ta ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, buộc Tống Minh Châu đóng cửa, dẫu ông ta tức giận nhưng nể tình qua lại nhiều năm với bang chủ thì sẽ thôi. Nay muốn tôi đấu trực tiếp với ông ta, he he, tha cho tôi đi.”

“Tất nhiên anh không phải là đối thủ của ông ta. Anh bảo Nhị Thập lang đi nói, trước giờ nó có tình cảm thắm thiết với Tống Biệt, chắc có thể thành công.”

Lý Song Thực được người khác gọi là Nhị Thập lang, là nguyên lão tạo dựng cục Thừa Vận, ở trong bang đức cao vọng trọng, là nhân vật đứng sau Ngô Thập Lục. Năm đó theo Ngô Thập Lục xuôi nam gây dựng sự nghiệp, trải qua cả trăm trận chiến, bây giờ đà chủ của mười phân đà lớn trong cục Thừa Vận ven sông Hàn có đến sáu người là học trò kề cận dưới trướng y. Bấy giờ nghe Đào Tiên Hà nói thì không muốn chút nào nhưng không thể tùy tiện làm xấu mặt Ngô Thập Lục nên hôm sau chỉ đành hậm hực ra ngoài, chạy tới căn nhà dưỡng bệnh của Tống Biệt ở ngoại ô.

Ngô Thập Lục chỉ nói chuyện đã được quyết định, đang ở trong cục chờ tin tức của y, ngờ đâu chẳng những Lý Song Thực quay về với vẻ mặt tái nhợt mà phía sau còn có một người trung niên râu dài gầy như củi khô chậm chạp theo xuống từ trên xe, chính là Tống Biệt mà năm đó được gọi là tay thêu điệu nghệ.

Ngô Thập Lục hít một hơi rồi vội vàng nhấc giày, tươi cười ra đón. “Lão Tống! Kể từ lúc chia tay ông vẫn khỏe chứ?”

“Tôi dưỡng bệnh đang yên đang lành, chính ông làm phiền đấy, không bị ông làm cho cực khổ đến chết đã may mắn lắm rồi.” Tống Biệt mang vẻ mặt ốm đau, nói năng thều thào, chỉ có hai mắt đảo qua mặt Ngô Thập Lục là vẫn như lưỡi dao.

Ngô Thập Lục biết ông ta khó đối phó, cười ha hả bảo: “Nói gì vậy? Bạn cũ gặp lại, mời vào trong phòng.”

Tống Biệt ngồi xuống ho một hồi, thở hổn hển một lúc lâu mới nói: “Ông chủ Ngô đúng là mê tiền, thấy nhiều năm nay tôi không nói gì nên xem thường, ngay cả con gái tôi cũng không bỏ qua. Đang yên đang lành, sao lại muốn đập quán của tôi?”

“Lão Tống đúng là hẹp hòi, tôi chỉ muốn giành được phần thưởng ngon nghẻ. Để con gái mình được chọn làm thợ thêu, vào kinh chơi mấy tháng, không cẩn thận là đắc tội, dẫn đến cái họa nghìn cân, đáng để ông tự mình chạy một chuyến không?”. T𝗿ang gì 𝗆à ha𝗒 ha𝗒 𝑡hế ﹛ TRu𝗠 TRU𝖸𝖤𝑁﹒V𝑁 ﹜

Tống Biệt nói: “Tôi không thích nghe lời ông nói đâu. Ông nuông chiều con gái của ông, lẽ nào con gái nhà tôi không phải hòn ngọc quý trên tay sao? Không phải là ông không biết, cha con bọn tôi đã không dính vào việc dung tục này từ lâu rồi, cần gì làm điều thừa thãi?”

“Tôi biết ông kiêu ngạo, không để bụng việc này. Nhưng ai bảo quán thêu Hiệt Châu đã lộ mặt trước quan trên triều đình chứ? Con gái của tôi chân tay vụng về, nào phải là đối thủ của Minh Châu?”

Tống Biệt cười lạnh nói: “Quan trên triều đình cái gì? Ông hầu hạ Nhan vương nhiều năm, ngay cả cậu chủ nhỏ của mình mà cũng không nhận ra sao?”

Ngô Thập Lục sầm mặt lại, nói: “Sao? Ông đã trông thấy hắn rồi à?”

Lý Song Thực ở bên nói: “Anh Thập Lục, chuyện tiểu vương gia đã tới lớn như thế mà sao không cho em biết?”

Tống Biệt nói tiếp: “Một quán thêu nho nhỏ, ông muốn đập thì đập, tôi cũng không thèm lý luận với ông. Thành thật mà nói, hôm nay tôi tới để làm thuyết khách.”

“Trong lòng tôi biết rất rõ ông muốn nói gì, có điều cục Thừa Vận sẽ không xen vào việc hục hặc lẫn nhau trong triều đình nữa.”

“Ban đầu cục Thừa Vận chính là kết quả của việc hục hặc với nhau trong triều đình, nay muốn dừng tay như vậy, nào nhẹ nhõm thoải mái như ông nói? Bây giờ các thuộc hạ cũ khác của Nhan vương đã quy về dưới cờ của tiểu vương gia từ lâu rồi, mấy người các ông được Nhan vương ân sủng không thua gì kẻ khác, rốt cuộc tại sao ông cứ khư khư cố chấp vậy?”

Ngô Thập Lục cười khẩy bảo: “Không cần nhắc đến ơn huệ của lão vương gia, nếu như không phải phụng lệnh lão vương gia tới đây tạo dựng cục Thừa Vận, bọn ta đã lập được chiến công hiển hách lúc còn trong đại quân từ lâu, bây giờ chắc chắn đã có địa vị cực cao, nào trông như bọn cướp sông cướp biển thế này. Nếu không để giúp lão vương gia thành công thì ông há lại không giết hết đám chó gà trong triều Đại Lý mà lại đi cầm kim ẩn mình để rồi cuối cùng phải bệnh chết nơi đất khách quê người hay sao?”

Tống Biệt không khỏi cười, giận dữ nói: “Được được được, bạn cũ mấy chục năm mà ông lại nói ra những lời như vậy.”

“Ha ha, giờ trong mắt Thập Lục lang chỉ có bốn chữ vinh hoa phú quý thôi!” Ngô Thập Lục cười to, “Tuy con gái tôi không bằng Minh Châu nhưng cũng xinh xắn, sau này đưa nó vào cung, ngộ nhỡ được hoàng đế vừa ý thì tôi sẽ là quốc trượng, còn có thể đền bù chõ bao nhiêu năm cực khổ thê lương của tôi. Anh Tống biết chí lớn của tôi rồi thì đừng tranh giành với tôi nữa nhé?”

Tống Biệt nói: “Ông không nghe tôi khuyên thì thôi, ông muốn đưa con gái ông đi làm hoàng hậu nương nương cũng là chuyện của ông. Song, ông phải biết cục Thừa Vận này chẳng phải của ông, mượn từ đâu thì trả về nơi đó đi, việc lớn thế này không thể chỉ do một mình ông quyết định được.”

“Ông không cần uy hiếp tôi.” Ngô Thập lục nói, “Trong cục Thừa Vận này ai dám nói một chữ không với tôi?”

Tống Biệt hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy và nói: “Cũng đành, tôi không thuyết phục được ông, để chủ nhân thực sự tới nói vậy. Tiểu vương gia muốn tôi chuyển lời lại cho ông, hãy cho ngài thêm một cơ hội gặp mặt, thế nào?”

“Miễn đi.” Ngô Thập Lục nói, “Chỉ cần hắn còn bước vào cục Thừa Vận một bước thì tôi sẽ đánh hắn ra ngoài.”

Tống Biệt cười nhạt, chắp tay đi liền.

Lý Song Thực nói: “Anh Thập Lục, thầy Tống nói không sai, cục Thừa Vận này không phải là của hai ta. Trước đây Nhan vương gia phát cho vài chục vạn lượng bạc trắng để chúng ta lập nghiệp mới có cái bang lớn nhất miền đông nam ngày nay. Giờ tiểu vương gia tới đây, chỉ muốn chúng ta dò la tin tức, phân công nhiệm vụ cho các tai mắt sẵn có, vừa không đòi chúng ta phải để đầu đao liếm máu, hay chém giết bằng gươm thật giáo thật, không có quá nhiều tác hại tới cục Thừa Vận. Nếu như anh Thập Lục ngại phiền thì chi bằng cứ làm chuyện buôn bán nghiêm chỉnh, còn việc này thì giao cho em đi làm, có được chăng?”

Ngô Thập Lục cười bảo: “Em làm thế không phải là muốn chia rẽ bang hội sao? Chúng ta có ngày hôm nay không phải là nhờ tiền của Nhan vương mà là chúng ta chung lưng đấu cật. Bây giờ em muốn làm riêng thì cục Thừa Vận này còn có tương lai sao?”

Lý Song Thực không kềm chế được, phát tác ra, nói: “Anh Thập Lục chẳng những hẹp hòi mà đầu óc cũng không bằng trước đây. Tiểu Cửu vương gia này từ nhỏ đã có suy nghĩ khác người, không nói đến chuyện Nhan vương tự mình dạy dỗ mà mới bảy tám tuổi đã cùng xuất chinh với đại quân, Nhan Vương yêu quý cỡ nào chứ? Thầy hai phía tây cũng là nhân vật lợi hại thế mà hai năm qua quay về dưới cờ ngài ấy ngoan ngoãn tuân theo, hơn nữa lúc nào cũng gửi thư khuyên anh. Hôm nay em đã gặp tiểu vương gia này rồi, chí khí ngài ấy không kém lão Nhan vương, chỉ sợ thủ đoạn độc ác rèn luyện suốt mấy năm ở trong cung còn có phần hơn. Thế mà anh lại để bụng chuyện vụn vặt, em sợ rằng cục Thừa Vận này tạo dựng dễ dàng, phân tán cũng mau chóng đấy.”

“Hắn mới hai mươi, lại chỉ biết khom lưng uốn gối để giữ mạng, muốn anh phục hắn thì còn sớm lắm. Cơ nghiệp mấy chục năm của cục Thừa Vận không phải hắn nói hủy là hủy được đâu.” Ngô Thập Lục cười khẩy một tiếng, bỏ Lý Song Thực lại rồi đi vào trong, trên đường gặp phải Đào Tiên Hà và Quách Thập Tam thì thấp giọng nói: “Giờ các người âm thầm giam lỏng Nhị Thập lang lại, làm việc cẩn thận.”

Xưa nay Quách Thập Tam chịu phục Lý Song Thực, mặt mày không khỏi lộ vẻ vô cùng khó xử. Ngô Thập Lục bảo: “Cậu không cần lo lắng, mọi chuyện kết thúc thì tôi sẽ tự mình nhận tội với nó. Còn cả Tống Biệt cũng vậy.”

Đào Tiên Hà nói: “Việc này khó đấy! Tống Biệt vừa ra khỏi cửa trở về quán thêu Hiệt Châu, sáng sớm hôm nay đã có trọng binh của nha môn Bố chính sứ ty canh gác ở đó, suy cho cùng thì vẫn không thể đối chọi ngoài sáng với người của quan phủ được.”

Ngô Thập Lục nói: “Chỉ cần ông ta không đi ra từ trong quán thêu là được, các anh phái người canh chừng cho kỹ vào.”

Ai ơi nhớ lấy câu này, reup không khéo có ngày rụng răng.

Đảo mắt đã đến ngày mùng mười tháng Tám, tơ mới trên thị trường Hàn châu đã tơ dùng hết, còn có mấy trăm xưởng chưa kịp hoàn thành lụa mới, nhao nhao đến chỗ Thường Trọng Nguyên kể khổ. Thường Trọng Nguyên bèn nói với Tịch Tà: “Việc khác đều là chuyện nhỏ, tiểu nhân chỉ sợ đến lúc dệt lụa cống nạp thực sự lại không có tơ mới thượng hạng, không nộp được lên.”

Tịch Tà cười nói: “Tôi đã xem hồ sơ của bộ Hộ, mỗi năm tơ mới sản xuất từ Hàn châu không chỉ chừng này, chắc chắn có người biết tình hình bên trong, đầu cơ tích trữ từ trước.”

“Việc này tuyệt đối không thể đâu ạ.” Thường Trọng Nguyên vội vàng phủi sạch quan hệ với mình, “Tôi đã điều tra rồi, kho sợi của các xưởng lớn trong phường hội đều không trữ quá nhiều hàng.”

“Không phải tôi nghi ngờ phường hội các ông, trong Hàn châu kẻ có thể có sức của để mua đứt nhiều tơ mới như vậy thì chắc chắn là người khác.”

Thường Trọng Nguyên bừng tỉnh: “Dạ dạ dạ, quan trên nói chí phải, có thể làm chuyện như vậy thì cũng chỉ có cục Thừa Vận tiền muôn bạc biển thôi.”

Lập tức mấy chục người lo việc trong phường hội chạy tới cục Thừa Vận tìm Ngô Thập Lục lý luận nhưng bị Ngô Thập Lục cười hì hì đánh ra ngoài. Sao Thường Trọng Nguyên lại chịu để yên, trở về nói lại, lập tức kích động làm mọi người lòng đầy căm phẫn, không quan tâm bình thường cục Thừa Vận hung hãn thế nào, tập hợp hơn ngàn người đến chửa bới ở trước cửa của cục Thừa Vận.

Lúc này cục Thừa Vận đang loạn trong giặc ngoài. Không nói đến việc lúc trước vì tranh mua tơ mới mà bỏ một lượng lớn tiền mặt vào, gần đây việc quay vòng ngày càng trầy trật, hơn nữa không biết tại sao tin tức Lý Song Thực bị giam lỏng lại bị tiết lộ ra ngoài, vài đà chủ phân đà do y nâng đỡ đi đường suốt đêm, chạy về tổng đà ứng biến. Ngô Thập Lục lập tức phái người đi chặn đường, ai ngờ lại báo lại rằng chỉ chặn được thuyền, còn người thì không thấy ai cả.

Ngô Thập Lục nở nụ cười dữ tợn, nghe ngoài cửa ồn ào không thôi, đang một mình suy ngẫm trong phòng thì thấy cửa mở ra, con gái Ngô Thái Lân của mình dâng trà vào và nói: “Cha lại đang rầu rĩ đấy à?”

Ngô Thập Lục nhận trà rồi cười nói: “Không, có cảnh đời gì mà cha con chưa từng thấy chứ? Chuyện nhỏ này sao có thể làm khó cha được?”

Ngô Thái Lân nói: “Cha không lừa được con đâu, chỉ có khi không quyết định được việc lớn thì cha mới ở chỗ này sầu muộn về cuộc đời.”

Ngô Thập Lục than thở: “Con là đứa trẻ thông minh, ban đầu cha nghĩ cha con ta cùng nhau làm việc lớn này thì dầu hài cốt chẳng còn cũng có thể báo đáp ơn nghĩa của chủ cũ. Ngờ đâu còn chưa hoàn thành, cha đã mắc mưu người khác rồi. Trải qua cơn biến này, không biết tương lai ai sẽ định đoạt cục Thừa Vận này.”

Ngô Thái Lân khuyên nhủ: “Cha chỉ canh cánh chuyện xưa nên mới rầu rĩ không vui, chi bằng buông tay mặc kệ, con cùng cha trở về quê nhà ở Thanh châu, chú Nhị Thập, bác Tống muốn làm gì cũng không còn can hệ gì đến chúng ta nữa, có được không ạ?”

“Con chỉ biết nói lời trẻ con thôi. Cha ở chỗ này là vì phụng lệnh người khác, được người nhờ cậy, há có thể nói đi là đi?”

“Nếu cha tình sâu nghĩa nặng với lão Nhan vương, còn ở Hàn châu đợi tin tức của tiểu vương gia đó nhiều năm thì vì sao bây giờ hắn tới cửa xin cha giúp đỡ mà cha lại không chịu?”

“Cha vốn nghĩ hắn nhẫn nhục vào cung là để báo thù cho cha, nào ngờ chín năm trôi qua lại thành chó săn của hoàng đế. Trước nay đám thuộc hạ cũ của Nhan vương bọn cha chỉ hầu hạ một mình lão vương gia, lão vương gia bị thái hậu và hoàng đế giết chết thì làm sao cha có thể thông qua hắn mà làm việc cho hoàng đế được?” Đang nói đến chỗ tức giận, ông ta chợt nghe phía cổng ồn ào một hồi, sau đó thì im bặt.

Hai cha con liếc nhau, trong lòng biết có biến. Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa, Ngô Thái Lân ra mở thì thấy một sư gia trong phòng thu chi của Đào Tiên Hà áo mũ không chỉnh tề xông đến, bẩm: “Bang chủ, Tống Biệt đó dẫn sáu vị phân đà chủ vào cục thả Nhị Thập lang, còn đến phòng thu chi giam Đào sư gia lại. Đào sư gia bảo tiểu nhân lén lút đi ra, bẩm lại cho bang chủ hay.”

“Tới nhanh vậy à?” Ngô Thập Lục lấy làm kinh hãi. Theo suy tính của ông ta, người trong mấy phân đà này bỏ thuyền lên đất liền rồi dùng ngựa giỏi đi gấp, muốn đến Hàn châu e còn cần một hai ngày, không ngờ đêm nay đã vào cục Thừa Vận rồi.

“Nhị Thập lang vừa mới tới trước cổng, nói với người của phường hội đan dệt rằng ngày mai sẽ mở kho tơ mới, phân phát cho họ, bây giờ đang hướng tới nơi này.”

Ngô Thập Lục gật đầu rồi đuổi ông ta ra ngoài, còn mình thì tháo thanh đao lớn trên tường xuống, đeo ở hông. Ngô Thái Lân vội nói: “Cha gượm đã, chú Nhị Thập nhân hậu, dẫu đến cũng sẽ không gây tổn thương đến cha đâu. Cha muốn làm gì vậy?”

Ngô Thập Lục cười nhạt bảo: “Con không biết thủ đoạn trước đây của Diêm vương, tiểu vương gia đó là con trai ruột của ngài, thủ đoạn độc ác giống hệt nhau. Chuyện cha tích tơ bí mật cỡ nào mà vẫn bị hắn biết, còn xúi giục người trong phường hội đan dệt đối chọi với cha. Học trò, thuộc hạ của Nhị Thập lang tới thần tốc như vậy, chỉ sợ trước khi hắn đến Hàn châu đã báo để chúng tới rồi. Hắn đã có lòng diệt trừ cha thì đêm nay còn thân thiện được nữa sao?”

Nhưng trước cửa lại có tiếng cười vang lên, “Anh Thập Lục nói đúng hết thảy, song tôi tốn nhiều công sức chỉ muốn anh Thập Lục nghe tôi nói mấy câu thôi.”

Chàng trai mặc áo trắng như tuyết đứng ngoài cửa, lưng đeo trường kiếm, thanh tú ung dung, ánh mắt lạnh hơn ánh trăng lẳng lặng chiếu vào người Ngô Thập Lục.

Ngô Thập Lục kéo con gái ra phía sau, nói: “Tiểu vương gia trăm phương ngàn kế chẳng qua là muốn có cục Thừa Vận này mà thôi. Giờ đã xong xuôi, còn có có gì để nhiều lời nữa?”

“Anh Thập Lục là đại tướng mà phụ vương nhìn trúng, cục Thừa Vận do một tay anh tạo dựng, bất kể thế nào cũng phải cần anh Thập Lục giúp đỡ. Huống hồ…” Tịch Tà mỉm cười nhìn Ngô Thái Lân, “Anh Thập Lục quật cường dũng mãnh, nếu giờ không thuyết phục được anh thì e tương lai anh sẽ gây chuyện sau lưng tôi, phái thích khách vào cung, liên lụy đến mấy ngàn miệng ăn trong cục Thừa Vận thì chẳng phải là phá hỏng chuyện lớn của tôi ư?”

Ngô Thập Lục biết kế lớn trước kia của đã bị hắn nhìn thấu, bèn nói: “Nếu tiểu vương gia có lòng dựng cờ mưu phản thì tôi có thể thề sống chết mà đi theo, nếu muốn tôi cùng ngài làm nô cho tên hoàng đế kia thì tuyệt đối không thể.”

Tịch Tà trầm tĩnh nói: “Sao anh Thập Lục không chịu hiểu cho, thân phận hiện tại của tôi là gì, sao có thể dựng cờ mưu phản, sau này cầm quyền chuyên quyền thế nào?”

“Vậy thì không cần nhiều lời nữa. Ngài tới đòi mạng tôi, có thể giết được hay không thì cứ đánh hai chiêu trước rồi hẵng nói.” Ông ta chỉ một lòng muốn bảo vệ cho con gái thoát chết, một đao sử dụng mười phần công lực, chém ngay đầu Tịch Tà.

Tịch Tà không ngờ ông ta lại ra tay, thân hình thoắt một cái, đột nhiên lui lại. Ngô Thái Lân cũng là học trò do chính Tống Biệt dạy, nhào người lên, kim bạc trong tay áo bắn đến ngực Tịch Tà. Tịch Tà biết nghề kim nhà họ Tống có một không hai khắp gầm trời, chiêu này đã được chính Tống dạy cho thì ắt lợi hại nên không dám thờ ơ, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, trong chớp mắt, trưởng kiếm đã ra khỏi vỏ, vung lên chặt đứt sợi chỉ màu mà Ngô Thái Lân dùng kim bạc kéo ra. Ngô Thập Lục rất sợ con gái gặp hiểm, tạt qua bên cạnh Tịch Tà, lại bổ một đao. Không hổ là đại tướng trong đội quân năm đó, một đao này có cái uy của ngàn quân. Tịch Tà thầm hiểu đao này của ông ta có uy chứ không thể tấn công, chỉ ép mình tránh đi, tiện thể để con gái trở ra nguyên vẹn. Có điều nếu để sổng mất ông ta lúc này thì sẽ có vô số phiền phức, trường kiếm đành quay lại, đón đỡ một cái từ dưới lên. Ngô Thập Lục mới cảm thấy cơ thể và đầu óc bị chấn động mạnh thì Tịch Tà đã đẩy nhẹ một chưởng, đẩy thân thể to lớn là vậy của ông ta vào phòng.

Tịch Tà theo vào trong phòng, trường kiếm đặt ở vai ông ta, tay trái trỏ vào không trung phía sau, đánh bay ám khí mà Ngô Thái Lân bắn tới từ ngoài cửa. Lúc này máu trong ngực cuồn cuộn, hắn biết vết thương cũ đã tái phát, không khỏi nghiêm nghị nói: “Mưu ma chước quỷ của anh bằng tôi, võ công cũng chẳng bằng tôi, cái gì tôi cũng mạnh hơn anh mà điều gì làm anh không thể chịu phục? Lần này anh muốn tranh giành chuyện thợ thêu vào cung rõ ràng chính là muốn ám sát thái hậu và hoàng đế, không tiếc đưa con gái vào miệng cọp, có thể thấy lòng báo thù của anh không thua gì năm đó, sự chân thành đối với phụ vương không hề tiêu giảm. Lẽ nào quyết tâm tự tàn hại cơ thể vào cung báo thù của tôi vẫn không đáng để anh lấy một phần mười lòng tận hiến với phụ vương ra mà đối đãi ư? Tôi tám tuổi đã theo phụ vương chinh phạt Hung Nô phương bắc, cả đường ngồi trên ngựa của anh Thập Lục, may có anh Thập Lục liều mạng che chở cho tôi chu đáo. Khi đó anh Thập Lục có từng cảm thấy ngày sau tôi sẽ là kẻ nhát gan sợ chết không?”

“Không!” Ngô Thập Lục lớn tiếng nói, “Hai trăm ngàn đại quân sụp đổ trước mặt cũng không thể lay động sắc mặt của tiểu vương gia.”

“Lúc đó anh Thập Lục chặn hai mũi tên cho tôi, anh Thập Lục còn nhớ lời mình nói sau đó không?”

Ngô Thập Lục nhấn mạnh từng chữ: “Nay đi theo lão vương gia, tương lai sẽ bám gót tiểu vương gia.”

Tịch Tà nghe đến cả giọng nói của ông ta vẫn giống hệt như lúc đó thì tâm trạng không khỏi xao động, một chuỗi tiếng ho dữ dội bật ra từ trong lồng ngực, dưới ánh nến trường kiếm khẽ run ở trong tay hắn dập dờn như sóng nước. “Anh Thập Lục thấy tôi còn nhỏ nên lúc đó thuận miệng nói bừa à?”

“Không phải.” Ngô Thập Lục nhớ lại sự hùng tráng ngày trước, lệ nóng doanh tròng.

Tịch Tà lấy tay trái xoa ngực, cảm thấy hơi khó thở, khuôn mặt trắng như tuyết bị nhuộm màu đỏ bi thảm như thể không cầm nổi kiếm nữa. Đột nhiên ánh sáng lạnh trong mắt thu lại, mũi kiếm nhắm thẳng vào yết hầu Ngô Thập Lục. Hắn nói: “Anh Thập Lục có ơn cứu mạng tôi, tiếc nỗi trước nay cục Thừa Vận này do anh cầm đầu, dẫu tôi có lòng chừa đường sống cho anh, chỉ sợ sau này anh sẽ sinh sự khiến Nhị Thập lang và thầy Tống không thể làm mọi người phục tùng. Tôi chỉ hỏi anh một lần nữa, anh có bằng lòng trở lại dưới trướng của tôi không?”

“Chết ở dưới kiếm của tiểu chủ nhân cũng không hề gì!” Ngô Thập Lục nhìn chằm chằm hai chữ Tĩnh Nhân trên thân kiếm, nói, “Tôi chỉ không rõ vì sao tiểu chủ nhân từ nhỏ đã tài cao chí xa mà lại cam chịu làm nô tài cho con trai của mụ đĩ kia.”

Tịch Tà nói: “Vì sao năm đó anh Thập Lục theo phụ vương khởi sự?”

“Nhan vương gia lập chí quét sạch phiên vương để nước giàu binh mạnh, càn quét bọn mọi, thực hiện nghiệp lớn thống nhất Trung Nguyên.”

Tịch Tà lạnh lùng nói: “Không sai. Tôi ở trong cung, muốn giết thái hậu dễ như trở bàn tay. Chỉ là mụ mà chết thì quần hùng Hồng, Lương, Đông Tây cùng nổi lên, cắt cứ Trung Nguyên, còn nói gì đến nghiệp lớn thống nhất thiên hạ nữa? Phân tranh nổi lên bốn phía, trăm họ trôi giạt, còn nói gì đến mộng đẹp nước giàu? Nay tôi chỉ là một quan hoạn, chỉ đành mượn tay hoàng đế diệt trừ phiên vương cho tròn chí phụ vương thì có lỗi gì? Tôi xúi giục mẹ con chúng bất hòa, máu mủ tàn hại lẫn nhau, báo cái thù diệt cả nhà thì có gì không đúng? Nếu việc chỉ dùng một kiếm là kết thúc thì tôi cần gì chịu nhục đến thế? Tôi đường đường là hậu duệ hoàng thất, vì hoàn thành chí cha mà chịu nhục như vậy nhưng lại không có được chút tình xưa của anh?”

“Tiểu vương gia!” Ngô Thập Lục lấy hai tay nắm lấy trường kiếm, run giọng nói, “Cuối cùng Ngô Thập Lục tôi chết cũng được minh bạch. Cớ làm sao mà tiểu vương gia không nói những lời này từ sớm?”

Tịch Tà nhìn hắn cười khổ nói: “Anh cho tôi cơ hội nói sao?” Nói rồi cánh tay run lên cất kiếm trở về, lui lại mấy bước, ngồi trên ghế thở hổn hển.

Ngô Thập Lục đứng lên, cất tiếng cười to và nói: “Không sai, Ngô Thập Lục tôi đúng là lão khọm lú lẫn, da mặt cũng dày, bây giờ còn muốn đi theo chủ nhân. Không biết liệu chủ nhân có thấy quá muộn không?”

Tịch Tà cho trường kiếm vào vỏ, nói: “Không muộn, tôi chỉ chờ những lời này của anh Thập Lục thôi đấy.”

Ngô Thập Lục quay đầu nói với Ngô Thái Lân ngoài cửa: “Cất ám khí trong tay con đi rồi mau mau mời bác Tống và chú Nhị Thập tới đây để hôm nay đám đàn ông chúng ta đoàn tụ, phải uống một bữa cho ra trò mới được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play