NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 39: Bạch sinh
Nửa canh giờ sau, chưởng quầy hàng trái cây bị đưa đến hoa sảnh phủ nha, mặt chỗ xanh chỗ tím quỳ xuống đất gào khóc: "Ta khai! Ta khai hết! Cầu xin Hoa gia Tứ Lang tha cho một nhà già trẻ của ta!"
Lâm Tùy An đặt Thiên Tịnh lên đầu gối, nghe chưởng quầy kêu rên không ngừng, thế nhưng trong lòng lại không hề gợn sóng. Từ Án Mân đường đi tới phòng khách chỉ dùng nửa nén hương, lửa giận và bi thương trong lòng cô đều biến mất, chỉ còn lại một sự lặng im trống rỗng. Tựa như thiếu thứ gì đó, lại tựa như có thêm thứ gì đó.
Sắc mặt Hoa Nhất Đường xanh mét, mỗi chữ đều rít qua từ kẽ răng: "Họ tên thật của ngươi? Ngày thường làm gì để kiếm sống?"
"Tiểu nhân Chu Tứ, ba năm nay ta dựa vào bán trái cây kiếm tiền."
"Ba năm trước thì sao?"
"Làm, làm thêm ít việc mua bán bạch sinh."
"Bạch sinh là gì? Mua bán thế nào?"
"Bạch sinh chính là bé gái nhà lành tuổi chưa quá mười hai." Chu Tứ nuốt nước bọt: "Mua bán là bắt cóc những bé gái, rồi bán đi."
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng lòng Hoa Nhất Đường vẫn trầm xuống: "Người mua là ai?"
"Nghề này của chúng ta có quy củ, bắt cóc, bán hàng, ta chỉ quản việc bắt cóc và bán cho người trung gian phụ trách tiếp nhận, chỉ có người trung gian mới biết người mua là ai."
"Người trung gian là ai?"
"Ta thật sự không biết, người nọ lần nào đến cũng đều che mặt, hạ thấp giọng nói để..." Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn Hoa Tứ Lang, run rẩy nói: "Chỉ là ta biết, hắn chắc chắn là có quan hệ với đám người quyền quý ở Dương Đô, giày của hắn mang là giày da hươu, không phải người bình thường là có thể mang."
"Quyền quý? Ý ngươi là Hoa thị?"
"Không không không không, không phải Hoa thị. Hoa thị cắm rễ không quá bảy năm, gia chủ trị gia rất nghiêm, đều làm những việc làm ăn đứng đắn, cho nên vẫn luôn khinh thường dính vào mấy thứ này."
Chu Tứ đầu tiên là nịnh nọt, nuốt nước bọt nhìn xung quanh, thấy trong phòng chỉ có Hoa Nhất Đường và một tiểu nương tử, không khỏi yên lòng: "Nếu thật sự phải nói tiếp, thì là Dương Đô vì có Hoa thị tọa trấn, nên mấy loại làm ăn này đã coi như ít rồi, không giống ở An Đô, đó mới là... ! Thực ra các triều đại đều giống nhau, những kẻ quyền quý kia đều có những sở thích nhỏ, bọn họ chướng mắt tiện dân, chỉ yêu thích những bé gái xuất thân là lương dân, nhất là trẻ nhỏ, sạch sẽ nhất, chơi đùa sảng khoái nhất..."
Hoa Nhất Đường: "Câm miệng!"
"Ôi chao!" Một cơn gió sắt bén lướt qua đỉnh đầu Chu Tứ, hắn chỉ cảm thấy da đầu lạnh lẽo, tóc trên đầu rơi xuống đất, tóc tai còn lại thì rối bời, hắn sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, liên tục dập đầu: "Tiểu nương tử tha mạng! Tiểu nương tử tha mạng! Ta đều là nơi sự thật, những kẻ quyền quý thực sự kia không phải là người, ta cũng là nghèo đến mức sống không nổi nữa nên mới làm cái việc táng tận lương tâm này, mỗi lần nghĩ đến việc này thì lòng ta như lửa đốt, cho nên ta mới lập những bài vị để mong chúng nó sớm ngày đầu thai, kiếp sau chớ làm người..."
Chu Tứ nói không được nữa, hắn cảm thấy không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo, sau gáy hắn cũng chợt lạnh, rõ ràng không có thứ gì nhưng lại cảm giác có một chuôi đao đặt lên người hắn. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại, thì thấy tròng mắt Hoa Nhất Đường đỏ thẫm, sắc mặt lạnh lẽo, tiểu nương tử bên cạnh biểu cảm rất bình tĩnh... nhưng hắn lại cảm thấy dưới biểu cảm bình tĩnh kia ấn giấu thứ gì đó càng đáng sợ hơn.
Tiểu nương tử nói: "Còn ai làm chuyện này nữa? Họ là ai? Bây giờ họ ở đâu?"
Chu Tứ liên tục lau mồ hôi: "Cái này ta thật sự không biết, làm loại mua bán này đều dùng thân phận giả, ai cũng không dám dùng mặt thật để cho người khác thấy, hơn nữa ba năm trước ta đã rửa tay không làm nữa, nhân thủ cũng sớm tan rã, các ngươi có đánh chết ta cũng không biết nói gì!"
"Vì sao ba năm trước không làm nữa?"
"Bởi vì..." Chu Tứ giống như rất khó để mở miệng: "Người Phùng thị đột nhiên truyền lời, không cho làm."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường chợt lóe: "Phùng thị?!"
Chu Tứ: "Phùng thị tuy không phú quý bằng Hoa thị, nhưng Phùng thị có người thân làm trong triều đình, còn có tư giao với Chu thái thú, lời Phùng thị phán ra chúng ta tuyệt đối không dám làm trái. Phùng thị trả cho một khoảng tiền để chúng ta sống yên ổn , rất nhiều người rời Dương Đô, từ nay về sau cũng không còn tin tức gì, ta không bỏ được sản nghiệp mua bán, chạy đến huyện ngoài trốn nửa năm, lại chuồn trở về, đổi tên đổi họ, mở hàng trái cây..." Nói đến đây, Chu Tứ lại nước mắt nước mũi tèm lem khóc rống: "Tứ Lang ơi, ba năm nay ta chỉ làm việc mua bán đúng bổn phần, không còn mua bán bạch sinh nữa, ta chết cũng không hề gì, nhưng người nhà ta, người nhà ta không hề biết chuyện này hu hu hu hu!"
Hoa Nhất Đường nắm chặt chiếc quạt gấp trong tay, chuôi quạt kêu rắc một tiếng, nứt ra.
Cận Nhược tra ra được chỗ ở của Chu Tứ, tính mạng cả nhà hắn đều nằm trong tay Hoa thị, cho nên hắn không dám nói dối. Vụ án này, manh mối đã bị cắt đứt.
Đột nhiên, Lâm Tùy An đứng lên, hỏi một câu: "Ngươi lập những bài vị kia, là vì biết những bé gái kia đều đã chết sao?"
Chu Tứ Liên liên tục dập đầu: "Chúng ta đều biết... bạch sinh, bạch sinh đều không sống nổi..."
"Thi thể của các nàng đâu?"
"Tiểu nhân không biết! Ta thực sự không biết!"
Lâm Tùy An gật gật đầu, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh: "Ta hiểu rồi."
Hoa Nhất Đường kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An đi ra khỏi cửa, bóng lưng hòa trong ánh mặt trời, đột nhiên hắn giật mình nhảy dựng lên, vội vã đuổi theo, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Lâm Tùy An đâu nữa, Cận Nhược và quản sự đang tán gẫu, nhìn thấy Hoa Nhất Đường thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Cận Nhược: "Thẩm tra nhanh vậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Lâm Tùy An đâu?"
"Đi rồi."
"Đi về hướng nào?"
"Ra khỏi viện rồi đi thẳng." Cận Nhược cực kỳ buồn bực: "Chắc đi nhà xí thôi?"
"Thần sắc của nàng thế nào?"
Cận Nhược và Từ quản sự liếc nhau: "Không khác gì bình thường."
Khác to luôn thì có! Tuy rằng khác hoàn toàn với tình trạng nổi bão của nàng, nhưng Hoa Nhất Đường lại vô cùng hoảng hốt, chỉ có thể chạy như điên về phía nhà khách.
*
Lâm Tùy An đi vào nhà khách phủ nha, đẩy cửa ra thì thấy được Nguyệt đại phu đang châm cứu cho Phùng Du Nghĩa và Bạch Thuận trên giường vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bên giường xuất hiện thêm một cái ghế dựa, một cái bàn gỗ nhỏ, bút mực trên bàn còn chưa thu lại, hiển nhiên vừa rồi có người đã viết cái gì đó ở đây.
"Lăng Tư Trực và Phùng Tùng đã tới rồi?" Lâm Tùy An hỏi.
Bác sĩ Nguyệt: "Vừa đi được một lát."
"Phùng Tùng đã viết lời khai rồi sao?"
Nguyệt đại phu cười lạnh, xuống tay nặng hơn ba phần: "Ta là một đại phu, xem không hiểu, cũng nghe không hiểu."
Xem ra Lăng Chi Nhan và Phùng Tùng đã làm xong giao dịch, dùng tính mạng Phùng Du Nghĩa đổi thành manh mối của mật thất.
Lâm Tùy An bước lên, nhìn vào mặt Phùng Du Nghĩa: "Khi nào thì hắn chết?"
Nguyệt đại phu rút kim ra, hừ một tiếng: "Hắn không thể chết."
Nơi lồng ngực trống rỗng không biết bị thứ gì làm cho chấn động, Lâm Tùy An hít sâu một hơi, ổn định tâm thần: "Nguyệt đại phu, lúc trước ngài nói sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, lòng nóng như lửa đốt, thể lực mạnh lên, có thể nói chi tiết không?"
Nguyệt đại phu nhìn thẳng Lâm Tùy An, kinh ngạc: "Ngươi là một đứa trẻ chưa thành thân, hỏi cái này làm cái gì?"
"Xin hãy nói thẳng."
Nguyệt đại phu châm thêm một cái: "Đơn giản mà nói, thì là trong người nóng bức khó chịu, phải giao hoan đến khi dược tính hết mới thôi."
"Mất bao lâu?"
"Điều này cũng khó nói..."
"Lúc giao hoan có trạng thái như thế nào?"
Nguyệt đại phu thật sự có hơi không nói nổi nữa, thế nhưng nha đầu trước mắt lại cứ nhìn chằm chặp vào nàng, làm cho nàng muốn tránh cũng không thể tránh.
"Hẳn là hưng phấn đến cực điểm..."
"Cụ thể ra sao?" Lâm Tùy An hỏi dồn: "Cảnh tượng đó nhìn bằng mắt sẽ có trạng thái gì?"
Nguyệt đại phu suy nghĩ một chút: "Ta từng nghe người ta nói, ước chừng là mê mê man man, hoảng hoảng hốt hốt, như cảm giác như bước vào tiên cảnh."
Thì ra là như thế... Hóa ra là như vậy!
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, cuối cũng cô cũng hiểu được ký ức trong trí nhớ của Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn là chuyện gì rồi.
Đó là cảnh tượng bọn họ nhìn thấy sau khi dùng Ngũ Thạch Tán, cho nên mới giống như bị một tầng sương trắng bịt kín, mà những tiếng kêu thảm thiết bén nhọn kia, và hàm răng dính máu... thậm chí còn chưa mọc đủ hết răng, đều là những đứa bé tuổi còn nhỏ kia.
Họ là... Bạch sinh trong miệng Chu Tứ.
Hồi ức thi thể sẽ không gạt người, hồi ức của Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn gần như giống nhau, bọn họ đều đã mua bạch sinh, Nghiêm Hạc và Tưởng Hoành Văn đều là chó của Phùng Du Nghĩa, Phùng Du Nghĩa chắc chắn cũng đã mua... Lâm Tùy An siết chặt ngón tay, như vậy thì Phùng thị nghiêm lệnh tất cả các nhóm buôn người rời đi, chỉ có một khả năng... bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, thay con trai bọn họ che đậy tội ác, hủy diệt chứng cứ.
Những người trong nhóm buôn người có thể đã đi xa, nhiều khả năng là đã bị diệt khẩu.
Chu Tứ có thể sống sót, hắn là vì may mắn.
Nhưng Chu Tứ biết quá ít, manh mối bị chặt đứt, càng không có chứng cớ nhắm vào Phùng thị, đối diện với điều này, lời nói của Chu Tứ lại còn có thể chứng minh Phùng thị là đại thiện nhân diệt trừ đám buôn người.
Thật mỉa mai!
Ánh mắt Lâm Tùy An chuyển về phía Phùng Du Nghĩa nằm trên giường, cô vẫn không có ấn tượng gì với người này, bây giờ nhìn lại, xương gò má cao, sắc mặt trắng bệch, chỉ là một thi thể có thể thở hổn hển mà thôi.
Nếu là hắn và Bạch Thuận chết, ngón tay vàng của cô có phải cũng sẽ nhìn thấy càng nhiều thứ nữa hay không, có phải sẽ tìm được thêm nhiều manh mối nữa hay không? Những bé gái đó có còn sống hay không? Ngay cả khi... cho dù các bé đều đã không còn, thì có thể tìm được thi thể các bé nữa hay không?
Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, giống như thời gian cũng bắt đầu chậm lại, Lâm Tùy An nghe được tiếng hít thở của Phùng Du Nghĩa, một chút hơi tàn yếu ớt đến vậy, thậm chí không cần Thiên Tịnh, cô chỉ cần nhẹ nhàng bịt miệng mũi hắn...
"Lâm Tùy An!" Phía sau vang lên một tiếng hét lớn, một bóng người mang theo ánh mặt trời mềm mại chạy vào, nắm chặt cổ tay cô: "Ngươi không sao chứ?!"
Giọng của Hoa Nhất Đường chui vào màng nhĩ, Lâm Tùy An lúc này mới phát hiện, cô đã vươn tay ra, bây giờ bàn tay cô cách miệng mũi Phùng Du Nghĩa không đến ba tấc. Nguyệt đại phu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi..." Hoa Nhất Đường cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Tùy An: "Lại không khỏe sao?"
Lâm Tùy An cảm nhận nhiệt độ ngón tay mình, lắc đầu: "Ta rất khỏe."
Lúc này đây, thân thể của cô không phải là không khống chế được, cũng không có cảm giác khát máu kia, cô chỉ đơn thuần... Muốn giết Phùng Du Nghĩa mà thôi.
"Không thể!" Hoa Nhất Đường thấp giọng nói, bàn tay hắn nắm chặt cổ tay khiến Lâm Tùy An mơ hồ cảm thấy đau đớn: "Không đáng!"
"Bọn họ đều đã mua bạch sinh..." Lâm Tùy An chậm rãi nói, cô biết lời nói của mình không có logic, hơn nữa càng lúc càng không có logic: "Những đứa nhỏ kia, răng sữa còn chưa thay xong, chúng chỉ là những đứa bé, những đứa bé còn rất nhỏ... Tất cả chúng đã chết hay chưa? Thi thể của chúng ở đâu? Còn gia đình chúng thì sao?"
Đáy mắt đỏ hoe của Hoa Nhất Đường tràn ngập ánh nước, hắn bước lên nửa bước, hai tay nhẹ nhàng vòng quanh người Lâm Tùy An. Trán Lâm Tùy An chạm vào vai Hoa Nhất Đường, nghe được giọng dịu dàng như gió của hắn: "Ngươi biết không?
"Ta có thể tìm được các nàng, hãy tin ta."
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, nước mắt rơi trên vạt áo giống như từng cánh hoa.
*
Thật mất mặt, Lâm Tùy An nghĩ, cô thế mà khóc nhè ở trong lòng một thằng nhóc mười sáu tuổi k, may mà khả năng tự chủ của cô không tệ, chỉ rơi nước mắt, không có khóc thành tiếng, hắn hẳn là... không phát hiện đâu nhỉ?
Lâm Tùy An mặt không đổi sắc quan sát Hoa Nhất Đường đang ngồi trên ghế, công tử ăn chơi nhất Dương Đô trở lại Hoa trạch, quyết đoán vứt bỏ trang phục khiêm tốn, mặc lại quần áo xa hoa, hương thơm lượn lờ, ngay cả trâm trên búi tóc cũng có thêm hai cây trâm, cũng không biết dùng thánh phẩm làm đẹp gì để rửa mặt, mà làn da bóng loáng như trứng gà lột vỏ, lông mi thật dài giống đen như mực.
Nhất là đôi mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, vừa chuyên chú lại xinh đẹp.
Lâm Tùy An nhìn mãi, nhìn mãi rồi không khỏi ngẩn người.
Thật ra nghiêm túc mà nói thì lúc ấy Hoa Nhất Đường cũng không ôm lấy cô, cánh tay anh ta chỉ hơi vòng quanh, không đụng vào người cô, rất chi là tuân thủ lễ nghĩa. Bả vai của hắn rất cứng, căn bản không giống như hắn biểu hiện yếu ớt bên ngoài, ước chừng là phong cách ăn mặc thường ngày của hắn quá mức hoa lệ nhẹ nhàng nên mới tạo thành ảo giác.
"Ừm khụ." Hoa Nhất Đường không được tự nhiên hắng giọng: "Chuyện gì thế?"
Ánh mắt Lâm Tùy An không hề rời đi, nhìn chằm chằm vành tai Hoa Nhất Đường đã phiếm hồng, mở miệng nói: "Ngươi thật sự có thể tìm được các nàng ấy sao?"
Cô đang hỏi thi thể của những bé gái đó.
"Có thể." Hoa Nhất Đường trả lời chắc như đinh đóng cột.
Hắn cũng không phải là nói bậy, cũng không phải kiêu ngạo tự đại, báo cáo của Mộc Hạ và Mục Trung như một cuộn phim lướt quá, Lâm Tùy An càng lúc càng cảm thấy cái tên này đi làm kẻ ăn chơi trác táng quả thực là phí của giời, hắn hẳn phải đi làm máy tính, dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu khoa học, cống hiến cho sự tiến bộ của nhân loại.
Tin tức Mộc Hạ đưa tới chủ yếu là tình hình phân chia địa bàn, thế lực và nhân mạch của các nhà Phùng, Nghiêm, Bạch, Tưởng và các nhà thuộc về Phùng thị, nhất là đối với trang trại và trạch địa bên ngoài thành Dương Đô, Hoa Nhất Đường dùng năng lực phân tích dữ liệu khủng bố, sàng lọc ra những nơi có thể giấu thi thể, sau đó lần lượt loại trừ.
Mục Trung tập trung điều tra các nơi như cửa hàng, trang trại của Phùng thị, bộ phận này càng làm cho Lâm Tùy An khiếp sợ, bởi vì mỗi nơi Mục Trung báo cáo lên cô đều cảm thấy rất quen, ví dụ như phường Đấu Kê ở phường Hồng Trang, thực ra sòng bạc ngầm do Phùng thị mở, ví dụ như quán trà Tứ Thời ở phường Quyển Ngọc, hai năm trước từng bán ngũ thạch tán, chưởng quầy cũng trực thuộc Bạch thị, ví dụ như sân ngựa của phường Tây Phong, là sòng bạc ngầm của Nghiêm gia...
Gần như mỗi nơi đều ứng với sổ đen mà Hoa Nhất Đường ghi chép, tất cả đều là nơi mà hắn và Phùng Du Nghĩa từng đánh nhau.
"Cho nên, là ngươi cố ý?" Lâm Tùy An hỏi.
"Thân là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, đánh nhau cũng là phải chú ý, há có thể tùy tùy tiện ra tay để rớt giá?" Hoa Nhất Đường dường như có hơi nóng, vội phe phẩy cây quạt trong tay, tần suất ánh mắt di chuyển trên bản đồ phường càng lúc càng nhanh: "Không đúng, không đúng, không đúng! Cận Nhược sao vẫn chưa về?"
"Không phải đã tới rồi sao, ngươi gọi hồn đó à!" Cận Nhược bước đi như gió vào cửa, cầm lấy chén rót uống mấy ngụm lớn: "Ta đã hỏi tất cả những hàng làm tang sự trong tối ngoài sáng ở Dương Đô rồi, họ đều chưa từng nhận việc xử lý thi thể bạch sinh, khả năng vận chuyển ra khỏi thành rất thấp."
Hoa Nhất Đường: "Tin tức có đáng tin cậy không?"
"Phùng thị ngã xuống, ba nhà Tưởng, Bạch, Nghiêm không giữ được cũng là chuyện sớm chiều, bây giờ chỉ còn mỗi Hoa thị là độc tôn, bọn họ cần gì phải đi đắc tội với ngươi. Cận Nhược nói: "Những bạch... Thi thể bé gái kia, hẳn là vẫn còn ở nơi nào đó trong thành Dương Đô."
Tốc độ phe phẩy quạt của Hoa Nhất Đường nhanh hơn, đầu ngón tay dọc theo bản đồ phường di chuyển đến phường Dương Quan ở phía bắc La thành, ánh mắt sắc bén: "Vậy thì chỉ còn lại một chỗ thôi, tư thục Phùng thị."
26.7.2022
Mà, ai giết mấy thằng kia em mới, chó má thiết chớ