NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 187: Văn đấu và võ đấu

Trải qua một hồi nhảy múa xoay vòng nhiệt liệt, các ca cơ trong góc đều mệt mỏi lắm rồi, họ lười biếng kéo dây đàn, BGM nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vừa vặn bị âm thanh của Tô Ý Uẩn kéo qua.

Có Hoa Nhất Đường và Tô Ý Uẩn thôi đã trở thành tiêu điểm rồi. Cho nên lúc này Lâm Tùy An cũng bị buộc phải trở thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.

Lâm Tùy An khó chịu: "Ngươi nói cái gì vậy?"

Tô Ý Uẩn hơi nhíu mày, làm bộ làm tịch áy náy, chén rượu bưng càng cao, âm thanh càng vang dội: "Lâm nương tử và đệ tử ngoại tông của ta hủy hôn, là Tô Thành Tiên sai trước, suy cho cùng đều là do Tô thị ta không quản giáo con cháu nghiêm minh, khiến cho Lâm nương tử chịu ấm ức rồi, nên ta đến để bồi tội."

Nói xong, Tô Ý Uẩn ngửa đầu uống một hơi.

Người vây quanh xem bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu ghé tai xì xào bàn tán.

"Bảo sao ta thấy cái tên Lâm Tùy An này quen tai thế, thì ra cô ta chính là tiểu cô nương lúc trước bị Tô thị hủy hôn."

"Nghe nói Lâm nương tử này bị từ hôn không lâu thì lập tức đeo bám Dương Đô Hoa thị, sau đó một bước lên trời, phong quang vô hạn."

"Bởi ta nói sao Tô thị không sắp xếp chỗ ngồi cho nàng ta, thì ra là như thế."

"Nữ nhân bị Tô thị hủy hôn, Hoa gia Tứ Lang cũng không biết xấu hổ mà mang theo cùng?"

"Còn vừa khéo là dạ yến của Tô thị nữa chứ, rõ ràng là đánh vào mặt Tô thị mà."

Với thính lực của Lâm Tùy An thì có thể nghe rõ được từng câu từng chữ, không khỏi nhướng mày: Không ngờ lâu thế rồi mà Tô Ý Uẩn còn lấy chuyện rắm hủy hôn này ra nói, đúng là éo tiến bộ miếng nào.

Cận Nhược đập bàn đứng lên, lại bị Hoa Nhất Đường bên cạnh kéo về.

Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt lẳng lặng nhìn Tô Ý Uẩn, bất động như chuông, Lăng Chi Nhan và Phương Khắc liếc mắt một cái cũng không nhúc nhích.

Trong mấy người ngồi đó, chỉ có Lưu Thanh Hi cảm thấy hơi bất an: Tuy rằng dân phong của Nhà Đường cởi mở, nữ tử bị từ hôn cũng không phải là chuyện xấu gì, nhưng lúc này ở đây toàn người quyền quý của Ích Đô, Tô Ý Uẩn lại gióng trống khua chiêng nói chuyện cũ của Lâm nương tử ra như thế thì không ổn chút nào.

Nhưng nhìn Lâm Tùy An bình tĩnh ngồi yên không có chút gì là không ổn, thậm chí còn nở mỉm nói: "Tô Thập Lang nói rất đúng, Tô Thành Tiên kia quả thực chẳng nên thân."

Lưu Thanh Hi mở to hai mắt: Lâm nương tử nói năng cũng thật... ghê gớm!

Tô Ý Uẩn dường như đã sớm đoán được Lâm Tùy An sẽ trả lời như thế, biểu cảm không thay đổi, rót cho mình chén rượu thứ hai giơ cao lên: "Ở phường Hồng Tiếu của Phàn Bát gia tại thành Đông Đô, Tô mỗ lần đầu gặp Lâm nương tử dưới trăng, lại chọc Lâm nương tử tức giận, thật sự là Tô mỗ không phải, ta xin bồi tội lần nữa."

Lại uống một ngụm rượu.

Ánh mắt mọi người chợt sáng lên.

"Phàn bát gia ở phường Hồng Tiếu Đông Đô, đó không phải là kỹ quán tiếng khắp kinh thành sao?"

"Một tiểu cô nương thì chạy tới kỹ quán làm cái gì?"

"Đây không phải là trọng điểm, ngươi nghe khẩu khí Tô thập lang đi, he he, gặp lần đầu dưới trắng, lại còn chọc tiểu nương tử người ta tức giận, bên trong hẳn là còn nhiều điều mờ ám lắm đây. Ngươi ngẫm lại xem, ngẫm cho kỹ vào."

Lần này Lâm Tùy An thật đúng là cảm thấy kinh ngạc, những lời này của Tô Ý Uẩn nói rất có hàm lượng kỹ thuật, bỏ qua nguyên nhân hậu quả không nói, chỉ cần mấy từ khóa với ngữ ý không rõ, liên kết lại vừa khéo có thể làm cho người ta suy nghĩ lung tung... đột nhiên, Lâm Tùy An giật mình, bất ngờ quay đầu lại, cô vừa mới cảm giác được một ánh mắt quái dị, nhưng nhìn lướt qua một vòng lại không hề phát hiện, nhíu mày lại thu hồi ánh mắt.

Vừa quay đầu lại, Tô Ý Uẩn đã rót cho mình chén rượu thứ ba: "Hai ngày trước, Tô mỗ và Lâm nương tử ở Ích Đô gặp lại nhau, chỉ là tình thế bức bách, bất đắc dĩ đối địch với Lâm nương tử, hại Lâm nương tử suýt nữa bị thương, Tô mỗ thực sự rất băn khoăn, ta xin bồi tội lần nữa."

Tô Ý Uẩn uống chén rượu thứ ba, cơn hóng hớt nhiệt tình của mọi người cũng đạt tới cao trào.

"Nghe ra không, từ Đông Đô đến Ích Đô, cách nhau ngàn dặm còn có thể gặp lại, cái này gọi là hữu duyên thiên lý nan tương phùng."

"Dưới ánh trăng mới gặp nàng, không ngờ gặp lại lại đứng đối địch nhau, ngươi nhìn biểu cảm Tô Thập Lang đi, bất đắc dĩ đau đớn đến cỡ nào, ai ôi, ta nghe thôi cũng chua xót giùm."

"Đây là khúc mắc yêu hận như thế nào, sinh tử ngược luyến sao."

Tô Ý Uẩn bưng chén rượu thứ tư lên, hốc mắt ửng đỏ, đáy mắt rưng rưng: "Lâm nương tử, Tô mỗ hôm nay bồi tội ngươi, chân thành thật lòng, chỉ có trời mới chứng giám được, ngươi có bằng lòng uống chén này, từ nay về sau, ân oán giữa hai người ta và ngươi xin được xóa bỏ." Dừng một chút, lại nói một câu: "Có được không?"

Được ông nội mày!

Lông tơ Lâm Tùy An dựng thẳng lên, Tô Ý Uẩn này rốt cuộc muốn gì đây, đánh không lại nên muốn làm làm cô ói chết à?

Trì thái thú và Hạ Trường Sử vừa thấy vậy thì bắt đầu mềm lòng.

Trì thái thú loạng choạng đứng dậy, bưng chén rượu khoát tay áo: "Ôi chao, quên đi, giữa tiểu lang quân và tiểu cô nương thì có thể có hận thù gì, chi bằng một chén rượu giải hận thù!"

Tô Phi Chương thở dài nói: "Thôi thôi, đều là lỗi của Tô thị chúng ta, mảnh đất trên đường Cẩm Lý coi như Tô thị tặng cho Lâm nương tử bồi tội, mong Lâm nương tử đại nhân đại lượng, chớ có giận dỗi đưa cháu trai ta."

Lâm Tùy An: Ôi, nghe có vẻ như chợ đêm Cẩm Lý mà cô liều mạng lấy được bây giờ biến thành đồ bố thí của Tô thị rồi?

Hạ Trường Sử: "Trì thái thú nói rất đúng, Dương Đô Hoa thị và Tùy Châu Tô thị đều thuộc ngũ họ thất tông, đồng khí tương liên, vừa khéo nhân cơ hội này có gì cứ nói thẳng ra, chớ sinh hiềm khích."

Tô Ý Uẩn đến gần một bước, khom người khom lưng giơ chén rượu giơ lên ngay trước mắt Lâm Tùy An: "Nếu hôm nay Lâm nương tử không tha thứ cho Tô mỗ, thì Tô mỗ sẽ khom người không dậy!"

Mọi người đồng loạt phụ họa:

"Tô Thập Lang đều đã hạ thấp mình thế rồi thì Lâm nương tử hãy rộng lượng chút đi, uống cho hắn một chén này."

"Tùy Châu Tô thị là thế gia đại tộc, mặt mũi có thể so với ngàn vàng, Tô Thập Lang có thể làm đến thế thì đã đủ thấy chân tình của hắn rồi!"

"Tô Thập Lang quả nhiên xuất thân từ Tô thị, rất có phong cách quân tử."

"Lâm nương tử nếu còn không uống chén rượu này, thì có hơi không nể mặt rồi đó?"

Lâm Tùy An rũ mắt nhìn chén rượu trước mắt, trong lòng cười lạnh.

Chiêu này của Tô Ý Uẩn dùng rất tốt, nếu cô không uống chén rượu này thì là một tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, thỏa đáng nâng Tô Ý Uẩn lên ngai vàng quân tử, nhưng nếu uống chén rượu này... dứt khoát bóp nát chén rượu nhét vào trong miệng Tô Ý Uẩn, cho hắn nghẹn chết đi!

Nghĩ như thế, Lâm Tùy An chậm rãi đứng lên, đầu ngón tay chậm rãi vươn về phía chén rượu, đột nhiên, một bàn tay trắng nõn thon dài từ phía sau cô thò ra, nắm lấy chén rượu.

Hoa Nhất Đường đứng bên cạnh Lâm Tùy An, vạt áo trắng như cánh hoa lướt qua quả cầu túi thơm, mùi hương trái cây như mưa phùn lấp đi mùi Bạch Hương.

"Tô Thập Lang." Hoa Nhất Đường nhếch khóe miệng, ước chừng là do uống rượu, màu môi của hắn diễm lệ lạ thường: "Ngươi đúng là chưa chừa mà."

Tô Ý Uẩn khom lưng vái dài: "Tứ lang đừng giận, Tô mỗ chỉ có lòng kính trọng với Lâm nương tử mà thôi, tuyệt đối không có ý định quá phận!"

Mọi người đồng loạt "Woa" lên, cảm thấy bản thân đã hiểu rõ.

"Ba người này quả nhiên là quan hệ tay ba, Hoa gia Tứ Lang lúc trước gây hắn với Tô thị khắp nơi đúng là tranh giành tình cảm của tiểu nương tử này."

"Chuyện này thật kỳ lạ, Hoa gia Tứ Lang là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, vung ngàn vàng để có được hồng nhan là chuyện bình thường mà."

"Nói như thế, có thể vì một nữ tử bình dân mà đắc tội Tùy Châu Tô thị, Hoa thị thật đúng là xuất hiện một người si tình cảm động trời đất."

"Nhưng ta nhìn nữ nhân này tướng mạo bình thường, dáng người bằng phẳng, vì sao có thể khiến cho hai thiên chi kiêu tử của hai đại thế gia ưu ái như thế?"

"Hê hê, do ngươi không biết thôi, ta nghe nói nữ tử này có thủ đoạn không tầm thường, có thể làm nam nhân say mê đắm đuối..."

"Lời này không thể nói lung tung đâu... ừm khụ, ngươi nghe ai nói thế?"

"Tất nhiên là Tô thị truyền ra."

"Ồ!"

"He he he..."

Tiếng xì xào liên tiếp vang lên, Lâm Tùy An phát hiện Tô Ý Uẩn lại vụng trộm mỉm cười, cực kỳ kinh ngạc, còn tưởng rằng hôm nay Tô Ý Uẩn có thể tung ra đại chiêu gì đó, nửa ngày rồi cũng chỉ có bắt bám vào vài câu nói nhảm nhí bịa đặt một tin đồn rồi thuận tiện vứt tin đồn lên người cô...

Đây là kịch bản tục tĩu gì thế này?!

Ai ngờ vào lúc này cổ tay Hoa Nhất Đường run lên, cả chén rượu hắt thẳng lên mặt Tô Ý Uẩn.

Cả hội trường xôn xao, Trì thái thú và Hạ Trường Sử kinh hải nhảy dựng lên, Tô Phi Chương ngồi thẳng người.

Tô Ý Uẩn đứng thẳng tắp, giống như bị dọa ngây người.

Lâm Tùy An mở to hai mắt, cô nhìn thấy Lăng Chi Nhan, Cận Nhược, thậm chí Phương Khắc đều đứng sau lưng cô, vẻ mặt lạnh lùng như muốn chiến đấu. Lưu Thanh Hi vội nắm lấy khuỷu tay Lâm Tùy An, biểu cảm cực kỳ căm phẫn.

Đột nhiên, Lâm Tùy An hiểu được, Tô Ý Uẩn muốn chọc giận bọn họ.

Tại sao?

"Trì thái thú! Hạ Trường Sử!" Âm thanh của Hoa Nhất Đường sáng ngời như bầu trời quang đãng, đè hết âm thanh ruồi chó của sảnh đường: "Xin thứ cho tội bất kính của Hoa Tứ Lang!"

Trì thái thú và Hạ Trường Sử kinh ngạc: "Hoa tham quân sao lại nói ra thế?"

Hoa Nhất Đường nhíu mày, biểu cảm rất khó xử: "Bởi vì những lời nói tiếp theo chỉ sợ sẽ có chút không đứng đắn, nhưng Hoa mỗ tính tình ngay thẳng nếu có gì trong lòng quả thực không nói không vui. Nói xong, lại ôm quyền thì lễ với những người xung quanh: "Nếu để cho chư vị có chỗ không đúng, mong chư vị bỏ qua cho."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều là ba phần ngây ngô, bảy phần hăng hái.

Lâm Tùy An có trực giác Hoa Nhất Đường muốn gây chuyện, biết điều lùi lại nửa bước, miễn cho cô bị dính máu.

Hoa Nhất Đường xắn ống tay áo, xoay người nhìn về phía Tô Ý Uẩn, Tô Ý Uẩn giật mình nói: "Hoa Tứ Lang, ngươi muốn làm gì... ta, ta ta... ta và Lâm nương tử là trong sạch thật..."

"Cứt chó! Tô Ý Uẩn ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ không biết xấu hổ, không phải lúc trước ngươi ở phường Hồng Tiếu nhà Hách Lục nhà treo biển làm tiểu quan nhi(*) không cẩn thận bị chúng ta bắt gặp sao, ngươi có cần phải có thù như vậy tất báo ăn nói hàm hồ hãm hại Lâm Tùy An nhà ta như thế không hả?!"

(*)tiểu quan nhi là mấy anh trai bao ấy ạ

Hay lắm, một lời này của Hoa Nhất Đường có uy lực không thua gì sét đánh giữa ngày nắng, bỗng nhiên bổ hết tất cả mọi người từ trong ra ngoài.

Sắc mặt Tô Ý Uẩn trắng bệch: "Hoa Nhất Đường, ngươi ngươi ngươi ăn nói xằng bậy, ngậm máu phun..."

"Hoa mỗ nói bậy chữ nào hả?" Hoa Nhất Đường cầm quạt dí vào hốc vai Tô Ý Uẩn: "Hách lục gia có phải là kỹ quán của tiểu quan nhi chuyên phục vụ nữ tử hay không? Lúc Lâm nương tử truy sát có phải ngươi đang ở trong phòng Hách Lục không? Lúc ấy có phải đã tìm được bí dược phòng the từ trên người ngươi hay không? Bí dược kia có phải là ngươi mua hay không?!"

Liên tiếp các câu hỏi nói ra khiến Tô Ý Uẩn liên tục lùi lại, sắc mặt từ trắng biến thành xanh, từ xanh biến thành đen, lại từ đen biến thành trắng, hắn điên cuồng lắc đầu: "Ta ta ta ta không có, ta không phải! Ta không phải!"

Mọi người trợn mắt cứng lưỡi, đồng loạt nhìn về phía Tô Phi Chương trên đài.

Sắc mặt Tô Phi Chương xanh mét, da mặt co giật.

Trì thái thú bị dọa đến tỉnh rượu: "Hoa tham quân, loại chuyện này, sao có thể ở đây nói được... chuyện này chẳng ra thể thống gì cả!"

Hạ Trường Sử: "Ui cha! Chuyện này, ta... ta ta ta ta thấy Tô Thập Lang mi thanh mục tú, đọc nhiều thi thư, không giống loại người này, hẳn là hiểu lầm, hiểu lầm..."

Ngụ ý rất rõ ràng, kêu Hoa Nhất Đường đứng nên nói nữa, làm lớn chuyện thì rất khó coi.

Đáng tiếc bọn họ không hiểu Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An thầm nghĩ, tên này đã nổi điên lên rồi thì tám con ngựa cũng không kéo lại được.

"Hiểu lầm ư?" Hoa Nhất Đường trợn mắt, giống như một con hồ ly hung ác: "Đêm đó, Lâm nương tử truy bắt tội phạm Hách Lục dùng yêu ngôn mê hoặc mọi người ở Đông Đô, vụ án này là đại án kinh động triều dã, tất cả các chi tiết liên quan đến vụ án đều được ghi chép lại ở Đại Lý tự, đêm đó những nha lại đại lý tự và bất lương đi truy bắt hung thủ với Lâm nương tử đều tận mắt chứng kiến, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hiểu cái chó má gì!"

"Hoa gia Tứ Lang." Tô Phi Chương chậm rãi đứng dậy, ánh mắt u ám đáng sợ: "Hôm nay ta có thịnh tình mời ngươi đến đây, vốn định hóa giải hiểu lầm, ngươi làm như thế có phải là quá phận rồi hay không?"

Hoa Nhất Đường hất quạt ra, liếc mắt nhìn Tô Phi Chương trên đài: "Vừa rồi lúc Tô Thập Lang phun đầy mấy lời ghê tởm đó sao ngươi không thấy quá phận?!"

Tô Phi Chương cười lạnh: "Không hổ là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, quả nhiên điên khùng hoang đường, hôm nay vừa thấy lời đồn đãi quả không sai!"

Hoa Nhất Đường cũng nở nụ cười: "Tô Thành Tiên trước kia vì mê nam sắc mà thoát dương chết, bây giờ Tô Ý Uẩn này lại còn sa đọa khóc lóc đòi làm tiểu quan, Tô thị Tùy Châu các ngươi mới thật sự là ngọa hổ tàng long, phong lưu vô tận, nhân tài khắp nơi!"

Cả hội trường tĩnh mịch, mọi người trợn mắt cứng lưỡi, tuyệt đối không ngờ ở trong một dạ yến cao cấp lại có thể nhìn thấy thủ lĩnh của hai đại thế gia chửi rủa nhau, đúng là chưa từng có, cực kỳ khoa trương.

Cận Nhược giơ ngón tay cái lên: "Làm tốt lắm, đây mới là Hoa Tứ Lang mà ta biết!"

Phương Khắc và Lăng Chi nhan cùng đỡ trán.

Lưu Thanh Hi khiếp sợ đến mức nói không nên lời, Lâm Tùy An vỗ vỗ cánh tay cô, ý bảo Cận Nhược chiếu cố Lưu Thanh Hi, còn mình thì tiến lên nửa bước, thấp giọng nói: "Ngươi gây gối đến thế thì thu dọn thế nào?"

Hoa Nhất Đường hừ một tiếng: "Thu dọn một cái rắm! Muốn bón c*t cho chúng ta, ta ụp hết nồi phân lên chúng ta, cái mắng người đánh nhau đệ nhất Dương Đô của ta đâu phải là hư danh, hôm nay ta cho đám người này mở mắt!"

Lâm Tùy An: "..."

Xong rồi, người này lại tăng level nữa rồi.

"Trì thái thú! Hạ Trường Sử! Tô thị Tùy Châu ta là thế gia trăm năm, chưa từng chịu tủi nhục như bây giờ?!"Tô Phi Chương run rẩy cả ngươi: "Há có thể nhịn được!"

Hoa Nhất Đường "Ha ha" hai tiếng: "Làm như có mình ngươi là thế gia trăm năm? Dương Đô Hoa thị ta chắc sợ ngươi?!"

Trì thái thú muốn lật hai mắt ngất đi thì Hạ Trường Sử cuống quít đỡ ngồi xuống, liên tục kêu trời không thấu: "Hai vị nói ít đi hai câu, dĩ hòa vi quý dĩ hòa vi quý!"

"Hoa Nhất Đường! Ta giết ngươi!" Tô Ý Uẩn đột nhiên hét lớn, giương nanh múa nhào tới Hoa Nhất Đường, thứ hàng này thậm chí còn không cần Lâm Tùy An ra tay, Hoa Nhất Đường trực tiếp đá văng Tô Ý Uẩn, nhưng vào lúc này, một đạo kình phong sắc bén đột nhiên bổ về phía chân Hoa Nhất Đường, tay trái Lâm Tùy An túm lấy cổ áo Hoa Nhất Đường ném về phía sau, xông lên rước trở tay lấy vỏ đao ra đỡ, đẩy kình phong kia về lại.

Một người rơi xuống đất, cổ tay run lên, lấy vũ khí ra, đó là một thanh Miêu đao dài hơn năm thước, dáng đao thon dài.

Minh chủ Ô Thuần của Ngũ Lăng Minh ra tay.

"Chủ nhân Thiên Tịnh Lâm Tùy An, quả nhiên rất mạnh." Ô Thuần cười nói: "Tại Hạ Ô Thuần, hôm nay muốn luận bàn với Lâm nương tử, không biết Lâm nương tử có đồng ý không?"

Lâm Tùy An xoay cổ tay, lòng bàn tay vẫn còn đau, sức của Ô Thuần này cũng không nhỏ.

Cận Nhược rút ra Nhược Tịnh: "Sư phụ, để ta lên!"

"Không cần!" Lâm Tùy An ngăn Cận Nhược lại, thầm nghĩ chuyện này cô trốn cũng trốn không thoát, nhướng mày cười: "Ô minh chủ hiếm khi có nhã hứng này, Lâm mỗ đương nhiên phụng bồi."

"Rất tốt!" Ô Thuần hét một chút nhấc Miêu đao trong tay lên, múa đao hình chữ bát, mang theo sát ý chém đến, cổ tay Lâm Tùy An run lên, Thiên Tịnh ra khỏi vỏ cắt một đường đao màu xanh biếc, hai thanh đao một dài một ngắn chém giết lẫn nhau.

Mọi người trong sảnh đường ôm đầu chạy lung tung né tránh, trong lòng kêu khổ không ngừng, hai nhà này rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì, mắng nhau chưa đã lại còn đấu võ nữa.

Tô Phi Chương đứng ở vị trí xa nhất cũng an toàn nhất, chống nạnh trợn mắt: "Trì thái thú, Hạ Trường Sử, các ngươi đều thấy rồi đó đây chính là Hoa Tứ Lang ép ta!"

Hoa Nhất Đường không cam lòng yếu thế: "Ha ha, tất cả mọi người đều nghe rồi đó, hôm nay nếu có đổ máu thì cũng do bọn họ tự chuốc lấy!"

Trì thái thú vừa mới tỉnh lại, vén mí mắt lên nhìn, lại ngất tiếp, Hạ Trường Sử hô to gọi nhỏ hai tiếng, đầu nghiêng một cái, cũng ngất đi.

Hai vị đại nhân có chức quan cao nhất đã ngất xỉu, cả sảnh đường bèn loạn thành một nùi.

Tô Ý Uẩn liên tục bò trốn sang một bên, chỉ huy đệ tử Tô thị thống nhất khẩu lệnh trợ uy: "Hoa thị khinh người quá đáng, kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục!"

Hoa Nhị Mộc vung cánh tay trợ trận: "Lâm nương tử, đánh hắn đi! Để cho bọn họ biết cái gì gọi là Chủ nhân Thiên Tịnh lấy một địch trăm!"

Quần chúng ăn dưa vừa nhìn trận thế này thì cũng trở nên hăng hái, đồng loạt đứng xếp hàng quát lớn, chỉ là người ủng hộ Tô thị (chiếm gần như chín phần trăm nhân số toàn trường), kẻ trợ giúp Hoa thị lại rất ít ỏi, chỉ có Cận Nhược (miệng kêu oa oa lung tung), Hoa Nhị Mộc (thế đơn lực bạc), Lăng Chi Nhan (gánh nặng thần tượng quá lớn, không tiện chửi bới lớn tiếng), Phương Khắc (đáng tiếc là một hồ lô kín miệng), Lưu Thanh Hi (chưa bao giờ mắng người, từ vựng thiếu thốn), tất cả đều nhờ vào sức chiến đấu dũng mãnh của Hoa Nhất Đường chống đỡ, mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay.

Trợ uy đoàn đấu lợi hại, Lâm Tùy An bên này cũng không thoải mái.

Vừa giao thủ trong lòng Lâm Tùy An đã rùng mình, Miêu đao của Ô Thuần rất nặng cũng rất nhanh, năm ngoài dự liệu của cô, hơn nữa Miêu đao là vũ khí dài trước kia cô chưa từng gặp, giống đao lại giống thương, đấu pháp linh hoạt, rất khó nắm bắt, đao pháp của Ô Thuần thuần thục sắc bén, lúc thì một tay cầm đao, lúc lại dùng hai tay, liên tục công kích, mãnh liệt tiến công, thúc giục đao hành, đao xoay theo người thế như chẻ tre.

Hai người tung ra năm sáu chiêu, tốc độ và sức mạnh của Lâm Tùy An lại không thể chiếm được chút tiện nghi gì, nghĩ lại đã hiểu thứ gọi là một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn một tấc hiểm, Thiên Tịnh chỉ dài hai thước, so với đấu pháp công kích phạm vi lớn như Miêu Đao, thì cận chiến tốc độ cao mới là ưu thế.

Lâm Tùy An quyết định bỏ mặc đối sách nghênh chiến, đổi thành xông thẳng vào, dùng bộ pháp tấn phong chấn thu diệp phát huy đến cực hạn, nhưng mỗi một lần đột kích đều bị đao của Ô Thuần đánh trở về, lại dùng chiêu "Cắt yết hầu huyết mười trượng", liên hoàn trái phải chọc đao ngăn "Đợi trảm như súc vật", đẩy đao, kéo đao ngăn trở "đao kiếm đoạn trường".

Lâm Tùy An càng đánh càng kinh hãi, cảm giác này không tốt lắm, mỗi một chiêu của hắn đều vừa khéo có thể khắc chế đao pháp Thập Tịnh Tập, giống như Ô Thuần có thể tiên tri... Không, phải nói, loại cảm giác này giống như..."Phá định"!

Hay lắm, xem ra sau lưng Ngũ Lăng Minh có cao nhân chỉ điểm, chẳng lẽ là tam gia kia...

"Xoạt!" Một giọt máu lướt qua cổ bay tới, đồng tử Lâm Tùy An kịch liệt co rụt lại, xoay người cầm Thiên Tịch bức đao quang trước mắt ra, chân nhóm một cái trượt khỏi trận chiến.

Tiếng la hét uy trong phòng đột nhiên dừng lại, chỉ có thể nghe được Miêu Đao và tiếng ong ong không ngừng của Thiên Tịnh.

Ô Thuần khiêng Miêu Đao, cười lạnh một tiếng: "Chủ nhân Thiên Tịnh, chẳng qua chỉ là lời đồi thổi thôi."

Lâm Tùy An sờ máu trên cổ, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, nhưng tiếng kêu của Thiên Tịnh dường như đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cảm thấy mơ hồ có chút phiền não.

Lăng Chi Nhan và Cận Nhược lo lắng, Phương Khắc nắm chặt rương gỗ lớn, Lưu Thanh Hi ngồi trên mặt đất, Hoa Nhị Mộc hai tay đỡ miệng giống như một con chuột đồng sợ hãi, sắc mặt Hoa Nhất Đường trắng bệch, nhìn qua vô với ánh mắt kiên định sáng ngời.

Nhìn thấy gương mặt Hoa Nhất Đường, đầu Lâm Tùy An chợt kêu đinh một tiếng, cô nhớ lại đêm nay vốn nên là ngày bảo dưỡng cho Thiên Tịnh, Hoa Nhất Mộng uống hết rượu Mãn Bích trong phòng cô rồi, mấy ngày nay lại bận rộn quá nên đã quên mất việc này.

Khó trách trận này lài đánh không thuận tay như thế.

Lâm Tùy An bật cười, run tay đè đao lại: "Đưa rượu lại đây!"

Mọi người: Ý ngươi là sao? Đánh chưa đã đời còn muốn uống rượu trợ hứng nữa sao? Không ngờ Lâm nương tử này còn là một người nghiện rượu.

Lăng Chi Nhan là người đầu tiên phản ứng lại, cầm lấy một chén rượu Bạch Hương ném về phía Lâm Tùy An, Lâm Tùy An đưa tay ra đỡ lấy, rượu trong chén không rỉ ra một giọt nào, trở tay đổ lên trên Thiên Tịnh, rượu chỉ trong nháy mắt đã bị Thiên Tịnh uống sạch sẽ.

Mọi người: Thì ra thành đao này mới là con sâu rượu?!

Thân đao Thiên Tịnh lóe lên màu quỷ quang màu xanh lục, tựa như gợn sóng trong hồ tỏa ra từng vòng, làm chấn động tất cả đồ đạc trong phòng, Miêu đao của Ô Thuần tựa như bị thứ gì đó triệu hoán, run rẩy không ngừng.

Ô Thuần cười lạnh một tiếng "Giả thần giả quỷ!", vung đao chém tới.

Lâm Tùy An đột nhiên nhướng mắt, đồng tử phản chiếu ánh sáng màu quỷ lục chẳng khác gì mắt quỷ, Ô Thuần không quan tâm bổ xuống, ý định muốn chém Lâm Tùy An thành hai nửa, nhưng chỉ trong nháy mắt bóng dáng Lâm Tùy An đã biến mất, vừa chớp mắt lại vọt từ bên phải tới, Ô Thuần trở tay lại bổ, Lâm Tùy An lại biến mất, lại chém từ phía sau giết tới, Ô Thuần né tránh không kịp, xương gò má bị cắt đi một miếng, máu chảy như nước đổ.

Ô Thuần cuống quít lui về phía sau nửa bước, nhắm mắt lại, nhìn thấy bóng dáng Lâm Tùy An ở hai hướng khác nhau thì không khỏi kinh hãi thất sắc.

Đây là... khinh công!

Thân pháp của cô quá nhanh, tạo thành ảo giác, xuất hiện tàn ảnh!

Cả hai cái bóng đều là giả!

Ô Thuần một đao đảo ngược lại, tàn ảnh thứ nhất đáp lại, nhưng tàn ảnh thứ hai lại bắt lấy đao của hắn, Ô Thuần vốn tưởng rằng hai bóng dáng đều là ảo giác cho nên vẫn chưa dùng hết sức, lúc này chiêu thức tất nhiên không thể xoay chuyển được, mọi chuyện đến cực kỳ nhanh, lục quang trước mắt nổ ra đánh về phía mặt hắn, Ô Thuần chỉ kịp rút đao khó khăn ngăn cản một chút, nhưng lực đẩy cực lớn đã đánh hắn lên giữa không trung, nhưng vẫn chưa hết, Lâm Tùy An đuổi theo, lại biến thành tàn ảnh kép, Ô Thuần hoàn toàn mờ mắt, trước khi mất thăng bằng miễn cưỡng bổ một đao: Lại bổ sai rồi.

Tàn ảnh tiêu tan, Lâm Tùy An dùng lưng đao bổ tra một đao vào bụng Ô Thuần, Ô Thuần phun ra một ngụm máu, rơi thẳng xuống đất, mắt thấy sắp rơi xuống đất thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Tùy An: "Thì ra ngươi chỉ nghiên cứu qua chiêu thức của Thập Tịnh Tập thôi..."

Ô Thuần: "!!"

Trên không trung thò ra một bàn tay nắm lấy bả vai hắn, xoay một cái ném Ô Thuần lên giữa không trung, tròng mắt Ô Thuần thiếu chút nữa thì nổ tung, một chiêu vừa rồi không phải đao pháp, mà là dùng tay!

Ô Thuần dùng thân quăng Miêu Đao ra, đao quang tựa như lốc xoáy xoay vòng phòng ngự, nhưng lại đụng vào đao quang của Thiên Tịnh rồi rơi trên mặt đất: "Ngươi đây là thân pháp gì?!"

Lâm Tùy An tặc lưỡi: "Thân pháp không ra gì thôi."

Quần chúng vây xem: Nương nó chứ, cái này yêu pháp mới đúng!

Cận Nhược rớt xuống: "Vậy đó là Vân..." Che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Là hoa sen bộ của Vân Trung Nguyệt."

Lăng Chi Nhan: "Không sao, Lâm nương tử không phải hoàn toàn dùng liên hoa bộ, liên hoa bộ của Vân Trung Nguyệt có thể tạo ra năm sáu đạo tàn ảnh. Cho nên, đây chỉ là..."

Lâm nương tử chỉ mô phỏng... ấy?

Hoa Nhất Đường xí một cái: "Quả nhiên chỉ là món công phu không ra gì."

Ô Thuần tất nhiên không nghe được lời Cận Nhược, bởi lúc này tâm thần hắn đã rối nùi, hắn khổ tâm nghiên cứu bộ Miêu Đao đao pháp này hoàn toàn là vì khắc chế Thập Tịnh Tập, ai ngờ, Lâm Tùy An này lại có thể hoàn toàn không dụng đến công phu của Thập tịnh tập.

Hai tàn ảnh của Lâm Tùy An lại giết tới, Ô Thuần quả thực muốn phát điên, nhấc cổ tay múa Miêu Đao chém tới, muốn nghiền ép Lâm Tùy An, nếu không phân biệt được thật giả thì dứt khoát chém hết đi, quả nhiên, một đao chém xuống, một cái bóng tan đi, nhưng đao thứ hai lại giống như bổ vào trên bông, căn bản không ra sức được, đao quang Thiên Tinh hóa thành một sợi tơ quấn lấy Miêu đao xoay một vòng, hút hết tất cả sức mạnh và sát ý đi, thân Lâm Tùy An như quỷ mị xoay một vòng, ném Miêu Đao sang một bên, khẽ xoay bàn tay trái. Rồi đẩy vào ngực Ô Thuần, một chưởng nhìn như dịu dàng này lại cất chứa sức lực ngàn cân, đẩy Ô Thuần ra xa cả trượng, phải dựa vào Miêu đao cắm xuống mặt đất mới khó khăn dừng được.

Ô Thuần phun ra ngụm máu thứ hai: "Vừa rồi đó là Triền Ti kiếm của Đăng Tiên giáo chủ, Tây Môn Dương!"

Lâm Tùy An nhướng mày cười: "Ngươi đoán xem chiêu kế tiếp là cái gì nào?"

Miêng vừa nói ra, tay đã đánh ra chín chiêu, bổ, chém, khều, đẩy, đâm, cắt, gọt, chặt... Ô Thuần luống cuống tay chân ngăn lại, cả người đều bị đánh đến choáng ngợp, đây rõ ràng là đao pháp của Miêu Đao... làm sao có thể?!

"Ngươi học đao pháp này ở đâu?!" Ô Thuần tức giận quát.

"Đương nhiên là học theo ngươi rồi." Lâm Tùy An cười nói.

Ô Thuần hoảng sợ biến sắc: "Cái gì?!"

Ngay bây giờ!

Ánh mắt Lâm Tùy An chợt lóe, Thiên Tịnh cắm vào mặt đất, lấy đao làm trục bay lượn một vòng, trượt vào khe hở công kích của Miêu đao, dùng chiêu dán đất vô lại của Cận Nhược, chỉ trong nháy mắt đã đến phía sau Ô Thuần, một tay nắm lấy mắt cá chân hắn, rạch một cái, chân Ô Thuần bị gãy, cả người giống như một cái bao tải rách bị Lâm Tùy An quăng sang một bên, tạo ra một vết máu thật dài ở trên mặt đất, Miêu đao rời tay bay ra cắm vào chiếc cột lớn đỏ thẫm trong sảnh đường.

Lâm Tùy An nhảy lên, nhận lấy vỏ đao Cận Nhược ném tới, thu đao lại.

"Chiêu cuối cùng, phá định."

Cả sảnh đường tĩnh mịch, mọi người vừa rồi hò hét giúp Tô thị sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, gần như muốn tìm một khe hở để trốn đi.

Lâm Tùy An này quá đáng sợ! Cô không phải là con người!

Cô ta sẽ không nổi điên chém lung tung đó chứ, lỡ như chém luôn bọn họ thì sao đây?

Hoa Nhất Đường xòe quạt ra đi đến bên cạnh Lâm Tùy An: "Tô gia chủ, hôm nay mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, ngươi có định nói thật chưa?"

Sắc mặt Tô Phi Chương xanh mét, toàn thân cứng ngắc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại vừa rồi Hoa Nhất Đường hỏi một câu không giải thích được: "Cái gì... gì?"

"Hôm nay ngươi hao hết tâm tư lừa hết thế gia đại tộc ở Ích Đô đến đây, rốt cuộc có muốn cái gì?"

"Hả?!"

"Chi bằng để Cho Hoa mỗ đoán nhé." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt rảo bước: "Bước thứ nhất, chọc giận chúng ta, quấy rối hiện trường, bước thứ hai, để cho Ô Thuần thừa dịp giết chúng ta, bước thứ ba, đóng cửa đánh chó, một lưới bắt tất cả con cháu thế gia của Ích Đô lại hết, lại đặt tội danh giết người lên đầu Hoa mỗ, như vậy, Tùy Châu Tô thị lập tức có thể độc chiếm Ích Đô rồi!"

Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường hoảng sợ biến sắc.

Lâm Tùy An ngạc nhiên nhìn Hoa Nhất Đường: người này có biết mình đang nói cái gì không? Tô Phi Chương có ngu xuẩn đến đâu cũng không đến mức phát điên như vậy chứ?

Tô Phi Chương nhảy dựng lên: "Hoa Nhất Đường, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi ngậm máu phun người! Một ăn nói xằng bậy!"

Tô Ý Uẩn khàn giọng: "Mọi người chớ nghe hắn nói bậy, Tô thị ta chưa bao giờ..."

Hoa Nhất Đường cười đến xán lạn: "À, ta nói bậy thật mà!"

Tô Phi Chương suýt nữa thì hộc máu, còn Tô Ý Uẩn thì trực tiếp hộc máu luôn.

Hoa Nhất Đường thu nụ cười lại, nhìn về phía các thế gia chung quanh: "Hoa mỗ có một câu muốn nhắc nhở chư vị, hôm nay là Lâm nương tử thắng Hoa mỗ còn có thể ở đây nói hai câu, nếu Lâm nương tử bại thì chư vị cho rằng Hoa mỗ bây giờ đã thành thế nào rồi? Hôm nay Tùy Châu Tô thị có thể đối xử với Hoa mỗ như thế, thì ngày khác sẽ đối xử với người khác thế nào? Hoa mỗ đã nói hết lời rồi, kính xin chư vị tự suy nghĩ lại!"

Một câu nói xong, sắc mặt mọi người trên sảnh đường nhìn về phía Tô thị đều thay đổi.

Hoa gia Tứ Lang xuất thân từ Dương Đô Hoa thị, còn là tham quân tư pháp của Ích Đô, thân phận như thế đó mà Tô Phi Chương còn dám đánh dám mắng, nếu đổi lại là bọn họ, về sau nếu có hơi ngỗ nghịch thì kết cục tất nhiên sẽ thê thảm gấp mấy lần Hoa gia Tứ Lang rồi.

Lâm Tùy An nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của Hoa Nhất Đường, thầm tặc lưỡi.

Thật là một kế ly gián, giết người tru tâm!

"Tô gia chủ, trong nhà ta còn có việc quan trọng cần xử lý, xin cáo từ!" Lưu Thanh Hi là người đầu tiên đứng lên cáo từ.

Điều này đã trở thành một tín hiệu, ngày ngày càng có nhiều người đứng dậy hơn.

"Trong nhà ta cũng có việc bận, xin cáo lui trước."

"Ta quên mất trong nhà vẫn đun nước sôi."

"Thê tử ta sắp sinh rồi, chờ ta về bóp chân."

"Ta hay mất ngủ, phải đi ngủ sớm một chút."

"Chó nhà ta mất ngủ, không nhìn thấy ta thì không ngủ được."

Tô Phi Chương tức giận run người, Tô Ý Uẩn ôm ngực, dáng vẻ như sắp xỉu với Trì thái thú và Hạ Trường Sử cách vách luôn.

Ánh mắt Lâm Tùy An nhìn lướt qua một vòng, đột nhiên giật mình.

Ngô Chính Thanh đã biến mất!

Vừa khéo sao đúng lúc này, một nam vũ công nửa người trần trụi chạy như điên xông vào, thét chói tai nói: "Máu! Rất nhiều máu! Trong phòng của Di Ni Na chảy rất nhiều máu!"

7.8.2023

Tiểu kịch trường:

Hạ Trường Sử giả bộ ngất chọc chọc Trì thái thú: Trì Công, đại sự không ổn, làm sao bây giờ?!

Trì thái thú hé mắt trái ra: Bình tĩnh, có Hoa tham quân, vạn sự vô ưu! Hai chúng ta tiếp tục nằm là được rồi.

Hạ Trường Sử: Trì Công anh minh!

Ta: biết ngay mà, không có người chết thì lại trái với thể chất Conan của anh Hoa quá

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play