NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 175: Hắn quả thực chỉ là một thiếu niên 17 tuổi

Nằm giữa vòng vây bất lương này, từ trên xuống dưới Đăng Tiên Giáo đều choáng váng.

Rõ ràng là Đăng Tiên giáo và Tịnh môn cướp địa bàn, vì sao chỉ vây bắt Đăng Tiên giáo, mà không bắt Tịnh Môn bên kia?

Tô Ý Uẩn chỉ vào Hoa Nhất Đường: "Ta rõ ràng, rõ ràng nhớ rõ ngươi bị Lại bộ phái đi Thanh Châu, làm một huyện úy tòng cửu phẩm, sao chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi đã thành tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô rồi?!"

Hoa Nhất Đường chẳng thèm nhìn Tô Ý Uẩn, lạnh lùng trừng mắt với Tây Môn Dương: "Ngươi chính là Giáo chủ Tây Môn Dương của Đăng Tiên Giáo?"

Tây Môn Dương cố nén cơn đau tiến lên: "Vị Hoa tham quân này e là người mới tới không hiểu quy củ chứ? Cái gọi là chuyện giang hồ, chuyện giữa Đăng Tiên Giáo chúng ta và Tịnh Môn, quan phủ từ trước đến nay đều không nhúng tay vào."

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "À? Tịnh Môn mà các ngươi nói đâu? Vì sao bản quan không nhìn thấy?"

Đây rốt cuộc là tên quan què gì, mà lại trợn mắt nói dối thế này?!

Tây Môn Dương: "Tịnh Môn không phải đang ở phía sau ngươi..."

Nửa câu sau Tây Môn Dương còn chưa nói ra thì đã nhìn thấy, nhìn thấy... đám ngươi vừa rồi còn đánh nhau rất hăng, chỉ chớp mắt đã quỳ xuống gào khóc.

"Ôi chao, mọi người coi xem chuyện gì đây, bánh bao ta chưa sáng rời giường vất vả hấp, toàn bộ đều bị đám thổ phỉ này hất đổ rồi!" Tiểu ca ôm lồng sắt khóc lóc như mưa, Tây Môn Dương nhớ không lầm, vừa rồi người này còn dùng lồng sắt đánh rầm rầm vào một giáo đồ Đăng Tiên.

Đại thúc người Hồ cầm thìa sắt khóc ra sự du dương uyển chuyển của tiếng Hồ Cầm: "Ta từ xa vạn dặm đến Nhà Đường bán bánh Hồ ~ chỉ muốn kiếm sống nuôi gia đình thôi ~ hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch~ bột mì ngon như vậy ~ thế mà bị đổ hết rồi ~ đây là tiến bánh Hồ mấy ngày nay của ta đó~~~~

Giáo đồ Đăng Tiến giáo cả mặt đầy bột bị, trên mặt còn in dấu của chiếc thìa: "..."

Thiếu niên cầm lọc ra vừa khóc vừa ngâm: "Trà của ta, nấu hơn một canh giờ, bọn họ xông tới không nói một lời liền xốc lên, hu hu hu, đó chính là trà ngon lắm á, nửa tháng lương của ta ơi... hu hu..."

Đệ tử Đăng Tiên Giáo bị nước sôi làm bỏng: "..."

Ghê gớm thì phải nói đến là bốn vị trưởng lão phân đàn, Cam Hồng Anh, Cao Hàn và Bạch Sơn Miêu vừa rồi đánh hăng quá đã trốn vào trong đám người, che dấu võ công, biến mình thành người qua đường. Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ cũng học theo bọn họ.

Đại trưởng lão Đông Môn Văn ngã trên mặt đất, một chân cứng lại, đầu tóc bạc xõa ra, nước mắt già tung hoành: "Ta chỉ ra ngoài đi dạo một lúc, sao lại gặp phải thổ phỉ rồi,a, chân này của ta, coi như hỏng luôn rồi...".

Nhị trưởng lão Thẩm Tương túm tạp dề lau nước mắt: "Chúng ta đều là dân chúng bình thường, trên có già dưới có trẻ nhỏ, chỉ nhờ vào công việc làm ăn nhỏ này nuôi sống gia đình, đám người này ngày nào cũng đến đây gây loạn thu tiền bảo kê, chúng ta không cho tiền sẽ không cho chúng ta bán chợ đêm ở đây, chúng ta đều là kẻ buôn bán nhỏ, từ sáng đến tối mới kiếm được mấy đồng tiền đâu, nếu đưa hết cho họ thì chẳng phải là chết đói sao!"

Đại trưởng lão: "Hu hu hu, đám thổ phỉ trời đánh, bắt nạt người già chết không nhắm mắt!"

Nhị trưởng lão: "Đây là ép chúng ta đi chết đây mà, huhu."

Cận Nhược âm thầm giơ ngón tay cái lên: Tịnh Môn Ích Đô quả nhiên có mánh lới!

Lâm Tùy An nhìn mà trợn mắt há hốc mồm: Này này, diễn hơi sâu rồi đó?

Ai ngờ đệ tử Tịnh Môn vừa bật khóc, thì phía sau như được bật công tắc, dân chúng vây xem ở đó càng lúc càng tụ tập lại càng nhiều, dần dần, gần như đứng đầy cả con phố dài.

"Đúng vậy, đám giang hồ này là vì cướp địa bàn thu tiền!"

"Không cho tiền, thì đập sạp!"

"Ta còn nhớ y phục này họ, cái gì mà tiên nhân, cực kỳ vô lý, chợ đêm Cẩm Giang là bị bọn họ cướp, một quầy hàng một đêm thu năm mươi văn, chỉ có những cửa hàng lớn kia mới trả nổi, chứ chúng ta đều là buôn bán nhỏ, không trả nổi thì đều bị đuổi ra ngoài!"

"Chợ đêm Cẩm Lý là nơi cuối cùng để chúng ta làm ăn sinh sống, thế mà bọn họ còn muốn cướp! Không biết xấu hổ!"

"Tiểu thương nhân cũng muốn sống mà!"

"Tiểu thương nhân thì không phải là người sao?!"

Lâm Tùy An kinh ngạc, Cận Nhược thấp giọng nói: "Từ khi Đăng Tiên Giáo và Ngũ Lăng Minh cướp chợ đêm Cẩm Giang, phí cước quầy hàng dâng cao, người bán hàng rong căn bản không trả nổi. Chỉ có chợ đêm Cẩm Lý dưới sự che chở của Tịnh Môn mới có thể cho bọn họ một đường mưu sinh."

Lâm Tùy An tò mò: "Tịnh Môn thu bao nhiêu?"

"Lão môn chủ định ra môn quy, buôn bán hàng rong trên địa bàn Tịnh Môn, chỉ cần giúp Tịnh Môn tìm hiểu tin tức khi Tịnh Môn cần, thì có thể được Tịnh Môn che chở, không cần nộp phí quầy hàng."

Nói cách khác, những dân chúng này mặc dù không phải là người của Tịnh Môn, nhưng là người kiên định ủng hộ Tịnh Môn.

Lâm Tùy An bắt đầu nhìn lão môn chủ với con mắt khác xưa, có thể tạo ra được môn quy "từ trong quần chúng đến trong quần chúng", hẳn là một kỳ nhân xuất thế.

Thẩm Tương khóc lớn một tiếng cao quãng tám: "Dân chúng chúng ta khổ quá, xin Hoa tham quân làm chủ cho chúng ta!"

Dân chúng cả con phố đồng loạt quỳ xuống đất: "Xin Hoa tham quân làm chủ cho chúng ta!"

Thần sắc Hoa Nhất Đường lẫm liệt, giọng nói vang to: "Bản quan thân là tham quân phủ Tư Pháp Ích Đô, thì chính là quan phụ mẫu của dân chúng, tất nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi! Ta đồng ý với các ngươi, chắc chắn sẽ tiêu diệt thổ phỉ giang hồ quấy nhiễu dân chúng trong thành Ích Đô, trả lại đất trời trong sáng cho Ích Đô!"

Mọi người mừng rỡ quá đỗi, đồng loạt dập đầu hô to: "Đa tạ Hoa tham quân!"

Chỉ có một ngoại lệ.

Tô Ý Uẩn đứng thẳng tắp, sắc mặt xanh mét, không quỳ cũng không bái, cười lạnh mấy tiếng: "Thật là một Hoa gia Tứ Lang đạo mạo! Nếu ngươi đã nói muốn tiêu diệt tất cả giang hồ thổ phỉ quấy nhiễu dân chúng, vậy người đầu tiên nên tiêu diệt, chính là Lâm Tùy An này!"

Đám người Đăng Tiên giáo: Nói hay lắm, ả ta mới là thủ lĩnh thổ phỉ hung ác nhất!

Hoa Nhất Đường liếc bọn chúng: "Bản quan trước đó biết được Đăng Tiên Giáo muốn gây sự ở Cẩm Lý, cho nên đã phái Lâm nương tử đến cứu người, nếu không phải Lâm nương tử kịp thời ra tay, chỉ e bây giờ trong phố Cẩm Lý đã máu chảy thành sông rồi!"

Đám người Đăng Tiên giáo: Bây giờ cũng là máu chảy thành sông mà! Máu của chúng ta không phải là máu sao?

Tô Ý Uẩn chỉ vào Hoa Nhất Đường điên cuồng run rẩy: "Ngươi, ngươi ngươi hèn hạ vô sỉ! Một đám vô nghĩa! Đạo mạo thiên vị!"

Hoa Nhất Đường tới gần hắn một bước, như cười như không, thấp giọng nói: "Tô Thập Lang sai rồi, Hoa mỗ thân là tham quân phủ tư pháp, ta chính là người công bằng công chính nhất."

Tô Ý Uẩn cảnh giác lui về phía sau nửa bước: "Hoa Nhất Đường, ngươi muốn làm gì?"

Hoa Nhất Đường liếc Tô Ý Uẩn một cái, lần thứ hai nhìn về phía đám Đăng Tiên Giáo: "Cũng may hôm nay không có người thương vong, còn chưa tạo thành sai lầm lớn."

Đám người Đăng Tiên giáo: Con mắt nào của ngươi thấy không ai bị thương? Tất cả chúng ta đều bị đánh thành đầu lợn rồi nè!

"Xét thấy như vậy, bản quan hôm nay sẽ cho các ngươi một cơ hội cải tà quy chính." Hoa Nhất Đường nói: "Không biết chư vị có dị nghị không?"

Bất lương cầm thước sắt đến gần, đồng thanh quát: "Ai có dị nghị? Nói!"

Đám người Đăng Tiên giáo đầu đầy vạch đen: Từ đầu đến giờ, chúng ta có dị nghị gì chưa?

Tây Môn Dương cắn răng: "Hoa tham quân rốt cuộc muốn gì, cứ nói thẳng đi!"

"Rất tốt." Hoa Nhất Đường lên tiếng: "Hoa Nhị Mộc đâu?!"

"Tới đây!" Hoa Nhị Mộc chen vào đám người, nhanh như chớp chạy đến trước mặt Hoa Nhất Đường ôm quyền nói: "Gia chủ Hoa Thị Ích Đô Hoa Nhị Mộc bái kiến Tứ gia gia."

Hoa Nhất Đường: "Đám Đăng Tiên Giáo mặc dù đã từng lạc lối, nhưng ta thấy bọn họ còn có ý muốn thay đổi bản thân, ngươi có nguyện ý giúp bọn họ một lần không?"

Hoa Nhị Mộc vuốt râu vui vẻ nói: "Phường tạo giấy, phường giấy Thục, trà quán, tửu phường của Hoa thị đều thiếu tiểu nhị làm việc, nếu những huynh đệ này không chê thì về sau hãy đến Hoa thị chúng ta làm việc đi, có được không?"

Lời này vừa nói ra, đám Đăng Tiên Giáo chợt giật mình.

Ích Đô Hoa thị tuy rằng chỉ là ngoại tông, còn lâu mới bằng Dương Đô Hoa Thị, nhưng nhập cư ở Ích Đô chỉ ngắn ngủi ba năm, mà đã có thể lọt vào top mười thế gia của Ích Đô, quan trọng nhất bên trong là năng lực kiếm tiền đáng sợ.

Cửa hàng của Ích Đô Hoa thị đều phát triển vang dội, có thể làm tiểu nhị ở Hoa thị, đó là chén cơm vàng mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ. Nghe nói chỉ một tiến sĩ trà trong trà quán, một tháng là đã có một quán tiền, chuyện này dễ kiếm tiền hơn hô đánh hô giết ở Đăng Tiên giáo nhiều.

Vốn dĩ bọn họ đều là người giang hồ, không nhà không cửa, bây giờ tuy bị đánh một trận, nhưng có thể bám đùi Hoa thị thì họ chịu đánh cũng đáng!

Nhìn thấy biểu cảm của Đăng Tiên giáo, Lâm Tùy An đã biết kế sách của Hoa Nhất Đường đã thành.

Môn phái giang hồ trong Ích Đô hỗn chiến, sau lưng lại có trâm anh phế phiệt thế gia đại tộc ủng hộ, nếu chỉ dựa vào quan phủ thì quả không địch lại được, hắn sẽ chịu chèn ép khắp nơi, phải chống lại kẻ địch bốn phương, cách tốt nhất tất nhiên là "phân chia ra rồi công phá từng cái một".

Mà môn phái giang hồ có nhân số đông đảo, nếu bắt hết thì phỏng chừng nhà lao phủ Ích Đô cũng không chứa hết được, lỡ như nhốt nhiều quá, gây nên ồn ào cũng không ổn.

Hoa Nhất Đường xảo quyệt là ở chỗ này, tuy rằng bị áp bức khắp nơi, nhưng ở thời khắc cuối cùng sẽ để lại một con đường sống, hơn nữa đường sống này nhìn còn kiếm được tiền, sự dụ dỗ quá lớn.

Cận Nhược tặc lưỡi: "Tát một cái, cho một quả táo ngọt, chiêu cũ rụng răng."

Lâm Tùy An: "Cho dù là chiêu cũ, nhưng hữu dụng là được."

Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nhìn Tây Môn Dương: "Các hạ cảm thấy thế nào?"

Tây Môn Dương nắm chặt cổ tay, nhìn Lâm Tùy An, Lâm Tùy An nhe răng cười, trong lòng Tây Môn Dương tuyệt vọng: tay này của hắn tám phần là bị phế rồi, vài Hoa thị cầu sinh có lẽ là con đường duy nhất của hắn... huống chi, nếu không đi Hoa thị, thì sẽ bị đưa đi ăn cơm tù.

Hoa tham quân này nhìn dáng vẻ nho nhã, thực ra tâm địa tàn nhẫn, nhìn như là cho bọn họ tự mình lựa chọn, trên thực tế thì căn bản không được chọn.

"Chư vị huynh đệ..." Tây Môn Dương nhắm mắt lại: "Hôm nay Đăng Tiên giáo đã đến ngày tận, thôi thì cứ giải tán đi!" Lại ôm quyền với Hoa Nhị Mộc: "Về sau, xin nhờ vào Hoa gia chủ."

Hoa Nhị Mộc nghiêm túc thi lễ lại.

Thao tác tao nhã này, dân chúng vây xem đều nhìn đến choáng váng.

Đăng tiên giáo như mặt trời ban ngày đã không còn nữa sao? Như thế thì sạch sẽ gọn gàng quá rồi? Chẳng lẽ không cứu được chút nào sao?

Chỉ là đó là chuyện sau này, hiển nhiên cũng không phải chuyện dân chúng bình thường nên quan tâm, Bất lương thả Đăng Tiên giáo, xua dân chúng rời đi.

Tô Ý Uẩn không rời đi, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tây Môn Dương, cười nhạo: "Thật sự là quá nực cười! Đến Hoa thị thì sao? Còn không phải ngày ngày cúi đầu xin thức ăn thừa sao?! Các ngươi chẳng qua là đổi chỗ khác làm chó thôi, có khác gì bây giờ đâu?!"

"Tô Thập Lang nói như vậy sai rồi." Hoa Nhất Đường đi đến trước mặt Tô Ý Uẩn, nhướng mày cao cao, hôm nay hắn mặc quan phục, cử chỉ ngôn ngữ nhất định phải trang trọng uy nghiêm, cho nên phải cất quạt vào trong tay áo, từng đó đã khiến hắn nhịn muốn xíu, lúc này dân chúng tản đi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội lấy quạt ra, xòe một tiếng thật vang: "Hoa thị là thương nhân, một lời hứa đáng ngàn vàng, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vô sỉ như vậy, khác xa với một số người bên ngoài đẹp mã bên trong thối nát!"

Nói xong, đi qua trước mặt Tô Ý Uẩn, Tô Ý Uẩn hận đến hốc mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chảy máu, nhỏ một ngụm trên mặt đất rời đi.

Hoa Nhất Đường thảnh thơi nhìn bóng lưng Tô Ý Uẩn, híp mắt lại.

Người này hình như đã trở nên dã tâm hơn rồi.

Cam Hồng Anh cảm giác mình giống như đang nằm mơ, tình cảnh buổi sáng ở Tịnh Môn Ích Đô còn tràn ngập nguy cơ, mới qua mấy canh giờ, đã là cá muối xoay người triệt để nghịch chuyển, không chỉ bảo vệ đường khẩu Cẩm Lý mà còn còn thuận tay tiêu diệt Đăng Tiên giáo.

Nhìn biểu cảm của bốn vị trưởng lão khác, cũng có hơi hoảng hốt.

"Bái kiến Cam Đàn Chủ." Hoa Nhị Mộc đưa tới một cây quyển trục thư: "Đây là Tứ gia gia bảo ta giao cho Tịnh Môn Ích Đô."

Trong quyển trục là một bản hợp đồng hợp tác kinh doanh trà Bách Hoa giữa Tịnh Môn Ích Đô và Ích Đô Hoa Thị, nguồn gốc và phương thức nhập hàng của trà Bách Hoa (Hoa thị phụ trách), đầu tư (Hoa thị phụ trách), kênh phân phối (Tịnh Môn phụ trách), phân phối lợi nhuận (chia năm mươi năm mươi), chấp nhận rủi ro (Hoa thị bảy, Tịnh Môn ba) các điều khoản đều có quy định chi tiết và giải thích, nhìn thế nào, cũng đều là Tịnh Môn được hời lớn.

Cam Hồng Anh và bốn vị trưởng lão liếc nhau, đều cảm thấy không thể tin.

Lúc trước bọn họ cũng có lo lắng, chỉ dựa vào quan hệ của chủ nhân Thiên Tịnh để lấy được quyền bán trà Bách Hoa, nếu ngày nào đó Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang chia tay, Hoa thị rút lại quyền bán hàng, Tịnh Môn sẽ xong đời.

Ai ngờ được, Hoa Tứ Lang lại tính ký kết khế ước hợp tác chính thức với bọn họ, hoàn toàn xua tan sự băn khoăn này.

"Tứ gia gia nói, Hoa thị và Tịnh Môn là bình đẳng hợp tác, cùng có lợi, không tồn tại bất kỳ quan hệ phụ thuộc nào, xin Cam đàn chủ yên tâm." Hoa Nhị Mộc cười nói: "Tứ gia gia còn nói, người là một công tử ăn chơi, không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có nhìn người rất chuẩn, Cam Đàn chủ có mắt nhìn xa trông rộng, là người làm đại sự, Ích Đô Hoa thị còn phải nhờ Cam đàn chủ chiếu cố nhiều hơn, tỷ như các giáo đồ Đăng Tiên giáo, về sau còn phải mời Tịnh Môn và Hoa thị hiệp đồng quản lý trông coi." Hoa Nhị Mộc lại hạ thấp giọng: "Dù sao chỉ có người giang hồ mới hiểu rõ người giang hồ nhất."

Cam Hồng Anh trong lòng rất cảm thán: Không thể ngờ được Hoa gia Tứ Lang này lại suy nghĩ chu toàn như thế, thành thục hoàn toàn không giống một thiếu niên mười bảy tuổi.

Nhưng mà...

Ánh mắt Cam Hồng Anh nhìn qua Hoa Nhất Đường bên cạnh Lâm Tùy An, lại cảm thấy, hắn quả thực chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.

Hoa Nhất Đường xị mặt, phe phẩy quạt, hai cái má phồng lên giống như cá nóc tức giận.

"Có đánh nhau sao không gọi ta?"

(úi giời ơi, đưa cái mỏ em hun cái anh ơi)

Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Ta cũng đâu có muốn, là tình thế bức bách thôi..."

"Ta đã nghĩ ra cái tên để lăn lộn giang hồ rồi!" Hoa Nhất Đường hất quạt ra, bày ra tạo hình anh võ hào kiệt: "Ta là Dương Đô cuồng nhân Hoa Tứ Lang, từng nhìn thấy tam sơn ngũ nhạc bơi qua ngũ hồ tứ hải, khảo sát lục đạo luân hồi tứ giới bát hoang, đến như gió, đi như sấm, ngũ hành bát quái không gì không biết..."

"Khụ khụ!" Lâm Tùy An vội vàng ngắt lời: "Không phải ngươi và Phương đại phu đến hiện trường vụ án sao, có phát hiện gì chưa?"

Hoa Nhất Đường bị cắt ngang, khép quạt nhích lại gần, thấp giọng nói: "Phương đại phu phát hiện đồ thêu của Liên Tiểu Sương có vấn đề."

*

Tiểu kịch trường:

Lăng Chi Nhan vùi trong hồ sơ sơn ngẩng đầu lên, dụi dụi mắt nhìn sắc trời, buồn bực nghĩ: Đã canh giờ này rồi, sao Tứ Lang và Lâm nương tử sao còn chưa tới phủ nha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play