NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 160: Lại thêm một người nữa phát điên

"Môn chủ Tịnh Môn?" Hoa Nhất Đường phì cười: "Hàn Thái Bình, ngươi cảm thấy ta cũng ngu xuẩn như ngươi sao? Bính Tứ, đưa nước bùa!"

Bính Tứ véo cổ Hàn Thái Bình nhấc lên, bình sứ đen đặt bên miệng hắn, Hàn Thái Bình kinh hãi thét chói tai: "Ta còn chưa nói xong, Tịnh Môn này không phải Tỉnh Môn kia!"

Hoa Nhất Đường híp mắt, ý bảo Bính Tứ buông tay, Hàn Thái Bình ngồi bệt xuống đất, đầu đầy mồ hôi.

Lâm Tùy An: "Ý ngươi là, còn có một Tịnh Môn khác?"

Hàn Thái Bình nuốt nước miếng, nhanh chóng gật đầu.

"Ồ? Thú vị rồi đây."Hoa Nhất Đường bưng một chén nước trắng lên, kéo ghế gỗ ngồi đối diện Hàn Thái Bình, đưa nước trắng cho Hàn Thái Bình. Hàn Thái Bình cẩn thận xác nhận xong thì uống một hơi sạch sẽ, cả người hoàn toàn tắt máy.

"Hoa huyện úy muốn biết cái gì?" Lúc này đây, Hàn Thái Bình thế mà lại dùng kính xưng.

Hoa Nhất Đường: "Ngươi đã từng thấy mặt Tam gia chưa?"

Hàn Thái Bình: "Hắn luôn đeo mặt nạ, khoác áo choàng, thay đổi giọng nói, đừng nói mặt, ta thậm chí còn không biết hắn là nam hay nữ nữa."

"Đến cả mặt còn chưa thấy mà lại bán mạng cho hắn sao?"

"Một tháng một trăm vàng, đừng nói là chỉ là người không muốn bại lộ thân phận, cho dù là đầu heo ta cũng có thể bán mạng cho hắn."

Vân Trung Nguyệt trợn tròn mắt, khẩu hình: Nương, Một Trăm Vàng!

Bút trong tay Lăng Chi Nhan run rẩy, hiển nhiên hơi dao động.

Kẻ duy nhất không động đậy chỉ có Lâm Tùy An lương tháng một trăm vàng, và bản thân là su gờ đét đi Hoa Nhất Đường.

Hoa Nhất Đường thậm chí còn khinh thường "xí" một tiếng: "Hắn liên lạc với ngươi như thế nào?"

Mỗi lần liên lạc đều nhờ khác người, đôi khi là người già, đôi khi trẻ em, và phụ nữ, người Hồ, thợ rèn, đồ tể ... Quá nhiều, ta không thể nhớ được."

"Ngàn người ngàn mặt nhỉ..." Hoa Nhất Đường lẩm bẩm nói, ánh mắt mọi người hướng về Vân Trung Nguyệt.

Vân Trung Nguyệt chợt nóng nảy: "Này này, không liên quan gì đến ta cả!"

"Không phải dịch dung giả trang, mà là... thật sự là những người khác nha." Hàn Thái Bình nói: "Những người liên lạc này giống như cũng không biết bọn họ rốt cuộc đang truyền đạt nội dung gì, chỉ đưa cho ta một tờ giấy, trên đó viết thời gian và địa điểm."

Hẳn là chỉ là người qua đường được lựa chọn ngẫu nhiên, so với người liên lạc cố định, cách lại càng bí mật an toàn hơn. Lâm Tùy An thầm nghĩ, chỉ có một vấn đề, Tam gia làm như thế nào tập trung tung tích của Hàn Thái Bính, chẳng lẽ hắn cũng có mạng lưới tin tức giống như Tịnh Môn?

Hoa Nhất Đường: "Sau khi gặp mặt thì sao?"

"Tam gia sẽ cho ta bổng lộc tháng sau, nói cho ta biết nhiệm vụ tiếp theo."

"Thời gian gặp mặt kéo dài bao lâu?"

"Không quá một nén nhang."

"Bên cạnh Tam gia có người khác đi theo không?"

"Tam gia từ trước đến nay đều đến đi một mình."

"Nói cách khác, hai người một tháng gặp mặt một lần?"

"Trước kia thì thế, nhưng từ khi ta đến Huyện Thành, thì đã hơn một năm không gặp Tam gia rồi."

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Vậy là một năm này ngươi không nhận được bổng lộc sao?"

"Bổng Lộc vẫn phát hàng tháng, đầu tháng sẽ có người đưa bổng lộc đến phòng ta."

"Ngươi đã từng thấy người đưa bổng lộc chưa?"

"Không có, người đó tới vô tung vô ảnh, không giống người, giống quỷ mị."

Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Vân Trung Nguyệt.

Vân Trung Nguyệt nổi khùng: "Thật sự không liên quan gì đến ta!"

Lâm Tùy An có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng được vị Tam gia này còn rất đúng hẹn, cũng không nợ lương, chẳng lẽ còn mua năm bảo hiểm một nhà cho nhân viên.

Hoa Nhất Đường cũng hơi không thể tưởng tượng nổi: "Chỉ thế thôi, ngươi đã chịu làm nhiều chuyện thay hắn như thế sao?"

Hàn Thái Bình vén mí mắt lên, suy yếu nhìn Hoa Nhất Đường một cái: "Theo bổng lộc đưa tới, còn có thư báo bình an của a nương và thê tử ta."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: Hoa Nhất Đường nói rất đúng, người nhà Hàn Thái Bình đã sớm trở thành con tin rồi.

Hoa Nhất Đường nhíu mày: "A nương và thê tử ngươi hiện tại đang ở đâu?"

Hàn Thái Bình lắc đầu: "Ta không biết. Trước khi đến Huyện Thành, các nàng đã bị Tam gia mang đi."

"Ngươi biết Tam gia bao lâu rồi?"

"Năm năm."

"Lúc trước ngươi thay Tam gia làm cái gì?

"Trước đó..." Ánh mắt Hàn Thái Bình giống như cách cả đời nói: "Giúp hắn coi sóc mấy cửa hàng hương liệu của người Hồ, chạy quanh mấy cửa hàng buôn người Hồ, đều là mua bán đứng đắn, không có gì đặc biệt, ta vẫn cho rằng Tam gia là thương nhân."

Hoa Nhất Đường bảo Hàn Thái Bình ghi tên cửa hàng hương liệu, địa điểm, tên thương đội, người dẫn đầu, lộ tuyến thương đội đi qua ra, cau mày nhìn một chút, lại đưa cho Lâm Tùy An, Lâm Tùy An càng nhìn không ra manh mối gì, đưa cho Lăng Chi Nhan tạm thời lưu trữ.

"Ngươi quen biết Tam gia như thế nào?"

"Ta thua tiền ở sòng bạc, sòng bạc buộc ta ký khế ước bán thê tử, ta không chịu, liều mạng với người của sòng bạc." Hàn Thái Bình hừ một tiếng: "Đả thương năm người bọn họ, nghe nói có một người không qua nổi tối hôm đó, ta cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, bị nhốt vào nhà tù riêng của sòng bạc, không ngờ phường cờ bạc phái người nói cho ta biết, có người đã trả nợ cờ bạc thay ta."

Lâm Tùy Bình hiểu rõ: người này không chỉ là con bạc, còn là kẻ liều mạng, vừa vặn còn có điểm yếu là vợ và mẹ già, quả thật là mầm mống tốt của phần tử tội phạm, khó trách Tam gia chọn hắn, lúc trước xem công việc của cửa hàng và đội buôn bán hẳn là thời gian thử việc, nhiệm vụ của Huyện Thành mới là việc làm chính thức.

Hoa Nhất Đường: "Kẻ thay ngươi trả nợ là Tam gia?"

Hàn Thái Bình gật đầu: "Ta cho rằng ta gặp được quý nhân, từ nay về sau một bước lên trời, một tiếng kinh người. Không ngờ, người tính không bằng trời tính, lại rơi vào bước đường này."

Hoa Nhất Đường nhạy bén bắt lấy từ khóa trong câu nói này của Hàn Thái Bình: "Cái gì gọi là một bước lên trời, một tiếng kinh người?"

Hàn Thái Bình rụt bả vai lại, toàn thân run rẩy, Lâm Tùy An vốn tưởng rằng là bởi vì sợ hãi, nhưng rất nhanh phát hiện không phải, hắn đang hưng phấn đến run rẩy, trong đồng tử vốn trống rỗng dấy lên ánh lửa, nhếch khóe miệng, lộ ra hàm răng đỏ như máu.

"Tam gia nói, Tịnh Môn bây giờ trên giang hồ là trò cười, hoàn toàn là làm nhục Tịnh Môn, Tam gia còn nói, hắn mới là môn chủ Tịnh Môn, muốn trùng kiến Tịnh Môn thực sự, lấy lại vinh quang ngày xưa của Tịnh Môn!" Cổ họng Hàn Thái Bình phát ra tiếng cười khanh khách: "Chỉ cần ta có thể bồi dưỡng ra một phá quân chân chính, giống như..." Hắn nhìn về phía Lâm Tùy An, ánh mắt cuồng nhiệt: "Giống như chủ nhân Thiên Tịnh bây giờ, đáng tiếc, Chủ nhân Thiên Tịnh vốn nên thuộc về Tịnh Môn chân chính, lại lầm đường lạc lối..."

Lâm Tùy An lạnh mặt: Giống cái rắm!

Hàn Thái Bình thu hồi ánh mắt, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ của mình: "Chỉ cần ta có thể thành công, ta sẽ là trưởng lão Tịnh Môn, thuộc hạ ta bồi dưỡng ra sẽ là đệ tử Khai Sơn của Tịnh Môn, từ nay về sau, ta có thể trên một người dưới một người, trên vạn người, hiệu lệnh thiên hạ, không ai dám không theo! Hahahahahahahaha! Không ai dám không theo ha ha ha ha..."

Hoa Nhất Đường cười nhạo: "Quả nhiên, tính mạng của người nhà chỉ là cái cớ, hành vi của ngươi, đều chỉ là vì tham vọng và mong muốn của riêng mình."

Tiếng cười của Hàn Thái Bình giống như bị chặt đứt, không một tiếng, hoảng sợ lắc đầu: "Không! Ta là vì a nương của ta, thê nhi của ta, nếu không, ta làm sao có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy, ta là một người, ta không phải cầm thú! Ta là con người! Ta là con người!!"

Lâm Tùy An âm thầm thở dài: Người này tuy rằng không uống nước bùa, nhưng trong lòng đã sớm điên rồi, có thể nói là một loại xác sống khác.

Hoa Nhất Đường im lặng khoát tay áo, đám người Y Tháp, Bính Tứ kéo Hàn Thái Bình ra, cả tòa nha ngục giống như vẫn còn vang vọng tiếng kêu của Hàn Thái Bình, rất lâu sau không thể bình tĩnh.

Lượng thông tin trong vòng thẩm vấn lần này quá lớn, Lâm Tùy An chỉ đơn giản là xem xét lại một chút, đều cảm thấy tế bào não hơi quá tải.

Lăng Chi Nhan cau mày duyệt qua lời khai vừa ghi chép, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm Tùy An một cái, muốn nói lại thôi, Vân Trung Nguyệt trực tiếp hơn nhiều, tròng mắt hận không thể dán lên mặt Lâm Tùy An, khẩu hình: Oa oa oa.

Hoa Nhất Đường phụ trách chủ thẩm, yên lặng ngồi xuống, hai mắt trống rỗng, quạt nhỏ cũng không phe phẩy nữa, bất tri bất giác bưng chén trà Y Tháp để lại, nuốt từng ngụm rất ngon lành, Chu Đạt Thường vừa nôn hết lục phủ ngũ tạng trở về nhìn thấy mặt xanh mét, kêu một tiếng "Hoa huyện úy" gọi hồn Hoa Nhất Đường trở về, Hoa Nhất Đường giật mình, suýt nữa ném chén trà trong tay ra ngoài, ho đến xanh mặt.

Lâm Tùy An cảm thấy buồn cười.

Hoa Nhất Đường nhíu mày nhìn qua, má phụng phịu như con cá nóc.

Lâm Tùy An: "Phiên tòa sơ thẩm này thu hoạch được rất nhiều. Tốt lắm."

Hoa Nhất Đường thở dài như ông già, đập quạt xuống: "Đưa Cầu Hồng vào!"

*

Phạm nhân thứ ba bị đưa ra xét xử, Cầu Hồng.

Hoa Nhất Đường có cách thẩm vấn người này rất đặc biệt.

Sách lược dùng cho hai vị thủ phạm tội ác nặng nề kia đều là tầng tầng gây áp lực, từng bước ép sát, tìm kiếm chỗ phòng bị tâm lý yếu kém nhất, một kích tất sát, một chiêu đánh tan.

Lúc thẩm vấn Cầu Hồng, Hoa Nhất Đường ước chừng đã thấm mệt, chỉ hận không thể nằm luôn xuống, hắn nghiêng người dựa vào ghế, vểnh chân lên, còn phe phẩy quạt, lười biếng hỏi một câu: "Cầu Hồng, chuyện đã đến nước này rồi, ngươi có gì muốn khai thì khai hết đi."

Những lời này giống như ấn vào công tắc hộp thoại của Cầu Hồng, hắn trợn tròn mắt, cao giọng, thao thao bất tuyệt nói.

"Hoa huyện úy minh giảm! Tất cả mọi thứ là do Huyền Minh ép buộc ta! Giam cầm Cầu huyện lệnh, giam lỏng Cầu lão trang chủ, hạ độc Cầu lão trang chủ, trộm thư ấn của Cầu huyện lệnh để ban lệnh, tất cả đều là Huyền Minh làm chủ, ta thật sự là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ!"

Hoa Nhất Đường vén mí mắt lên: "Hàn Thái Bình thì sao?"

"Thiên địa lương tâm, cái này ta thật sự không biết, Cầu lão trang chủ trúng độc bị hồ đồ, căn bản không truyền cho ta bản vẽ mật đạo của Hiền Đức trang, bản thân ta cũng không biết dưới lòng đất Hiền Đức trang có một gian tù lớn như vậy, chẳng qua Cầu lão trang chủ lúc trước là bạn uống trà của Huyền Minh, nhất định là Cầu lão trang chủ nói cho Huyền Minh, sau đó Huyền Minh lại nói cho Hàn Thái Bình, đúng đúng, nhất định là như vậy!"

Hoa Nhất Đường như cười như không: "Ái chà, nghe thế này thì Cầu môn chủ quả nhiên là oan uổng rồi."

Cầu Hồng chảy nước mắt không ngừng, liên tục dập đầu: "Hoa huyện úy quả nhiên tuệ nhãn như đuốc! Ta đích thật là bị kẻ gian che mắt, mới đúc thành sai lầm lớn như thế!"

Chu Đạt Thường lườm mắt liên tục: "Vô sỉ!"

Hoa Nhất Đường tặc lưỡi, đổi phương hướng tiếp tục nằm liệt ra, phe phẩy quạt nhỏ nhanh hơn, giống như có thêm vài phần hứng thú: "Giật dây Chu thị nhất tộc làm thêu phẩm, thuê giang hồ tay đám vận chuyển nước bùa, ủy thác tộc nhân Cầu thị mở cửa hàng buôn bán nước bùa thì sao?"

"Chuyện này càng oan uổng hơn! Ta nào biết nước bùa có độc! Tên Huyền Minh kia lừa ta rất thảm, từ đầu đến cuối ta đều cho rằng nước bùa là thuốc tốt có thể kéo dài tuổi thọ, lúc đó mới tin lời quỷ quái của hắn, đem toàn bộ thân gia của Cầu thị đều đặt ở phía trên, ta cũng là bị Huyền Minh hại mà!"Nói đến đây, Cầu Hồng che mặt khóc rống, thương tâm muốn chết.

"Ái chà, thật sự là đáng thương." Hoa Nhất Đường khẽ nhíu mày nói.

Cầu Hồng: "Huhuhu, đúng là như thế! Huhuhu!"

Mùi trà xanh nồng vỡi, Lâm Tùy An thầm nghĩ.

Vẻ mặt Vân Trung Nguyệt ghét bỏ, Lăng Chi mặt ngừng bút, cực kỳ u oán trừng Hoa Nhất Đường một cái.

"Hoa mỗ thật sự là thấy thương cho ngươi..." Mặt mày Hoa Nhất Đường dần dần giãn ra, biến thành một khuôn mặt tươi cười bóng gió: "Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy!"

Tiếng khóc của Cầu Hồng yếu đi, lộ ra nửa con mắt: "Hả?"

Hoa Nhất Đường đứng lên, xắn tay áo, từ trong rương gỗ lấy ra một quyển trục thư tên là "Cầu cẩu" ném xuống đất: "Đây là danh mục gia sản của ngươi do thái thú Quảng Đô và Chu chủ sổ cùng tra xét, nhìn xem đi, xem có bỏ sót gì không?"

Cầu Hồng ngẩng phắt đầu, nước mắt vẫn còn đang chảy, biểu cảm trên mặt lại thay đổi, từ hối hận biến thành tái nhợt.

"Số tiền thu được từ trong nhà ngươi tổng cộng có năm ngàn bảy trăm ba mươi ba quán, khế đất bốn mươi sáu viện phiên khu Quảng Đô, hai trăm mười một phường thêu và hương liệu." Hoa Nhất Đường vỗ tay: "Ái chà, thật sự là rất giỏi, ngươi dùng ước chừng hai năm thời gian, lại có thể kiếm được lợi nhuận một quý của dương đô Hoa thị."

Mọi người ghé mắt: Nương ơi, thật hay giả thế?! Hoa Tứ Lang này không phải lại khoe khoang đó chứ?

Da mặt Cầu Hồng giật giật: "Hoa huyện úy đây là đang khoe khoang tài sản của Dương Đô Hoa thị sao?"

Hoa Nhất Đường xua tay: "Cầu môn chủ hiểu lầm, Hoa mỗ chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hao phí nhân lực vật lực kinh người như thế, thậm chí còn đưa mình vào phòng giam, mới kiếm được chút ít như vậy..." Hoa Nhất Đường chà xát hai ngón tay: "Ngươi thật sự không có thiên phí kinh doanh gì cả."

Sắc mặt Cầu Hồng xanh mét.

"Chẳng qua có một điểm, ngươi vượt xa Hoa thị." Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nói: "Trong hai năm ngươi cưới mười thiếp thất, ba người nuôi ở Huyện Thành, bảy người nuôi ở Quảng Đô, thiếp thất Quảng Đô sinh được bốn đứa con, còn có một người sắp sinh."

Cầu Hồng: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!"

"Hai năm trước ngươi lấy lý do đưa con trai đi học, đưa phụ mẫu thê nhi đến thành Quảng Đô hết, có việc này không?"

"Có gì là không thể?"

"Quảng Đô thành cách Huyện Thành hơn hai trăm dặm, trên đường có đi nhanh cũng phải đi bảy tám ngày, ngươi chạy hai đầu như vậy, còn có một chính phòng như sói như hổ và bảy thiếp thất như hoa như ngọc cần thay phiên chăm sóc, thể lực theo kịp không?"

Mọi người: "Khụ khụ!"

Cầu Hồng: "Đây là việc của ta, Hoa huyện úy lo cũng rộng quá rồi!"

Hoa mỗ chỉ là tò mò, nếu thiếp thất ở Quảng Đô có con, vậy thì vì sao ba thiếp thất huyện Thành lại không có? Cho nên, ta đã đi điều tra, quản gia của ngươi nói cho ta biết, thiếp thất huyện Thành ngươi mỗi tháng phải uống thuốc tránh thai, không được mang thai. Vì sao lại thế nhỉ?"

Cầu Hồng run rẩy.

"Mấy ngày nay huyện nha phái người đưa Bách Hoa Lộ giải độc cho dân chúng toàn huyện, cho dù là phạm nhân trong nha ngục cũng được đối xử bình đẳng, ngoại trừ Huyền Minh và Hàn Thái Bình thì đều đưa, nhưng vì sao Cầu môn chủ lại vụng trộm đổ Bách Hoa Lộ đi, một ngụm cũng không chịu uống nhỉ? Chẳng lẽ là chê Bách Hoa Lộ của Hoa Mỗ có mùi vị không tốt sao?" Hoa Nhất Đường lắc lư đến trước mắt Cầu Hồng, vén áo bào ngồi xổm người, hạ thấp giọng nói: "Hoa mỗ cảm thấy thật kỳ quặc, vì thế đã bảo ngục tốt cho ngươi một ít thuốc phòng thân, thừa dịp ngươi đang ngủ say, mời Phương đại phu nhà ta giúp ngươi kiểm tra toàn thân."

Sắc Cầu Hồng trắng bệch.

Chu Đạt Thường: "Khụ khụ khụ khụ!"

Lăng Chi Nhan vứt luôn bút xuống, vẻ mặt buồn bực "Thật sự viết không nổi ghi chép của tên chó má này".

Lâm Tùy An ngồi nghe say sưa, Vân Trung Nguyệt còn truy vấn: "Tra ra được cái gì?"

Hoa Nhất Đường gõ quạt: "Ôi chao! Tuyệt vời! Chư vị đoán xem chuyện gì đây, trên người Cầu môn chủ chẳng trúng một chút nước bùa độc nào."

Mọi người: "A..."

Lăng Chi Nhan lại nhấc bút lên.

"Kết quả, Hoa mỗ đã nảy ra một suy đoán, Cầu môn chủ có phải đã sớm biết nước bùa có độc hay không, cho nên mời đưa phụ mẫu thê nhi và thiếp thất đi, chỉ để lại thiếp thất đã từng uống nước bùa, thân có tàn độc, tất nhiên không thể có thai, mà chính hắn lại càng kỳ lạ, chút nước bùa cũng không dính."

Hoa Nhất Đường lại phủi áo đứng lên: "Việc này Cầu môn chủ làm không phúc hậu rồi. Rõ ràng biết nước bùa có độc, thế mà còn giúp Huyền Minh, hãm hại tộc nhân, à, Hoa mỗ từ trước đến nay trong lòng không giấu được chuyện gì, nếu là không cẩn thận tiết lộ việc này ra ngoài... chà, cũng không biết với dân phong thuần phác của dân chúng Huyện Thành thì có đến Quảng Đô thành truy sát người nhà Của Cầu môn chủ hay không nhỉ?"

Mí mắt Cầu Hồng run rẩy, nhắm hai mắt lại: "Hoa Tứ Lang, Cầu Hồng ta tự biết tội nghiệt sâu nặng, nhưng đây đều là do một mình ta gây ra, chớ có liên lụy đến gia đình ta."

Hoa Nhất Đường đảo mắt: "Hả? Không ngờ Cầu môn chủ lại là một hán tử dám làm dám chịu nè!"

Cầu Hồng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoa Nhất Đường: "Hoa gia Tứ Lang, ngươi sinh ra ở Dương Đô Hoa thị, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, làm sao có thể biết mùi vị của sự nghèo? Ta thừa nhận, ta sớm đã biết nước bùa có vấn đề, nhưng ta có thể làm gì chứ? Huyện Thành quá nghèo, nghèo đến mức căn bản không sống nổi! Ta thân là gia chủ Cầu thị, nhất định phải tính toán cho tộc nhân ta, ta chỉ muốn mưu một đường sống cho họ."

Cầu Hồng dừng một chút, hốc mắt đỏ lại, kéo dài cổ ra như một con gà trống không cam lòng yếu thế: "Ta biết, cùng Huyền Minh hợp tác hai năm nay, dân chúng Huyện Thành rất vất vả, nhưng ta cũng là hành động bất đắc dĩ, tối thiểu, Chu thị và tộc nhân Cầu thị đều sống sót! Chúng ta sợ hãi, tất cả chúng ta đều bị ép buộc!"

Mọi người nghe mà nghẹn họng: Tên Cầu Hồng này thế mà còn coi mình là anh hùng cứu vớt tộc nhân nữa ư?!

Lâm Tùy An: Hay lắm, tổng kết lời của Cầu Hồng thì là, xã hội có tội, người khác có tội, thế giới có tội, vũ trụ có tội, ngay cả con kiến đi ngang qua con mẹ nó cũng cũng có tội, chỉ có hắn là một đóa hoa sen nhỏ trong sạch.

Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt, lại nháy mắt, dùng quạt che miệng, lại một lần nữa phát ra tiếng cười rầm trời, đây là lần hắn cười to nhất trong ba lần thẩm vấn, thậm chí cười đến ra nước mắt: "Ha ha ha ha, lần đầu tiên ta nghe thấy một tên mặt người dạ thú hèn hạ vô sỉ nói mấy lời đạo mạo thanh thoát thoát tục như thế, ha ha ha ha ha, cứt chó!"

Đột nhiên, Hoa Nhất Đường đá một cái vào mặt Cầu Hồng, Cầu Hồng bay ra ngoài, nằm sấp trên mặt đất, trên mặt còn ịn cả dấu giày, cả người đều choáng váng.

"Những cửa hàng và viện trạch kia đều ghi tên Cầu Hồng của ngươi, và tộc nhân của ngươi nào có liên quan đéo gì? Dân chúng huyện Thành nước sôi lửa bỏng, tộc nhân Cầu thị xung phong hãm trận, ngươi núp ở phía sau ăn sung nằm sướng, thế mà còn không biết xấu hổ nói mình là vì tộc nhân, ngươi quả thực còn tởm hơn cả giòi trong phân chó, ác thối ghê tởm!!"

Cầu Hồng mạnh mẽ đứng dậy, dữ tợn hét lên: "Làm sao ngươi có thể hiểu được nỗi khổ trong lòng chúng ta?! Nghèo đói là cái gai trong tim của chúng ta, tội lỗi của chúng ta! Chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Chúng ta sợ nghèo hơn là chết! Để nhổ gốc rễ nghèo này, ta thà ăn cả ngã về không!"

"Ha ha ha ha ha, trời ơi là trời!" Hoa Nhất Đường lau nước mắt, cực kỳ thương hại nhìn Cầu Hồng: "Hoa Tứ Lang ta tự hỏi cũng coi như là kiến thức rộng rãi, đọc vô số chuyện trên đời, nhưng lớn như vậy chưa từng thấy ngươi nào vừa ngu xuẩn lại tuyệt vọng hết thuốc chữa, cầm chén vàng đi xin ăn, ha ha ha ha ha, cứt chó, cười chết ta mất thôi, ha ha ha ha ha!"

Gương mặt bướng bỉnh của Cầu Hồng dữ tợn nứt ra, từng mảnh bị bong tróc, lộ ra máu thịt mơ hồ kinh khủng: "Lời này của ngươi là có ý gì?! Bát vàng nào?! Bát vàng là gì?!"

Hoa Nhất Đường nghẹn cười, phe phẩy chiếc quạt nhỏ về phía Cầu Hồng: "Ta, cứ, không, nói, cho, ngươi, đấy!"

"Hoa Nhất Đường! Ngươi nói đi! Bát vàng là gì! Là gì thế? Ngươi nói đi aaaaaaaa! !"Cầu Hồng bị kéo ra ngoài, tiếng thét chói tai và tiếng cười của Hoa Nhất Đường làm cả tòa nha ngục rúng động.

Mọi người nhìn Cầu Hồng đi xa, trong lòng cảm khái muôn vàn:

Không hổ là Hoa gia Tứ Lang, quá là đáng sợ, thẩm vấn xong ba người, ba người đều nổi điên.

*

Tiểu kịch trường:

Cận Nhước hắt hơi, xoa mũi: Đột nhiên có linh cảm để kiếm được nhiều tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play