Tiết đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ là tiết sinh hoạt lớp.

Suốt tiết thầy Dương Kỳ Tiến thông báo ba chuyện chính.

Đầu tiên thầy nói mọi người biết ông cố ý xếp chỗ thế này là vì muốn hai người ngồi cùng một bàn sẽ hỗ trợ và học hỏi lẫn nhau.

Chuyện thứ hai là đại hội thể thao mùa thu sẽ được tổ chức vào hai ngày 13 và 14 tháng 10, ông hy vọng mọi người có thể tích cực đăng ký tham gia.

Chuyện cuối cùng là đợt thi giữa kỳ rơi vào ngày 7, 8 tháng 11, ông báo sớm để nhắc nhở mọi người không được chểnh mảng học tập.

Sau đó cán sự các môn bắt đầu đứng lên thu bài tập thầy cô đã giao trước tuần nghỉ lễ, còn cậu bạn cán sự môn thể dục thì lên bục bảo nếu ai muốn đăng ký hạng mục thi đấu cho đại hội thể thao thì phải đến gặp mình.

Lớp học ồn ã lộn xộn hơn hẳn, Thư Niệm xem lại bài tập mình làm lần cuối rồi giao từng xấp một cho mấy bạn cán sự.

Tư Ngưng nộp bài xong thì chạy ào tới chỗ Thư Niệm, “Niệm Niệm, đi căn tin với tớ đi! Thèm ăn vặt sắp chết rồi đây.”

Thư Niệm cười đáp: “Đi thôi.”

Tư Ngưng thân thiết khoác tay Thư Niệm, vừa đi vừa kể cô nghe về tuần nghỉ lễ vừa qua.

Khi chuẩn bị ra khỏi lớp, Thư Niệm chợt nghe thấy cán sự lớp môn vật lý nói: “Tống Kỳ Thanh! Anh Thanh này! Bài tập cậu đâu cả rồi hả!” 

Ngay sau đó là câu nói uể oải biếng lười của Tống Kỳ Thanh vang lên: “Không làm, không giao.”

“Không viết chữ nào luôn?” Bạn cán sự vật lý hỏi lại: “Làm bao nhiêu nộp bấy nhiêu cũng được mà! Phải có tâm chút chứ.”

Hình như Tống Kỳ Thanh còn cười hì một tiếng rồi đáp gọn lỏn: “Chưa viết chữ nào hết.”

Cán sự môn vật lý hít sâu vào một hơi, dùng giọng điệu đầy vẻ khâm phục nói: “Cậu đỉnh đấy, nhất khối có khác ha, tự tin phát hờn.”

Thư Niệm bỗng cảm thấy Tống Kỳ Thanh cá tính ra phết.

Cô cũng không rõ nữa, chỉ nghĩ anh hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không tự đại đến mức khiến người ta ghét mà trái lại, còn khiến cậu có sức hút hơn trong mắt người khác nữa kia.

Lúc hai người đến căn tin mua đồ ăn vặt, Tư Ngưng hỏi Thư Niệm có định đăng ký gì trong đại hội thể thao không, Thư Niệm tư lự một thoáng rồi cười lắc đầu.

Tuy sở trường của cô là chạy cự ly ngắn, còn từng giành giải á quân chạy cự ly ngắn ở trường cấp hai nhưng dù sao á quân đó cũng là á quân của trường trong trấn.

Đặt cô vào một nơi chẳng thiếu người tài kẻ giỏi như Trường trung học 1 Thẩm Thành này e là sẽ chìm nghỉm trong ấy luôn mất.

Tốt nhất đừng nên múa rìu qua mắt thợ thì hơn.

Tư Ngưng ngập ngừng nói với Thư Niệm: “Tớ thì…Không biết có nên đăng ký không nữa đây.”

Thư Niệm tò mò hỏi: “Thế nếu đăng ký thì cậu định đăng ký môn gì?”

Tư Ngưng cười cười: “Tớ giỏi có mỗi môn nhảy cao thôi à.”

Thư Niệm nói: “Vậy cứ thử một lần xem.”

Cô nàng Tư Ngưng là đang sợ bản thân đăng ký thi mà không giành giải được thì lại làm ảnh hưởng đến tập thể lớp.

“Hay thôi bỏ đi, lỡ tớ làm lớp mình mất mặt thì xí hổ lắm.”

Thư Niệm không do dự nói ngay: “Làm gì có chuyện đó, cứ cố gắng hết sức là được, đừng lo lắng linh tinh.”

Tư Ngưng thấy Thư Niệm nói đúng, bèn lên tinh thần ngay, cô nàng cười hì hì nói: “Để giờ tớ tìm Tưởng Phong đăng ký.”

Tưởng Phong là cán sự môn thể dục lớp họ, chơi thân với Tống Kỳ Thanh, cũng là một trong hai cậu trai chạy xe đạp chơi bóng rổ với cậu hôm qua.

Thư Niệm mua hai cây kẹo m út dâu ở căn tin, cho Tư Ngưng một cây rồi tự mở bao kẹo, ăn cây còn lại.

Còn chưa ăn hết kẹo chuông báo vào tiết đã vang lên inh ỏi.

Chuông tiết ba vừa vang lên, Thư Niệm bèn cắn rồi nuốt vội phần kẹo m út dâu còn lại cho xong.

Tống Kỳ Thanh đã lấy sách giáo khoa tiếng Anh từ giá sách cá nhân ra, cúi đầu mở đến trang đang được dạy.

Giáo viên dạy tiếng Anh là một cô đứng tuổi, tóc màu nâu hạt dẻ khá ngắn và hơi xoăn, nghe nói con gái cô cũng học ở đây, cùng trường cùng cả khối với họ, thành tích môn tiếng Anh cũng thuộc top đầu.

Không biết có phải vì “lệch múi giờ” do vừa đi học lại không mà Tống Kỳ Thanh bắt đầu ngủ gà ngủ gật. 

Thư Niệm lén liếc nhìn cậu một cái, cứ tự nhủ thầm rằng sao đến bộ dạng mắt nhắm mắt mở này của cậu chàng cũng đáng yêu quá thể đáng vậy nhỉ.

Lát sau, cô tiếng Anh sẵng giọng gọi: “Tống Kỳ Thanh.”

Tống Kỳ Thanh không nghe thấy cô gọi mà vẫn đang ngủ gật trên bàn.

Thế là bà bảo: “Em cùng bàn gọi em ấy dậy xem nào.”

Thư Niệm lúng túng ngay tức thì, cô cố gắng kiềm chế trái tim đang loạn cào cào trong lồ ng ngực mình, vươn tay chọc nhẹ vào bên cánh tay Tống Kỳ Thanh, nhỏ giọng gọi: “Tống Kỳ Thanh, cậu dậy đi.”

Tống Kỳ Thanh hơi giật mình, mở choàng mắt.

Cậu chàng giương đôi mắt ngái ngủ nhìn Thư Niệm đăm đăm, Thư Niệm bị cậu nhìn đến nóng bừng cả mặt, cô gian nan tiếp tục mở miệng “giải thích tình hình” với cậu: “Cô gọi cậu kìa.”

Cùng lúc ấy, cô tiếng Anh lại kêu lần nữa: “Tống Kỳ Thanh?”

Tống Kỳ Thanh lười nhác đứng lên.

Cô tiếng Anh hỏi: “Tỉnh chưa?”

Cậu chả hề có vẻ gì là hốt hoảng hay sợ hãi, chỉ bình tĩnh trả lời: “Vâng, tỉnh rồi.”

Có lẽ vì vừa tỉnh ngủ nên giọng cậu nghe khàn khàn mà cũng gợi cảm.

Cô dạy tiếng Anh hỏi tiếp: “Vậy nói tôi nghe từ đơn impressive có nghĩa là gì?”

Tống Kỳ Thanh cau mày, dường như không hiểu nghĩa của từ tiếng Anh cô vừa hỏi.

Thế là cô lặp lại: “Impressive.”

Tống Kỳ Thanh vẫn chả nhớ gì, cũng có thể là vì mới ngủ dậy nên đầu óc còn chưa “lên dây”.

“Xin lỗi cô,” Cậu thành thật mở miệng: “Em không biết ạ.”

Cô tiếng Anh: “Nào, em cùng bàn trả lời xem.”

Thư Niệm ngoan ngoãn đứng lên, điềm đạm trả lời: “Là tính từ, mang nghĩa gây ấn tượng sâu sắc ạ.”

Giáo viên tiếng Anh thích Thư Niệm lắm, cũng bởi điểm Anh của cô thuộc hàng cao số một, số hai trong lớp.

Cô giáo viên lại hỏi Tống Kỳ Thành: “Tống Kỳ Thanh, đã nhớ chưa?”

Cậu vẫn tươi cười, trả lời bà: “Nhớ rồi ạ.”

“Vậy em nói xem một người để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác tiếng Anh là gì?”

Tống Kỳ Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp: “A impressive person.”

Cô giáo trên bục giảng lặng thinh.

“Thư Niệm,” Bà cạn lời, chỉ đành tìm đến cô học trò mình tự hào nhất hòng an ủi con tim yếu mềm bị cậu học sinh này dày xéo, “Em có biết một người để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác tiếng Anh là gì không?”

Thư Niệm ngượng chín cả người nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời câu hỏi: “An impressive person ạ.”

Cô tiếng Anh lập tức vui vẻ gật gật đầu rồi quay sang nói với Tống Kỳ Thanh: “Kỳ Thanh này, cô thấy thành tích môn nào của em cũng tốt mà sao tiếng Anh lại tệ thế? Chịu khó dành thời gian cải thiện thành tích chút được không em?”

Tống Kỳ Thanh vẫn mỉm cười, lễ phép đáp: “Vâng thưa cô.”

Cô giáo tiếng Anh tận tâm dặn dò cậu: “Em nghĩ xem sao chủ nhiệm lớp lại xếp hai em ngồi cạnh nhau? Chắc chắn là vì muốn em hễ mà gặp đề tiếng Anh thì khó sẽ tìm bạn cùng bàn hỏi cho tiện rồi, nếu em muốn thi tiếng Anh được điểm cao thì hỏi bài bạn từ giờ là vừa, còn không thì định bao giờ mới mở miệng hỏi đây? Đến lúc hai đứa ngồi khác bàn à? Thế không kịp đâu đấy.”

“Bình thường rảnh rang thì hỏi cho nhiều nào, nói chuyện cho rôm rả vào, tốt cho em lắm đấy.”

Tống Kỳ Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi, đồng ý với bà: “Em biết rồi ạ.”

“Rồi rồi, cả hai ngồi xuống đi.” Trước khi quay lại bài giảng bà còn nhắc Tống Kỳ Thanh: “Đừng có ngủ gật nữa.”

“Vâng.” Tống Kỳ Thanh gật đầu.

Thư Niệm cúi gằm đầu xuống, má đã đỏ lự hết cả, đến cả vành tai cũng đang dần ửng hồng. 

Cô siết cây bút trong tay, lẩm nhẩm học thuộc từ vựng ghi trên trang vở nhưng chả vào đầu được chữ nào.

Quả thật suốt thời gian còn lại của tiết Anh cậu không ngủ nữa, song chuông tan học buổi sáng vừa reo cậu chàng đã như người không xương gục xuống bàn ngủ mất.

Tư Ngưng chạy đến chỗ Thư Niệm giờ mình đi đăng ký đây, Thư Niệm cười, nhỏ giọng nói với cô nàng: “Ừ, cố lên!”

Tư Ngưng đi rồi Thư Niệm bèn lấy đề tự học toán buổi sáng thứ tư ra, bắt đầu làm bài.

Cô cúi đầu, cẩn thận viết công thức tính rồi tìm đáp án trên giấy nháp, có đáp án cuối rồi mới điền vào đề.

Thư Niệm có một thói quen rất hữu ích, đó là không bao giờ viết công thừa bừa trên cả giấy nháp mà sẽ chuẩn bị tập nháp riêng cho từng đề, trang nháp riêng cho từng câu trong đề chẳng hạn, làm thế không chỉ giúp cô giữ lại bản nháp công thức của từng bài mà sau này giải bài nào sai cũng sẽ dễ dàng tìm thấy chỗ sai từ bước tính nháp.

Chuông vào tiết vang lên Tống Kỳ Thanh mới thủng thẳng ngồi dậy, vươn mình cho tỉnh táo.

Cậu trai ngồi sau thấy Tống Kỳ Thanh thế thì hiếu kỳ hỏi: “Tối qua anh Thanh làm gì mà giờ bơ phờ thế này?”

Tống Kỳ Thanh cười hừ một tiếng rồi trầm giọng nói: “Chơi game.”

“Game gì thế? Liên Minh Huyền Thoại à?”

“Ừ.” sau đó cậu lại giỡn rằng, “Vừa mơ đến đoạn cướp trụ thì dậy.”

Tên trò chơi thì Thư Niệm đã từng nghe nhưng cô không rõ lắm.

Đêm ấy về nhà, cô tải trò Liên Minh Huyền Thoại về laptop cha mua cho.

Hiếm khi Thư Niệm chịu trích ra chút thời gian, trong trường hợp này là dành nửa tiếng tìm hiểu cách chơi, có điều cô nàng thật sự không có tài chơi game, thế là dứt khoát bỏ cuộc, xóa trò chơi vừa tải xuống rồi tiếp tục học bài.



13 tháng 10, đại hội thể thao mùa thu trường trung học 1 Thẩm Thành chính thức khai mạc.

Hôm nay và ngày mai trường sẽ nghỉ học, học sinh có thể tự do đi lại trong trường.

Thư Niệm không đăng ký môn thể thao nào nên bị Tư Ngưng kéo đến mọi ngóc ngách của sân vận động để xem người khác thi đấu.

Tư Ngưng cũng nói cô biết Tống Kỳ Thanh đăng ký chạy cự ly ngắn, cụ thể là chạy 100 mét nam.

Vòng loại môn này tổ chức từ sáng sớm ngày 13.

Thư Niệm bị Tư Ngưng níu tay đứng trên bãi cỏ gần đường đua, chờ cuộc thi chạy 100 mét nam bắt đầu.

Tống Kỳ Thanh được chia vào nhóm hai, đường băng thứ tư.

Sau khi tiếng súng vang lên, tiếng cổ vũ từ khán đài ồn ã ngợp cả trời, hầu hết các cô cậu học sinh khối 10 đều cổ vũ cho Tống Kỳ Thanh, Tư Ngưng đứng cạnh Thư Niệm cũng gào lên muốn điếc cả tai: “Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh! Tống Kỳ Thanh cố lên!!!”

Tống Kỳ Thanh cũng không làm mọi người thất vọng, giành hạng nhất trong nhóm hai và được vào thẳng chung kết.

Mà thậm chí Thư Niệm còn chẳng kịp phản ứng gì.

Chỉ thấy Tống Kỳ Thanh chạy lướt qua cô như bay rồi vượt qua vạch đích đỏ chóe trong chớp mắt.

Chung quanh Thư Niệm toàn là bạn cùng lớp, mọi người phấn khích đến độ nhảy cẫng cả lên, hét to tên Tống Kỳ Thanh, tiếng reo hò ngày càng lớn hơn.

Còn Thư Niệm thì chỉ chăm chú nhìn cậu trai vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước sau khi vượt qua vạch đích. 

Cậu mặc đồng phục hè, dáng người cao gầy cứ trông hệt như gốc bạch dương trưởng thành vững chãi.

Trên bờ lưng rắn rỏi là số 7 to tướng được thêu vào đồng phục thể dục.

Cô còn không biết bản thân đang nhoẻn miệng cười.

Vì cậu giành giải nhất.

Có lẽ là đã nghe thấy mọi người gọi mình, Tống Kỳ Thanh xoay người lại, nhìn về phía bên này.

Cậu học sinh cười toe đầy tự tin, vẫy tay về phía đám đông bên này.

Rõ ràng ai cũng chăm chú nhìn cậu, đáng lý ra cậu chàng sẽ không chú ý đến một người trông chả nổi bật gì là cô nhưng chả hiểu sao, Thư Niệm lại chợt hốt hoảng vì cảm giác bị cậu bắt quả tang đang nhìn lén người ta.

Cô vội nhìn đi chỗ khác.

Và ngay sau đó, Thư Niệm nghe thấy tiếng tim “đánh trống” ầm ĩ đến buốt cả đầu lẫn trong tiếng hò reo vang dậy từ đám đông chung quanh.

Sao có thể che giấu tình cảm với một người đây?

Miệng có thể nói dối, mắt có thể lảng tránh, song chắc chắn trái tim sẽ chẳng thể phủ nhận được dù là một chút.

Thích một người bao nhiêu thì trái tim trong ngực cũng sẽ đập vồn vã bấy nhiêu.

Nhưng, cậu nào hay, cũng nào nghe thấy được gì.

Hết 04.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play