1 tháng 9 năm 2019, Tống Kỳ Thanh đến đại học Thẩm báo danh và làm quen ba anh bạn cùng phòng mới: Khúc Tạ, Ngô Tuấn Triết và Cố Minh Hoài.

Hôm sau là ngày bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự, họ phải dậy từ sớm để chạy bộ

Huấn luyện viên dẫn cả đám ra sân tập luyện vào đúng 7 giờ sáng, vừa yêu cầu hô khẩu hiệu vừa chạy.

Tống Kỳ Thanh phát hiện đội đi trước họ là đội của khoa Ngoại Ngữ ngành Anh.

Vì anh nhìn thấy Thư Niệm.

Dù cô đang mặc đồng phục quân sự không khác gì những cô bạn bên cạnh, dù anh chỉ thấy một bên sườn mặt cô đang cười nói với bạn bè, dù anh chạy cách cô khá xa thì vẫn dễ dàng nhận ra cô trong đám đông người chạy ngay tức thì.

Cô buộc tóc đuôi ngựa song không cột cao mà chỉ cột thâp thấp.

Vì cột tóc thấp mới dễ đội mũ huấn luyện.

Từ lúc nhìn thấy cô, Tống Kỳ Thanh không rời mắt khỏi cô được giây nào.

Huấn luyện viên chỉ huy mọi người chạy đến khu quảng trường trước ký túc rồi mới cho giải tán.

Tống Kỳ Thanh thấy Thư Niệm và ba cô gái khác đang đi ngang qua căn tin A và B.

Nếu đi ngang qua hai căn tin này thì chắc chắn đang muốn đến căn tin C ăn sáng.

Thế là Tống Kỳ Thanh bèn hỏi bạn cùng phòng: “Tớ đến căn tin C ăn cơm, đi không?”

Ngô Tuấn Triết nói: “Tớ định đến B được rồi, đuối đến độ hết muốn lết tới căn tin C nữa rồi.”

Khúc Tạ cười Ngô Tuấn Triết: “Căn tin C ngay sau tòa B mà, có vài bước chứ mấy, cậu yếu ớt quá đấy.”

Ngô Tuấn Triết xua xua tay, “Thôi thôi, lết không nổi, tớ đến B ăn sáng.”

Khúc Tạ quay sang hỏi Cố Minh Hoài: “Cậu thì sao?”

Cố Minh Hoài nói: “Tớ ăn cơm tòa B với Ngô Tuấn Triết là được.”

Cứ thế, bốn người chia hai nhóm, Tống Kỳ Thanh đi đến căn tin C ăn sáng với Khúc Tạ.

Trên đường đến căn tin, Khúc Tạ hỏi Tống Kỳ Thanh: “Đến lầu mấy ăn đây?”

Thú thật Tống Kỳ Thanh cũng không biết.

Anh đến căn tin C vì nghĩ nếu may thì bản thân sẽ được nói chuyện vài ba câu với Thư Niệm.

Nhưng vấn đề ở đây là, anh không biết Thư Niệm đến lầu mấy.

Tống Kỳ Thanh còn chưa trả lời Khúc Tạ thì đã nghe bạn cùng phòng của Thư Niệm nói: “Hôm qua đến báo danh đàn chị đưa tớ đến ký túc xá có nói lầu 3 căn tin C bán đồ ngon lắm, không thì tụi mình lên đó ăn?”

Anh thấy Thư Niệm gật đầu.

Thế là anh nói với Khúc Tạ: “Lên lầu 3 đi.”

Vào lầu trệt căn tin sẽ thấy ngay hai cầu thang nối lên tầng trên, Thư Niệm và bạn lên lầu bằng cầu thang trái còn Tống Kỳ Thanh với Khúc Tạ đi cầu thang bên phải.

Anh đi một lần hai bậc thang để lên lầu cho lẹ, chờ Thư Niệm xuất hiện.

Ít lâu sau, Tống Kỳ Thanh đang lấy cháo thì thấy Thư Niệm.

Cô đang mua sữa đậu nành.

Rồi anh thấy Thư Niệm lấy bánh bao nhân đậu bên chỗ quầy bánh.

Quầy nhỏ cạnh chỗ để bánh bao đậu là bánh trứng.

Tống Kỳ Thanh lẳng lặng bước về phía ấy, lấy bừa một phần bánh trứng rồi xoay người đúng lúc Thư Niệm xoay người định rời khỏi quầy bánh bao đậu.

Suýt chút nữa là đụng nhau.

May mà hai người đều khựng lại đúng lúc.

Tống Kỳ Thanh ra vẻ ngạc nhiên khi thấy người ta ở đây, gọi: “Thư Niệm?”

Thư Niệm ngẩng mặt nhìn anh rồi bèn nở nụ cười.

Tống Kỳ Thanh rất chi là vất vả trong công tác kiềm chế con tim nhảy loạn xạ trong lồ ng ngực, cũng cười cười nói: “Khéo nhỉ.”

Thư Niệm vẫn giữ nụ cười trên môi, “Ừ” một tiếng.

Họ đi cùng nhau vài bước rồi Thư Niệm lại lên tiếng: “Bạn cùng phòng còn đang đợi tớ, đi trước đây.”

Giọng cô âm ấm, mấy chữ cuối nghe còn thấy đáng yêu.

Anh chàng cũng cười cười đáp: “Cậu đi đi.”

Chờ cô nhập hội bạn rồi anh mới đi về chỗ Khúc Tạ đang ngồi vẫy tay với mình.

Tống Kỳ Thanh vừa đặt khay cơm lên bàn Khúc Tạ đã tủm ta tủm tỉm hỏi: “Chuyện gì thế? Bạn học cũ hả?”

Tống Kỳ Thanh “Ừ” đáp, nói: “Bạn cấp ba.”

“Gặp bạn cũ trong trường mới chắc là vui nhỉ?” Khúc Tạ vừa cúi đầu ăn sáng vừa tiện miệng hỏi thêm.

Tống Kỳ Thanh lại cười toe toét, đáp: “Đúng là vui thật.”

Khúc Tạ nghĩ cảm xúc đó cũng bình thường nên không thấy là lạ chỗ nào.

Sau khi ăn uống xong xuôi thì đặt khay vào quầy để khay đồ ăn đã quay sử dụng.

Vốn dĩ, anh có thể đi thẳng từ phía trước, nhưng Tống Kỳ Thanh lại nhất quyết đi vòng từ sau.

Khúc Tạ không hiểu anh đi vòng thế chi cho xa song cũng không hỏi nhiều.

Lúc Tống Kỳ Thanh đi ngang qua bàn cô, vừa khéo nghe thấy cô nói với bạn bè mình là:  “Lúc còn học cấp ba tớ từng thấy cậu ấy từ chối một cô gái, cậu ấy còn bảo cấp ba không muốn yêu đương gì hết.”

“Nhưng bây giờ thì…Tớ cũng không biết cậu ấy có bạn gái hay chưa.”

Tống Kỳ Thanh nghe thế thì đờ đẫn cả người.

Trong một thoáng anh thậm chí còn nghĩ có phải cô thích mình nên mới để ý chuyện anh có bạn gái hay không.

Nhưng, rất nhanh sau đó anh đã tự bác bỏ cái suy nghĩ ấy.

Chắc bạn cô hỏi anh có bạn gái chưa nên cô mới nói thế.

Tống Kỳ Thanh rất muốn nói cho Thư Niệm mình không có bạn gái.

Có điều họ chả có phương thức gì để liên lạc với nhau hết.

Hơn nữa cũng anh chẳng thể quay đầu lại nói với cô trước mặt cô rằng mình không có bạn gái, làm thế nhìn rất ngu ngơ.

Tống Kỳ Thanh bước ra khỏi căn tin C rồi mà vẫn rầu rĩ hoài về chuyện không liên lạc liên liếc gì được với người ta.

Anh nên tìm cơ hội xin số WeChat.



Sau hôm đó, Tống Kỳ Thanh khó mà thấy Thư Niệm.

Mọi người đều tất bật vì kỳ huấn luyện quân sự, đội nào cũng mặc đồ y hệt nhau, ngày nào anh cũng xem xem hôm nay cùng tập huấn với đội nữ của khoa nào, song vẫn chả thấy bóng dáng khoa Ngoại Ngữ đâu.



Hai ngày trước buổi biểu diễn huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất, Tống Kỳ Thanh vừa rời khỏi tòa căn tin A sau khi “xử” xong bữa trưa, đang định về ký túc nghỉ ngơi thì bất ngờ trông thấy cô đứng nói cười và một cô bạn khác đang đứng trước lều chiêu sinh câu lạc bộ bóng rổ, hình như cả hai còn định đăng ký tham gia câu lạc bộ hay sao đó.

Hai hôm nay, mọi câu lạc bộ ở trường đều tập trung ra sân trường dựng lều bạt chiêu mộ người mới.

Tống Kỳ Thanh vẫn chưa tham gia câu lạc bộ nào.

Sau khi thấy Thư Niệm và bạn rời khỏi lều bóng rổ anh mới bước tới, cầm giấy tuyên truyền lên xem.

Đúng lúc ấy, Khúc Tạ gọi điện thoại hỏi anh đang ở đâu.

Tống Kỳ Thanh nhìn các tổ cần tuyển người trên giấy tuyên truyền, trả lời Khúc Tạ: “Xem mấy lều bạt chiêu sinh câu lạc bộ trong sân trường.”

Khúc Tạ hào hứng thế: “Muốn vào câu lạc bộ nào hả? Tớ vào với!”

Mắt Tống Kỳ Thanh dừng ngay hàng cầu thủ bóng rổ, đáp: “Đang định tham gia câu lạc bộ bóng rổ đây.”

“Bóng rổ thì bóng rổ! Tớ ok!” Khúc Tạ vui vẻ nói: “Vậy đăng ký giúp tớ nha anh Thanh!”

Tống Kỳ Thanh “Ok.” một tiếng.

Thế là, Tống Kỳ Thanh điền đơn đăng ký cho mình và Khúc Tạ, xin vào tổ cầu thủ.

Hàng phía trên anh là tên Thư Niệm.

Cô đăng ký vào tổ tuyên truyền.

Anh cũng nhìn thấy số điện thoại của cô.

Chỉ nhìn lướt qua một lần song Tống Kỳ Thanh lại nhớ như in.

Trên đường về ký túc xá, anh lấy điện thoại, mở danh bạ điện thoại rồi ấn biểu tưởng “+” góc trên cùng bên phải, thêm số liên lạc mới.

Tống Kỳ Thanh nhập dãy số vẫn đang in hằn trong đầu óc mình tự nãy giờ vào rồi để tên liên lạc là chữ “S”.

Hôm sau Tống Kỳ Thanh nhận được tin nhắn báo giờ tuyển cầu thủ bóng rổ mới cho câu lạc bộ từ chủ tịch.

Chập tối hôm ấy anh với Khúc Tạ đến sân bóng rổ sau khi hết tiết.

Cả hai qua vòng tuyển chọn rất suôn sẻ và trở thành cầu thủ chính thức của câu lạc bộ bóng rổ.

Buổi biểu diễn huấn luyện quân sự của sinh viên năm nhất được cử hành vào 12 tháng 9, Tống Kỳ Thanh lên trình diễn trước đội Thư Niệm, lúc đội anh xong xuôi cả rồi mà vẫn chưa tới lượt đội Thư Niệm lên thi đấu

Sau đó, người chủ trì xướng tên: “Đội đang đi về phía chúng ta là đội nữ sinh chuyên Anh của Khoa Ngoại ngữ.”

Tống Kỳ Thanh đang uể oải đứng cuối hàng nghe thế thì ngước đôi mắt sáng rỡ lên nhìn về phía đằng trước.

Anh tìm bóng dáng Thư Niệm trong đội nữ khoa Ngoại Ngữ.

Chiều cao Thư Niệm trung bình nên được xếp hàng năm trong đội.

Anh nhận ra cô rất mau.

Và từ lúc ấy, ánh mắt Tống Kỳ Thanh vẫn luôn dính chặt lên người Thư Niệm, mãi đến khi các cô biểu diễn xong xuôi rồi đi trở lại chỗ ngồi.

Mãi đến khi bóng dáng của cô bị hàng nghìn đỉnh đầu che khuất Tống Kỳ Thanh mới thôi không ngóng nữa.

Sau ngày diễn tập là nghỉ Tết Trung thu.

Trung thu rơi vào thứ sáu nên thư viện tỉnh vẫn mở cửa.

Tống Kỳ Thanh đến thư viện tỉnh rồi đờ người ngồi từ sáng sớm đến tối mịt song vẫn chả chờ được Thư Niệm đến.

Anh rất muốn chúc cô “Trung thu vui vẻ”.

Bây giờ Tống Kỳ Thanh không còn phải luyện đàn vào mỗi thứ bảy và chủ nhật nữa vì đã đậu chứng chỉ piano cấp 10 rồi.

Tống Kỳ Thanh cũng không định trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp mà chỉ đơn giản là vì thích nên mới kiên nhẫn học suốt mấy năm nay.

Thế nên dù hiện tại đã không còn thuê giáo viên piano về dạy nữa nhưng thi thoảng anh vẫn sẽ tự luyện đàn để tránh bị cứng tay.

Suốt hai ngày nghỉ Tống Kỳ Thanh ở nhà với ông bà.

Cha mẹ đều thuộc kiểu nghiện công việc, say mê nghiên cứu khoa học nên rất ít khi dành thời gian cho anh, cả năm trời gia đình họ đoàn tụ được vài ba lần là cùng.

Câu lạc bộ có tổ chức buổi mừng thành viên mới vào đêm trở lại trường học sau kỳ nghỉ Tết Trung thu, và tất cả những học sinh năm nhất tham gia câu lạc bộ bóng rổ đều phải có mặt.

Tống Kỳ Thanh biết mình sẽ được gặp Thư Niệm.

Vì Tống Kỳ Thanh đến trường sau khi ăn tối ở nhà nên không đi chung với Khúc Tạ đến phòng sinh hoạt chung của câu lạc bộ.

Lúc vào cổng trường Khúc Tạ có nhắn tin bảo đã giữ chỗ giúp anh rồi nên không cần đến vội.

Tống Kỳ Thanh vừa bước vào phòng sinh hoạt Khúc Tạ đã vẫy tay gọi: “Anh Thanh! Bên này!”

Song người Tống Kỳ Thanh nhìn đến trước nhất lại là cô gái ngồi chếch phía sau Khúc Tạ.

Anh cố hành xử sao cho trông tự nhiên nhất, trước khi ngồi xuống cạnh Khúc Tạ đã cười cười với Thư Niệm: “Chào cậu nhé, Thư Niệm.”

Thư Niệm cũng cười, nhỏ giọng đáp: “Chào cậu.”

Sau khi ngồi xuống, anh nghe thấy cô gái bên cạnh Thư Niệm đang nói nói về anh, cô bạn ngồi cạnh hỏi cô anh là ai, Thư Niệm thì đáp gọn một câu: “Bạn học cấp ba.”

Tống Kỳ Thanh mím môi.

Anh thật sự không muốn mối quan hệ của hai người chỉ dừng ở cái mác bạn học cấp ba và bạn đại học.

Chủ nhiệm câu lạc bộ kêu gọi mọi người tự giới thiệu bản thân theo tổ.

Cầu thủ bóng rổ là tổ giới thiệu đầu tiên.

Sau đó là đến từng thành viên trong tổ tuyên truyền, lúc Thư Niệm đứng lên, Tống Kỳ Thanh không khỏi quay đầu nhìn về phía cô.

Cô vẫn tự giới thiệu y hệt ba năm trước: “Chào mọi người, em tên Thư Niệm, Thư trong thư thả thoải mái, Niệm trong nhớ mãi không quên.”

Những lời này như đưa Tống Kỳ Thanh về ba năm trước, gặp lại cô gái Thư Niệm tuổi mười lăm đã khiến anh rung động năm nào.

Anh bất giác mỉm cười, quay đầu lại không nhìn nữa.

Sau khi mọi người tự giới thiệu, chủ nhiệm câu lạc bộ và chị phó chủ nhiệm quyết định tổ chức buổi liên hoan vào tối thứ sáu.

Trước khi sự kiện chào mừng kết thúc, anh chủ nhiệm câu lạc bộ tạo một nhóm chat trên WeChat rồi bảo mọi người quét mã để thêm vào.

Cứ thế, Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm cùng có mặt trong một nhóm chat.

Tống Kỳ Thanh vừa về ký túc xá đã nhấp vào góc trên bên phải nhóm chat câu lạc bộ bóng rổ anh vừa tham gia, chọn mục “Xem thêm thành viên nhóm”.

Mọi người vẫn chưa sửa biệt danh song Tống Kỳ Thanh vẫn đoán ra đâu là tài khoản của Thư Niệm.

Vì tên tài khoản của người này là Nhớ Mãi Không Quên, ảnh đại diện là ảnh một em mèo trắng có đôi mắt khác màu, thoạt nhìn cực kỳ giống Tán Tán nhà anh.

Tống Kỳ Thanh vừa về ký túc xá không lâu chủ tịch câu lạc bộ tag toàn thể thành viên, bảo mọi người đổi biệt danh trong nhóm chat thành tên để tiện giao lưu.

Tống Kỳ Thanh nhắn một tin “Ok” vào nhóm chat rồi đổi biệt danh của bản thân thành tên thật.

Một lát sau, biệt danh của tài khoản ảnh mèo trắng kia quả thật đã đổi thành “Thư Niệm”.

Chẳng mấy chốc, phó chủ nhiệm đã nhận ra chuyện ảnh đại diện tương đồng của hai người.

Chị ta bèn nhắn trêu: [@Thư Niệm @Tống Kỳ Thanh Ảnh đại diện của hai người? Gì thế này!]

Mọi người trong nhóm chat cũng nháo nhào hết lên.

[Chà ~]

[Ái chà ~]

[Ái chà chà ~~]

Ngay sau đó, Tống Kỳ Thanh thấy tin Thư Niệm nhắn.

Cô nghiêm túc giải thích với mọi người: [Không có gì hết mà, trùng hợp thôi, ảnh đại diện em là mèo trắng của nội.]

Thì ra là mèo bà nội cô nuôi.

Tống Kỳ Thanh cũng gửi một tin nhắn: [Của em là mèo em nuôi.]

Một bạn nữ tên “Giang Điềm” cũng nhắn vào: [Trời! Hai em mèo này đều có cặp mắt khác màu này, khéo ghê ta!]

Tống Kỳ Thanh sợ nếu mình vẫn để ảnh đại diện thế này thì Thư Niệm sẽ tiếp tục bị chọc ghẹo.

Anh biết cô hướng nội trầm tính, không chịu được cảnh này nên dứt khoát chọn một phô ảnh phong cảnh trong album để đổi ảnh đại diện.

Mà phô ảnh này là ảnh anh chụp trên đường đến thành phố Bắc Dương hè này.

Khi nhấn trở lại khung chat, Tống Kỳ Thanh phát hiện Thư Niệm cũng vừa đổi ảnh đại diện.

Ảnh đại diện mới của cô là một em mèo trong bộ anime Hữu Nhân Sổ (*)

(*): Natsume’s Book of Friends / Natsume Yujincho

Tống Kỳ Thanh nhấp vào ảnh đại diện của Thư Niệm và vào WeChat của cô.

Thông tin hiển thị là:

Khu vực: Bắc Dương, Giang Bắc.

Tiểu sử / Giới thiệu / Ghi chú: “Trong vô vàn nỗi hân hoan không tên / tôi chỉ thích mỗi mình anh.”

Không thể xem mục Khoảnh Khắc vì họ vẫn chưa kết bạn với nhau.

Đúng là cô thích nhạc Trương Huyền.

Ngay phần ghi chú đầu trang WeChat cũng là lời bài hát Thích của Trương Huyền.

Tống Kỳ Thanh nhớ trước đây mình đã từng cầm ghi-ta đàn hát bài này trước mặt cô, bèn nhoẻn miệng cười.

Anh vui vì bài mình đàn cũng là bài cô thích.

Tống Kỳ Thanh nhìn chằm chằm trang cá nhân của người ta một lúc lâu rồi gõ nhẹ vào màn hình, nhấp vào dòng “Thêm bạn”, và viết một câu trong ghi chú: “Tớ là Tống Kỳ Thanh.”

Nhưng yêu cầu thêm bạn bè của anh không được Thư Niệm đồng ý ngay.

Tống Kỳ Thanh cầm điện thoại đợi một lúc mà vẫn không thấy cô chấp nhận lời mời.

Anh lơ đãng lướt Khoảnh Khắc của mình một chốc rồi mở bừa trò nào đó trong điện thoại ngồi chơi nhưng vẫn canh xem có thông báo gì mới từ WeChat không.

Sau rốt, Tống Kỳ Thanh ép bản thân để điện thoại xuống đi đánh răng rửa mặt tí cho khuây khỏa.

Lúc trở ra có cầm điện thoại lên kiểm tra, song mục thông báo vẫn im lìm như cũ.

Tống Kỳ Thanh vừa định buông điện thoại thì thông báo mới chợt nhấp nháy trên màn hình.

Là tin Thư Niệm chấp nhận lời mời kết bạn.

Tống Kỳ Thanh lập tức mở khung chat.

Giao diện hiển thị câu “Tớ là Tống Kỳ Thanh.” đính kèm với lời mời kết bạn anh gửi.

Ngay dòng phía dưới là tin của hệ thống: Trên đây là lời chào đính kèm.

Dưới nữa vẫn là tin tự động của hệ thống sau khi Thư Niệm chấp nhận lời mời kết bạn: [Đã chấp nhận lời mời kết bạn, bây giờ chúng ta có thể dễ dàng tán chuyện với nhau.]

Tống Kỳ Thanh tìm thấy một chủ đề có lẽ Thư Niệm sẽ quan tâm, anh nhắn hỏi: [Mèo nhà cậu bao lớn rồi?]

Thư Niệm hồi âm rất mau: [7 tuổi.]

Tống Kỳ Thanh chủ động nói cô biết: [Mèo nhà tớ mới hơn 3 tuổi thôi.]

Anh thấy tài khoản cô hiển thị dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn” từ hệ thống.

Tống Kỳ Thanh kiên nhẫn đợi cô trả lời.

Lát sau, tin cô mới nhắn hiển thị trên khung chat: [Em mèo nhà cậu tên gì thế?]

Tống Kỳ Thanh: [Tán Tán.]

Thư Niệm nói: [Nghe đáng yêu quá.]

Rồi lại cười nhắn tiếp: [Mèo nhà tớ lấy tên đơn giản dễ hiểu lắm, là Đại Bạch.]

Tống Kỳ Thanh chủ động nhắn cho Thư Niệm biết sao mèo nhà anh lại tên Tán Tán: [Tớ nhặt Tán Tán dưới chân tường chỗ gần thư viện tỉnh đấy, tối đó em ấy trốn dưới tán ô che mưa nên sau này mới tên Tán Tán.]

Anh đang thử cô, thử xem cô có nhắn cho anh biết chuyện cô chính là người để lại ô che mưa cho Tán Tán hay không.

Có điều Thư Niệm chỉ nhắn là: [Cậu giàu tình cảm thật.]

Không đề cập gì đến chuyện mình là người để lại ô.

Nhưng Tống Kỳ Thanh muốn nói cô hay mình biết người đó là cô.

Thế là, anh nhắn: [Cậu cũng vậy mà.]

Sợ cô không rõ ý mình nên nhanh chóng bổ sung thêm: [Ô che mưa là của cậu, tớ có thấy.]

Hình như Thư Niệm không ngờ anh vẫn luôn biết cô là người để lại ô, chỉ nhắn mỗi: [A…]

Tống Kỳ Thanh lại nhắn tiếp: [Giờ em ấy sống rất tốt, rất khỏe mạnh.]

Thư Niệm trả lời: [Thế là được rồi.]

Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại chằm chằm, đọc tin nhắn qua lại của hai người mà như bị thứ gì đó thôi thúc.

Qua một lát, Tống Kỳ Thanh hồi hộp gõ mấy chữ, ấn gửi tin.

[Cậu muốn gặp em ấy không? Nếu cậu muốn thì lễ quốc khánh tớ sẽ mang em ấy đến gặp cậu trong thư viện tỉnh.]

Thư Niệm cũng không thẳng thừng từ chối mà hỏi lại: [Được không?]

Tống Kỳ Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, trả lời cô tức thì: [Được chứ.]

Cô cũng đồng ý theo: [Vậy…Quyết định thế nhé.]

Tống Kỳ Thanh thấy cô trả lời mà cười đến lâng lâng cả người.

Anh đã hẹn được cô rồi này.

Thế là cả tối ấy, Tống Kỳ Thanh mất ngủ.

Anh cứ cầm rịt lấy điện thoại xem đi xem lại đoạn tin nhắn giữa hai người, sau đó có để điện thoại sang một bên, nhắm mắt cố ngủ, có điều cứ hễ nhắm mắt là tâm trí sẽ nghĩ đến ngày gặp nhau hôm Quốc khánh.

Đây chắc là buổi hò hẹn chính thức đầu tiên giữa hai người nhỉ.



Tống Kỳ Thanh biết Thư Niệm thích thư viện nên từ khi lên đại học, cứ hễ không có tiết là anh sẽ đến thư viện tự học.

Hy vọng sẽ có dịp “tình cờ” gặp Thư Niệm như trước.

Nhưng tiếc thay, đến tận thứ sáu anh vẫn chưa được gặp cô thêm lần nào hết.

Tối thứ sáu, mọi người tập trung trước nhà hàng tổ chức liên hoan.

Lúc Tống Kỳ Thanh đến với Khúc Tạ thì vẫn còn thưa người.

Thư Niệm chưa đến.

Cả bọn đứng trước cửa nhà hàng, trong nhóm còn không ít trai đẹp, thế là thi thoảng lại khiến người qua đường liếc nhìn vài bận.

Tống Kỳ Thanh cúi đầu chơi điện thoại, cứ chốc chốc là sẽ ngước lên nhìn xem Thư Niệm đã tới chưa.

Không lâu sau, một cô gái xinh đẹp đi tới, dừng trước mặt anh có vẻ hơi lo lắng mở miệng hỏi: “Anh đẹp trai này, có tiện theo WeChat không?”

Tống Kỳ Thanh không hề do dự đáp: “Xin lỗi.”

Cô gái xấu hổ cười bảo: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”

Nói xong thì xoay người bước nhanh đi.

Chị phó chủ nhiệm thấy thế thì ghẹo anh: “Tống Kỳ Thanh có bạn gái rồi à? Sao lại không thêm WeChat của người đẹp thế?”

Tống Kỳ Thanh vừa khéo thấy Thư Niệm đến, thế là câu “Tớ cũng không biết cậu ấy có bạn gái hay chưa.” cô từng nói ở căn tin C lại hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Anh mỉm cười, trả lời chị phó chủ tịch câu lạc bộ: “Em không có bạn gái.”

Chủ nhiệm câu lạc bộ cứ nghĩ vì có bạn gái rồi nên Tống Kỳ Thanh mới lạnh lùng từ chối con gái nhà người ta như thế, ai ngờ vẫn là chậu không hoa, còn độc thân cơ đấy.

Anh chàng không khỏi trêu Tống Kỳ Thanh: “Vậy cậu cũng giữ mình trong sạch quá rồi đấy, không tán gái hay chuyện trò gì bao giờ luôn à?” 

Anh chỉ cười cười không nói.

Chủ nhiệm câu lạc bộ còn chê chuyện chưa đủ lớn: “Vậy trong mấy cô gái ở đây có ai kết bạn với Tống Kỳ Thanh chưa?”

Mọi người nháo nhào cười đáp: “Em không”

“Đây cũng không.”

“Không luôn.”

“Đừng nói là được cậu ấy thêm, em chủ động gửi yêu cầu mà đến giờ cậu ấy cũng có chấp nhận đâu.” Có bạn nữ nói đùa.

Tống Kỳ Thanh biết cô vẫn luôn im lặng tự nãy giờ.

Anh nghĩ cô không giỏi nói dối song cũng khó mà nói thật được nên mới im lặng suốt thế này.

Có điều, cô nào dễ thoát chuyện này.

Chị phó chủ nhiệm thấy Thư Niệm vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ thì đẩy đẩy mắt kính, tủm ta tủm tỉm hỏi Thư Niệm: “Thư Niệm, em có kết bạn WeChat với Tống Kỳ Thanh không?”

Tống Kỳ Thanh sợ cô khó xử nên bèn chủ động thừa nhận, đỡ lời thay cô: “Có, là em gửi yêu cầu cho cậu ấy.”

“Ái chà ~~~” Mọi người bắt đầu thi nhau trầm trồ.

Thư Niệm bị chọc đến đỏ lự cả mặt, vội vã phân bua: “Chúng em là…Em là bạn học cấp ba của Tống Kỳ Thanh.”

“Hả?” Chị phó chủ nhiệm câu lạc bộ ngạc nhiên: “Hai người là bạn học cấp ba? Thư Niệm em cũng là học sinh trung học 1 Thẩm Thành à?”

Sau đó Tống Kỳ Thanh nghe cô bạn luôn như hình với bóng với Thư Niệm là Giang Điềm lên tiếng: “Niệm Niệm học trung học 1 Thẩm Thành đấy ạ, cậu ấy thi đại học hạng 8 toàn tỉnh nữa, trong trường thì xếp thứ nhất.”

“À, nên hai em là bạn cùng trường,” Chủ nhiệm câu lạc bộ bỗng tỉnh ngộ, cười nói tiếp: “Thư Niệm học ban xã hội còn Tống Kỳ Thanh là ban khoa học tự nhiên.”

Không biết tại sao, Tống Kỳ Thanh không thích mọi người gắn mác “bạn cùng trường” lên mối quan hệ của anh và Thư Niệm.

Rõ ràng còn hơn thế cơ mà.

Anh lên tiếng sửa lời: “Bọn em từng học cùng lớp nửa năm đầu cấp ba.”

Hai người họ không chỉ là bạn cùng trường.

Hai người họ từng học chung lớp, còn từng ngồi chung bàn.

Hai người họ thường gặp nhau trong thư viện tỉnh, tuy bài ai nấy học sách ai nấy đọc.

Thi thoảng Hai người họ sẽ đến quán ăn nhỏ ven thư viện ăn trưa với nhau.

Anh biết cô thích mèo, biết cô là một cô gái giàu tình cảm.

Biết cô chăm chỉ học hành, cũng rất sáng dạ, chỉ vỏn vẹn ba năm cấp ba đã từ top cuối lớp nhảy lên hạng nhất ban xã hội.

Anh biết cô thích ăn miến với giấm, còn không ăn được đồ cay.

Biết cô thích ăn kẹo m út vị dâu tây.

Anh biết cô thường hay vô thức ngâm nga bài mình thích, còn biết bài cô mê nhất là Thích của Trương Huyền, bởi lẽ đến cả ghi chú đầu trang WeChat cá nhân cũng là lời bài Thích.

Anh biết tất cả mọi người đều không hay không biết — Cô là một người luôn đến thư viện tỉnh học tập không quản mưa nắng bão giông.

Anh tôn trọng cô, thích cô, mến mộ cô khôn cùng.

“Hèn gì hai đứa thêm WeChat nhau.” Chủ nhiệm cười nói.

Sau khi vào phòng riêng đặt trước, mọi người vừa định ngồi, chủ nhiệm câu lạc bộ đã nói oang oang: “Từ từ, cùng giới phải ngồi riêng nhá.”

Tống Kỳ Thanh không chút nghĩ ngợi bước đến cạnh Thư Niệm, ngồi bên cô sau khi cô ấy ngồi xuống.

Anh muốn ở cạnh cô lắm.

Hết 27.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play