Sau đó Vương Tư Thiến nói Thư Niệm mới biết, Tống Kỳ Thanh đang đi thi chuyên lý.
Vương Tư Thiến còn nói: “Với thành tích của Tống Kỳ Thanh thì chắc chắn cậu ấy có thể dễ dàng gia nhập đổi tuyển Olympic vật lý cấp quốc gia, hình như là chỉ cần nằm trong top 50 hay 60 gì đó là đủ điều kiện gia nhập rồi ấy? Tớ cũng không nhớ nữa, tóm lại tầm top 10 đội tuyển quốc gia đợt trước đều đậu thẳng Thanh Bắc (*).”
(*) Trường đại học Thanh Hoa – Bắc Đại.
Trước khi nghe Vương Tư Thiến nói Thư Niệm thật sự không biết còn có đội tuyển Olympic cấp quốc gia tồn tại nữa chứ đừng nói gì đến chuyện sẽ được đậu vào trường chuyên quốc gia nếu nằm top đầu đội tuyển.
Vậy chắc mục tiêu của cậu ấy là vào Thanh Bắc nhỉ.
Còn Thư Niệm cô chỉ một lòng nghĩ đến chuyện đậu đại học Thẩm.
–
Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Thư Niệm cuối cùng đã đến thư viện tỉnh để tự học.
Ngày thứ ba trong kỳ nghỉ lễ, Thư Niệm gặp Tống Kỳ Thanh trong thư viện tỉnh.
Cậu có vẻ mệt lắm, lúc đến cũng không tìm sách đọc mà ngủ gục trên bàn gỗ trong khuôn viên đọc sách luôn.
Đến giờ ăn trưa, Thư Niệm vừa đứng dậy Tống Kỳ Thanh cũng sực tỉnh.
Cậu nhìn thoáng qua chỗ cô rồi ngái ngủ hỏi: “Cậu đang định đi ăn cơm à?”
Thư Niệm không ngờ cậu sẽ bất ngờ nói chuyện với mình nên ngơ ngác gật gật đầu, sau đó đầu óc trống rỗng hỏi: “Cậu muốn đi với tớ không?”
Tống Kỳ Thanh ngồi dậy, đáp gọn: “Đi.”
Thư Niệm thật sự không biết mình vừa nói gì ra miệng, mãi đến khi nghe cậu đồng ý cô mới biết mình lỡ lời.
Cô bạn đỏ mặt ngay lập tức, căng thẳng đến độ không dám ngẩng đầu lên.
Có lẽ Tống Kỳ Thanh vừa ngủ dậy nên cũng hơi lơ mơ, hai người cứ im lìm cùng đi đến quán ăn cũ nọ.
Đã lâu rồi Thư Niệm không đến ăn nhưng bà chủ vẫn nhớ rõ cô.
“Ôi trời, lâu lắm rồi mới thấy con ghé đây đó.” Bà chủ nồng nhiệt tiếp cô với Tống Kỳ Thanh: “Nào, hai đứa ngồi bàn này, hôm nay muốn ăn gì?”
Thư Niệm vẫn gọi một phần miến nước còn Tống Kỳ Thanh thì gọi mì pan mee như trước.
“Không có môn lý ngáng đường nên chắc giờ thành tích cậu ổn lắm nhỉ?” Tống Kỳ Thanh hỏi Thư Niệm.
Thư Niệm bị câu này của cậu chọc cười nhưng cũng chỉ ngượng ngùng nhoẻn môi rồi nhỏ nhẹ trả lời cậu chàng: “Cũng ổn, nằm trong top 5 lớp.”
Thật ra Thư Niệm đang nói khiêm tốn, hiện tại cô đã vững chân trong top 3 của lớp.
Tống Kỳ Thanh nói: “Đúng là ổn thật.”
Thư Niệm không biết nên nói chuyện gì với cậu nữa, muốn hỏi người ta chuyện thi chuyên lý hôm nọ nhưng lại sợ nhỡ mà cậu thi kém hơn mong đợi thì nghe cô hỏi sẽ buồn.
Rồi cũng muốn hỏi có phải sau này cậu muốn đậu Thanh Bắc không nhưng cũng sợ nghe thấy câu trả lời.
Nghĩ xuôi nghĩ ngược một chút, cuối cùng ngồi im như thóc không hé môi nửa lời.
Một lát sau, Tống Kỳ Thanh nói với Thư Niệm nhân lúc đồ ăn trưa của họ được dọn lên: “Cậu nên thử mì pan mee ở đây, ăn ngon lắm đấy.”
Im lặng một lúc, Tống Kỳ Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Thư Niệm: “Lúc nghỉ hè cậu không đến thư viện tỉnh à?”
Thư Niệm không hiểu tại sao cậu biết.
Chẳng lẽ…Nghỉ hè cậu có đến nhưng không nhìn thấy cô nên mới hỏi?
Dường như Tống Kỳ Thanh cũng hiểu được cô đang nghĩ gì nên từ tốn giải thích: “Vừa nãy bà chủ có nói lâu lắm rồi cậu không đến.”
“À…” Thư Niệm chợt hiểu ra, đáp: “Tớ về quê cả kỳ nghỉ đông lẫn nghỉ hè, sắp khai giảng mới lên lại.”
Tống Kỳ Thanh tò mò hỏi: “Quê cậu ở đâu?”
Thư Niệm nói: “Tỉnh Giang Bắc.”
Cô dừng một chút rồi lại bổ sung: “Tỉnh Giang Bắc nằm trong thành phố Bắc Dương, huyện Hồ Trang, trong trấn Giang Lĩnh của huyện có một thôn nhỏ.”
“Thế,” Tống Kỳ Thanh tỏ vẻ trầm ngâm giây lát rồi mở miệng hỏi Thư Niệm một câu rất là đáng yêu: “Cậu đã bao giờ nhìn thấy dê bò heo gà vịt ngỗng sống gì đó chưa?”
Thư Niệm chớp chớp mắt, “Đương nhiên đã thấy rồi, trong thôn có nhiều nữa là đằng khác.”
“Cậu chưa từng nhìn tận mắt à?”
Tống Kỳ Thanh lắc đầu, “Tớ chỉ mới thấy trong sách.”
Thư Niệm sửng sốt một lúc rồi cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Không hiểu sao cô thấy cậu chàng vừa rồi đáng yêu cực kỳ.
–
Kể từ hôm ấy đến ngày 6, ngày nào Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm cũng đến thư viện tỉnh tự học, đương nhiên là ai học bài người nấy, đến cỡ trưa trưa thì mới cùng nhau đi ăn cơm.
Thư Niệm thật sự không ngờ có ngày cô lại được ở gần Tống Kỳ Thanh đến vậy.
Ở gần đến mức hằng ngày ngồi đối diện, ăn trưa với nhau.
Khi thư viện tỉnh đóng cửa vào chiều tối hôm ngày 6, Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm lần lượt bước ra ngoài.
Tống Kỳ Thanh bước xuống thềm thư viện trước Thư Niệm, cô vừa định bước xuống thì đã nghe Tống Kỳ Thanh đột nhiên xoay người gọi mình: “Thư Niệm này.”
Mãi cho đến khi họ chia tay, cô mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời khác để xin thông tin liên lạc của cậu.
Thư Niệm khẽ thở dài.
Có xin được cũng thế thôi, có khi liên lạc được với nhau rồi không chừng còn phân tâm hơn, khổ đau hơn nữa kìa.
Đã là người thì sẽ tham lam.
Lúc không có thông tin liên lạc thì nghĩ, giá mà thêm cậu thành bạn tốt trên QQ được thì hay quá, chỉ thêm không nhắn tin gì thôi là thỏa mãn rồi.
Nhưng đến lúc kết bạn với nhau trên QQ thì sẽ nghĩ, giá mà có thể tâm sự tán chuyện được nhỉ, nói dăm ba câu thôi cũng mãn nguyện rồi.
Mà một khi đã bắt chuyện được thì chắc chắn sẽ không chịu nói một hai câu rồi thôi, có khi còn sẽ vì không nhận được tin nhắn trả lời hoặc khi người ta trả lời chậm hay, thậm chí khi nhận được câu trả lời ngắn gọn hơi xa cách cũng sẽ thấp thỏm, cũng sẽ hao tâm tổn trí một mình.
Kế đó nữa, sẽ ảnh hưởng đến chuyện học hành.
Vậy tốt nhất là nên cắt đứt từ đầu.
Chỉ cần không thêm QQ nhau thì sẽ không nghĩ linh tinh, hàng loạt hậu quả phiền phức đi kèm cũng sẽ không kéo đến.
Không thêm bạn cũng không sao, không ảnh hưởng đến việc học là được.
Thư Niệm yên lặng nghĩ thế trong lòng.
–
Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh không tham gia đại học thể thao năm nay.
Thế giới của cô chỉ còn sót lại bài vở và kiến thức.
Thế nên Tống Kỳ Thanh nghiễm nhiên trở thành gia vị khác biệt duy nhất trong quãng thời gian cấp ba nhàm chán của cô.
Cô sẽ thỉnh thoảng nghĩ đến cậu chàng khi nản lòng, nghĩ đến chuyện cậu đã xuất sắc như thế mà vẫn luôn nỗ lực chạy về phía trước thì cô đây nào dám bỏ cuộc giữa chừng.
Trong kỳ nghỉ đông, Thư Niệm đăng lên QQ sáu phô ảnh chụp cuộc sống dưới quê của mình hiện tại kèm đoạn chú thích ngắn gọn.
Sáu phô ảnh, lần lượt là dê bò heo gà vịt ngỗng trong thôn.
Cô biết mình không kết bạn với Tống Kỳ Thanh nên tất nhiên cậu không nhìn thấy bộ ảnh này song cô vẫn đăng nó lên.
Không ai hiểu cô, bản thân cô cũng không cần ai hiểu hết.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu hiện giờ họ kết bạn với nhau trên QQ thì còn khuya Thư Niệm mới có can đảm đăng bộ ảnh kiểu này.
Học kỳ hai năm 11, số thứ tự trong lớp của Thư Niệm đổi thành 1 và cô cũng đã trở thành học sinh giỏi nhất ban xã hội.
Kể từ đó, tên Thư Niệm thi thoảng sẽ xuất hiện cùng với tên của Tống Kỳ Thanh.
Đương nhiên là vì hai người lần lượt là học sinh giỏi nhất ban xã hội và giỏi nhất ban khoa học tự nhiên.
Và đến đây, Thư Niệm chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.
— Đậu vào đại học Thẩm qua kỳ thi tuyển sinh.
Ngay khi khai giảng năm ba trung học, ban lãnh đạo nhà trường đã tổ chức một cuộc họp với tất cả các giáo viên chủ nhiệm của khối 12 và phát thông báo yêu cầu tất cả học sinh 12 viết nguyện vọng đại học của mình vào giấy rồi dán mục tiêu của mọi người lên bảng tin treo ngoài lớp học.
Thư Niệm không hề do dự viết tên và nguyện vọng của bản thân lên mẩu giấy ghi chú hồng hồng —
Khoa Ngoại ngữ đại học Thẩm Thành.
12/1, Thư Niệm.
Sau kỳ nghỉ tết Nguyên Đán, Vương Tư Thiến nói Thư Niệm biết Tống Kỳ Thanh được tuyển thẳng vào đại học Thẩm.
Khi mà Thư Niệm vẫn đang tất bật lo cho “chạy nước rút” vì kỳ tuyển sinh đại học thì cậu chàng đã bước đến một giai đoạn mới của đời học sinh.
Và nơi cậu đến học là ngôi trường cô cố gắng hết sức để đậu vào.
Hết 13.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT