Người con gái mình thích, có khóc cũng phải ăn xong bữa cơm cô ấy nấu!
Cùng lắm thì……
Ngày mai xin nghỉ đi khám dạ dày.
Trong lòng Ngụy Nam ngập tràn đau thương, sau đó ngửi thấy thứ mùi lạ kia càng ngày càng nồng, sắp không chịu được phải bịt mũi rồi.
Khụ, bây giờ đã vậy, đợi lát nữa cô bưng ra chắc xỉu up xỉu down mất?
Anh nhanh chóng cầm nước trên bàn lên uống một ngụm, sau đó sờ bụng, từ tối qua đến giờ đã gần 12 tiếng không có gì bỏ vào bụng rồi, có lẽ nôn cũng chẳng nôn ra thứ gì.
Bình tĩnh!
Làm thế nào cũng phải chịu đựng đến khi cơm nước xong mới được.
Chẳng mấy khi cô tự mình xuống bếp, đây lại là lần đầu tiên, nếu anh tỏ vẻ chê bôi quá đà thì liệu còn có lần thứ hai lần thứ ba không?
Cần phải bình tĩnh.
Việc nhỏ mà không nhịn được thì sao làm được việc lớn.
Anh còn chưa tán được cô nàng này mà, ăn thuốc độc có sao, còn lâu anh mới sợ……
“Cạch.”
Nghe thấy tiếng tắt lửa trong phòng bếp, dạ dày Ngụy Nam lập tức quặn đau.
“Nặng quá.” Thích Hân Nhiên vừa oán giận vừa bưng nồi ra, vội vàng đi tới trước bàn ăn: “Anh kéo cái lót nồi ra đây giúp tôi với.”
Ngụy Nam vô thức nín thở, đẩy cái lót nồi bên tay đến trước mặt cô.
Nhưng mùi lạ trong dự đoán không vì giảm khoảng cách mà càng nồng, dường như không phải bốc ra từ cái nồi này.
Hửm? Đó là gì?
Anh nhướng mày, dạ dày cũng không quặn đau nữa, đợi cô quay lại phòng bếp lấy đồ anh bèn tò mò duỗi tay định mở vung nồi lên xem.
“Ngụy Nam!” Thích Hân Nhiên nhanh chóng trở lại, tay cầm bát đũa và cái muỗng, nhắc anh đừng chạm tay vào: “Đợi chút.”
“……” Ngụy Nam ngẩn người không dám nhúc nhích, sau đó nhìn cô cầm cái khăn ẩm đắp lên vung nồi rồi mới nhẹ nhàng nhấc lên.
Bỏ qua thứ mùi lạ lúc ẩn lúc hiện kia thì thức ăn trong cái nồi trước mặt này khá là thơm.
Mặc dù không thể nói là thơm ngào ngạt nhưng ít ra là mùi đồ ăn bình thường.
Anh ngó đầu nhìn vào trong, đó là cháo, có rất nhiều nguyên liệu được thả vào, nào là thịt nạc, cà rốt,……
Chậc.
Đang yên đang lành cho cà rốt vào làm gì.
Thứ anh ghét nhất.
“Thời gian không nhiều nên tôi cũng chẳng làm được món khác, đành nấu tạm nồi cháo.” Thích Hân Nhiên múc một bát cháo, để thìa vào rồi đưa cho anh, cháo còn nóng hổi bốc khói nghi ngút: “Trước đây bố tôi thường xuyên nấu món này, ông ấy bảo rằng món này có thể giải nhiệt, đúng lúc anh đang sốt lại đau họng nên ăn rất tốt.”
Múc xong cho anh cô lại tự múc cho bản thân một bát.
Tuy nhiên cô không quá đói, trước khi nấu cơm đã giải quyết sạch bữa sáng mang cho ai kia, hiện tại vẫn còn lưng lửng dạ nên chỉ nếm thử hai ba miếng, hương vị tạm ổn, cô chậm rãi khuấy cho cháo nguội bớt rồi ăn tiếp.
“Sao thế, anh không đói à?” Cô nhìn người đàn ông đang ngồi ngẩn ra trước mặt: “Tôi không hạ độc đâu, anh mau ăn đi.”
“……” Ngụy Nam còn đấu tranh tư tưởng nhìn chằm chằm cà rốt trong bát, cầm thìa khuấy nhưng lại không múc lên ăn, băn khoăn xem mấy miếng cà rốt này nên vào bụng mình hay nằm trong thùng rác.
“Anh không thích thì lấy ra.” Thích Hân Nhiên lạnh nhạt nói: “Đừng khuấy nữa.”
Ngụy Nam: “???”
Sao cô biết?!
“Lúc em trai tôi kén ăn cũng hệt như anh vậy.” Thích Hân Nhiên nói: “Nhưng mà khi đó thằng bé mới chỉ 7 tuổi, anh thì…… Hơi già rồi.”
Ngụy Nam: “!!!”
Anh mới 26! Vừa mới qua sinh nhật không lâu! Già chỗ nào!
Cảm giác được người nào đó kháng nghị quá mãnh liệt, Thích Hân Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn anh, lạnh nhạt bổ thêm một đao: “Ba năm một thế hệ, chẳng nhắc đến em trai tôi, ngay cả tôi và anh cũng đã cách hai lần như thế rồi mà anh còn không già ư?”
Ngụy Nam: “……”
Ụ á, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
Vì thế rốt cuộc anh cũng ngừng nghỉ, cúi đầu yên lặng nhặt cà rốt, nhặt xong thì bắt đầu yên lặng múc cháo ăn.
Thật ra mà nói thì hương vị khá ổn, đương nhiên có thể do anh quá đói nên ăn gì cũng cảm thấy ngon, ăn liền tù tì ba bát mới dừng lại, xoa cái bụng căng tròn đứng dậy đi lại một lúc.
“Anh đừng ngủ vội nhé.”
Cô không nói là có chuyện gì, Ngụy Nam ra dấu tay tỏ vẻ đã biết, anh chỉ cho là cô sợ anh ăn xong ngủ luôn sẽ đau bụng nên vào phòng ngủ cầm điện thoại ra, vừa lướt điện thoại vừa chậm rãi đi lại quanh nhà.
Thích Hân Nhiên thấy tinh thần của anh khá tốt nên không để ý, đổ non nửa nồi cháo còn thừa vào trong hộp đựng thức ăn rồi cất vào tủ lạnh để buổi tối ăn, sau đó cô thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa sạch sẽ.
Đến khi cô đi ra, Ngụy Nam đang ngồi trên sô pha nhắn tin trên WeChat, nghe thấy cô đến gần anh cũng không ngẩng đầu nhìn mà chỉ duỗi tay nhận lấy cái bát cô đưa.
…… Sắc mặt nháy mắt cứng đờ.
Mùi tanh cay đắng mặn nồng nặc chợt xộc đến khiến anh suýt nữa ném bát đi.
“Khụ, đây là cái gì?!”
Đồng chí không phát ra tiếng Ngụy Nam kiên cường dùng khẩu hình để nói, lấy biểu cảm khoa trương trên mặt thay thế dấu chấm câu.
Hiệu quả vô cùng nổi bật.
Thích Hân Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu anh định nói gì.
“Đây là thang thuốc bố tôi kê, thanh nhiệt giải nhiệt, cũng có lợi cho cổ họng.” Cô giải thích.
“……” Đồng chí Ngụy Nam bóp mũi, dùng khẩu hình để nói: “Có thể không uống không?”
Mặt Thích Hân Nhiên lạnh tanh: “Không thể.”
“Vậy, có thể ăn kẹo không?” Ngụy Nam hấp hối giãy giụa.
“Nhiễm trùng họng không thể ăn kẹo.” Thích Hân Nhiên nói: “Tôi cho anh nước để súc miệng thì được.”
Thế thì nói làm méo gì!
“……” Ngụy Nam đau khổ gật đầu.
Cái gì cũng tốt, thà có còn hơn không.
Mới rồi anh được ăn uống no đủ, không muốn vừa uống xong thuốc lại phải chạy vào WC nôn sạch bách.
“Này.” Thích Hân Nhiên rót cốc nước đặt lên bàn trà, chẳng đi đâu mà khoanh tay đứng bên cạnh nhìn anh: “Anh nhanh lên, đừng lề mề nữa, anh có phải là đàn ông không hả.”. Hãy 𝘵ì𝐦 đọc 𝘵rang chính ở -- 𝐓𝗥𝗨M𝐓𝗥 𝗨𝒴ỆN﹒VN --
“……” Uống thuốc thôi mà cũng liên quan đến vấn đề là đàn ông hay không ư?
Ngụy Nam tỏ vẻ không phục, khẽ cắn môi bưng bát thuốc lên trước mặt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chuẩn bị hít sâu một hơi…… Khụ khụ khụ, thôi, khỏi hít, hít xong khỏi cần uống mà đã nôn rồi.
Má ơi sao mà khó ngửi thế không biết.
Ịt.
Ịt ịt ịt ịt ịt.
…… Mẹ kiếp!
Ngụy Nam ngửa đầu nín thở định uống một hơi cạn bát thuốc Đông Y đắng nghét, trong lúc uống vì quá đắng mà định dừng lại, song cuối cùng bị Thích Hân Nhiên đè bát bắt uống tiếp cho đến khi uống hết mới buông bát, cầm cốc nước bên cạnh rót thẳng vào miệng.
“Này! Anh còn uống được nữa hả?”
Thích Hân Nhiên duỗi tay kéo cánh tay anh, nhưng lúc này giật lấy nước chẳng khác gì lấy mất mạng của anh, vả lại cô sợ Ngụy Nam quýnh lên dùng tay phải chắn nên không dám dùng sức, trơ mắt nhìn anh lại uống hết một cốc nước.
“Ợ.” No vcl.
Nhưng ít ra cái thứ sền sệt khó ngửi trong cổ họng anh đã nhạt đi rất nhiều, chẳng còn buồn nôn nữa.
Anh không sợ nôn, chỉ sợ nôn xong lại phải uống thêm bát nữa—— Chẳng biết người khác thế nào chứ Thích Hân Nhiên tuyệt đối có thể làm được việc này.
“Khó uống đến thế à?” Thích Hân Nhiên cầm bát đi rửa: “Tôi thấy bình thường mà, lúc nhỏ thuốc mà bố bắt tôi uống còn khó ngửi hơn thế này nhiều.”
“Đỉnh vậy.” Ngụy Nam giơ ngón cái về phía cô, dùng khẩu hình nói: “Nhà em còn tự sản tự xuất cơ à.”
“…… Bố mẹ tôi làm bác sĩ chứ không phải mở hiệu thuốc.” Thích Hân Nhiên rót thêm cho anh một cốc nước dù biết có lẽ anh chẳng uống nổi nữa: “Trước đây tôi từng bị bệnh rất nặng, sau đó cơ thể rất yếu ớt nên phải uống thuốc mấy năm lận. Sau khi lên tiểu học, tuần nào bố cũng đưa tôi đến lớp dạy võ rèn luyện, khi nghỉ đông và nghỉ hè thì ngày nào cũng đi, phải mất một khoảng thời gian dài thì thể chất mới dần tốt lên.”
Ngụy Nam ồ một tiếng.
Đừng nhắc đến lớp dạy võ, anh đã có một nỗi ám ảnh kinh hoàng về lớp dạy võ đấy.
Nghỉ hè hồi cấp hai, vì quá rảnh mà anh tới lớp dạy võ của bố quét tước vệ sinh, thuận tiện còn làm người hỗ trợ tập luyện cho mấy bạn nhỏ. Trước đó vốn không sao, có một ngày anh gặp phải cô bé có tài năng bẩm sinh, sức lực vô cùng lớn, ra quyền rất nhanh, anh không đỡ nổi nên bị cô đấm vào mũi, máu mũi cứ thế ào ạt tuôn ra, còn anh thì đau đến ngất đi……
Mặc dù có vẻ lý do thật sự là vì anh chưa ăn sáng dẫn đến tụt huyết áp nhưng tóm lại nó vẫn trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, thế cho nên mỗi lần nhắc tới ba chữ này là anh lại cảm thấy mũi đau nhức, vô cùng khó chịu.
Đương nhiên Thích Hân Nhiên không biết bóng ma thời thơ ấu đó của anh, còn Ngụy Nam cũng chẳng dại gì mà kể chuyện mất mặt đấy của mình ra cả, vì thế một người cầm bát thuốc vào bếp rửa, một người lết chân vào phòng ngủ tiếp.
Trong lúc mơ mơ màng màng anh nghe thấy tiếng người tiến vào, lại kéo cổ áo lại đặt túi chườm đá lên tay anh giống như buổi trưa, Ngụy Nam lười để ý, yên tâm để mặc cô thích làm gì thì làm.
Buổi tối tỉnh lại đã hạ sốt, Ngụy Nam ra khỏi phòng ngủ mà cảm giác cả người khoan khoái.
“Em còn ở đây à.” Anh đã có thể nói chuyện, chỉ có điều giọng hơi trầm: “Tôi cứ tưởng em đi rồi.”
“Trên trường tôi không có tiết nên thoải mái thời gian.” Thích Hân Nhiên ngồi khoanh chân trên sô pha, lạch cạch gõ chữ, chẳng hề ngẩng đầu lên mà nói: “Làm ở đây cũng thế, có khi còn yên tĩnh hơn.”
Ký túc xá thì có người nói chuyện, vào thư viện thì đông không chiếm được vị trí, ở nhà anh thành ra rất thích hợp, đường truyền mạng cũng tốt hơn so với ký túc xá nhiều.
“Ồ.” Ngụy Nam lên tiếng, đi tới tủ lạnh lấy nước uống.
“Anh đừng uống lạnh trực tiếp.” Thích Hân Nhiên vẫn không ngẩng đầu lên, gõ chữ xong lại cầm điện thoại trả lời WeChat: “Trong bếp tôi đã đun nước sôi rồi đấy, anh để nguội thêm chút nữa rồi uống.”
– Quý cô Thích làm gì mà biến mất cả ngày thế, ới một tiếng xem nào.
Chung Tình gửi tin nhắn WeChat cho cô.
– Ới.
– Có chuyện đây, tối nay quản lý sẽ qua ký túc xá kiểm tra đấy, cậu có về không?
– Phải về trước giờ giới nghiêm hả?
– Hỏi thừa, chỗ cậu còn có một đống thứ vi phạm nội quy đấy, mau lăn về dọn đi.
– …… Mấy giờ?
– 9 giờ bắt đầu kiểm tra, đến lượt ký túc xá của chúng ta thì có lẽ là 9 rưỡi.
– Oke.
“Tối nay em phải về sớm à?”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu khiến đôi tai vốn được yên tĩnh cả ngày không quen, sau khi sửng sốt vài giây cô mới ngẩng đầu trừng ai kia: “Ai cho anh nhìn lén tôi nhắn tin hả.”
“Tôi không nhìn lén. Tôi nhìn rất quang minh chính đại nhé.” Ai đó không biết xấu hổ mà cong môi cười: “Tối nay có cần tôi lái xe đưa em về không.”
“Không cần anh đưa.” Thích Hân Nhiên liếc nhìn đồng hồ: “Tôi ở lại đây canh anh uống xong thuốc rồi về vẫn kịp.”
“Đù mé, còn uống nữa á?” Ngụy Nam lập tức ngồi dậy, cố gắng bắt bản thân không nghĩ đến thứ mùi kinh khủng kia: “Tôi đã nói chuyện được rồi mà, cần gì phải uống nữa?”
“Quý ngài này, ngài là CV nổi tiếng cả trăm nghìn fans đây, ngài có thể nâng niu giọng nói của mình được không?”
“Tôi không nâng niu lúc nào?” Ngụy Nam nhướng mày.
“Anh tự nghe thử xem.” Thích Hân Nhiên chẳng muốn tranh cãi với anh: “Cái giọng này có giống với giọng gốc của anh không hả.”
Ngụy Nam: “……”
Khụ, hình như hơi trầm, còn hơi khàn khàn.
“Vậy uống ít đi có được không?” Anh thương lượng: “Dù sao cũng đã khá tốt rồi……”
“Không được.” Thích Hân Nhiên tàn nhẫn từ chối: “Chỉ còn đúng một bát, anh đòi uống ít đi thì nửa bát kia ai uống giúp anh?”
Ngụy Nam thật cẩn thận nói: “Có thể đổ đi……”
“Tôi mất công ra ngoài mua dược liệu, canh nồi sắc thuốc hơn ba tiếng cho anh.” Thích Hân Nhiên nhìn anh, cười vô cùng dịu dàng: “Thịt con ghẹ, anh cứ đổ đi thử xem.”
Ngụy Nam: “…… Uống, tôi uống!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT