Editor: Xám
Mọi người trong điện Tuyên Đức vội vàng quỳ xuống, cả đám người từ trên xuống dưới đều mang vẻ sợ hãi.
"Bệ hạ vạn tuế!"
Người đến chính là đương kim Hán Thành Đế —— Lưu Ngạo.
Hứa mỹ nhân thấy vậy lo lắng dập đầu biện bạch."Súc sinh kia không hiểu chuyện đã kinh động đến bệ hạ, kính xin bệ hạ thứ tội!"
Đôi mắt đẹp nhìn thấy Ban Điềm vẫn còn chưa hoàn hồn, Hứa mỹ nhân càng giận dữ hơn. Đưa tay chỉ vào nàng giáo huấn, "Tỳ nữ không hiểu chuyện nhà ngươi, đụng vào bệ hạ còn không dập đầu nhận tội! Sung nghi cô cô, ngươi dạy dỗ thuộc hạ như vậy sao?"
Ban Điềm chưa hoàn hồn, hiện giờ nhìn thấy gương mặt phẫn nộ của Hứa mỹ nhân thì đâu còn nhớ đến việc lo lắng sợ hãi, vội vàng tránh thoát bàn tay đỡ nàng của người phía sau rồi quỳ mạnh xuống, cơ thể nhỏ gầy run run dập đầu với người đó.
"Nô tỳ kinh động Thánh giá, tội đáng chết vạn lần."
"Không sao."
Trước mắt là một đôi ủng thấp thêu hoa văn rồng màu vàng sáng, từ vạt áo rủ xuống có thể nhìn thấy thấp thoáng hoa văn tinh xảo trên áo gấm màu xanh, nam tử chậm rãi thu hồi bàn tay vừa mới đỡ Ban Điềm, thản nhiên đáp một tiếng rồi thong thả bước vào trong đại điện. Giọng nói du dương trầm thấp, "Trẫm vốn định đến xem xem Mỹ nhân có vừa ý bộ diêu đó hay không, không ngờ đã đến không đúng lúc."
Hứa mỹ nhân cười dịu dàng, tựa sát vào cánh tay Lưu Ngạo, nũng nịu yêu kiều. "Bệ hạ tặng cái gì Cát Dương cũng thích, nhưng đáng tiếc là đôi vòng tay khắc hoa hải đường kia... Phải trách phạt nàng ta thật thỏa đáng mới được." Hộp gấm trong tay Ban Điềm chứa đôi vòng tay tương ứng với bộ diêu kia, vừa rồi bị nàng lỡ tay ném xuống trong điện e rằng đã bị hư hại rồi, nghĩ đến đây, nàng càng cúi đầu thấp hơn chờ trách phạt.
Lưu Ngạo nghe thấy lời này thì nhìn theo ánh mắt của Hứa mỹ nhân, đôi vòng tay phía trước thiếu nữ quỳ sụp xuống đã rơi mất hai viên bảo thạch xanh biếc, hắn phân phó với giọng nói không chút gợn sóng, "Ngẩng đầu lên."
Mệnh lệnh của đế vương không dám không nghe theo, Ban Điềm từ từ ngẩng đầu. Có lẽ là vì tuổi tác và tâm tính đều còn ngây ngô, lần đầu tiên chiêm ngưỡng đế vương tâm trạng bất an, ngay cả lông mi cũng run lên rất nhẹ. Đế vương trẻ tuổi có mày rậm dài đến tóc mai và một đôi mắt bình tĩnh sâu thẳm, trên đầu đội miện lưu (mũ miện có chuỗi ngọc) hiện ánh sáng lấp lánh, khiến cho rất khó nhìn rõ khuôn mặt của hắn.
Lưu Ngạo cúi đầu tỉ mỉ dò xét nữ tử quỳ ở trước mặt một cái, đột nhiên chán ngán xua tay. "Thì ra là một mỹ nhân non nớt, lui xuống hết đi."
Cát Dương bên cạnh có chút không chịu, nhân lúc cung nhân thu dọn xong đám hỗn độn đầy đất rồi khom người khép cửa lui ra, chỉ nghe thấy đế vương thấp giọng hứa hẹn với vị phi tử bên cạnh, "Nếu như nàng tiếc, trẫm sai người làm lại cho nàng là được."
Trong cung điểm canh gõ chuông ba lần, đã là giờ Hợi.
Trong cung Vị Ương, trên chiếc bàn chất đống mấy cuốn gián nghị (văn tự can gián), bên cạnh có hoạn quan nhỏ giọng tiến đến bên bàn cắt bấc đèn* để ánh đèn sáng hơn một chút, Lưu Ngạo đang đọc sách dưới đèn, nhìn thấy hoạn quan tiến vào thì chợt lên tiếng hỏi giống như nhớ ra điều gì. "Người hấp tấp va vào lòng trẫm trong điện Tuyên Đức hôm nay, ngươi có biết là ai không?"
*cắt bấc đèn: Người xưa thắp đèn dầu, thỉnh thoảng dùng kéo cắt bấc đèn đã cháy cho đèn sáng.
Hoạn quan ngày ngày đi theo bên cạnh đế vương, đương nhiên vô cùng hiểu rõ tâm tư của chủ tử. Vội khấu đầu trả lời, "Khởi tấu bệ hạ, là nữ nhi của Tả Tào Việt Kỵ Hiệu úy Ban Huống, Ban Điềm, hiện giờ là nữ quan điển nghi (chuyên về điển lễ, nghi thức)."
"Ban... Điềm..."
Hai chữ chậm rãi thoảng qua môi Lưu Ngạo, hắn nhớ tới bả vai mượt mà mảnh mai của nữ tử tựa vào lòng hắn hôm nay cùng với đôi mắt trong trẻo, động lòng người giống như một hồ nước thu.
Một lần nữa cầm quyển sách đã đọc một nửa lên, "Truyền ý chỉ của trẫm, Ban thị xuất thân từ thế gia chiến trường, có chút cống hiến với xã tắc, nữ nhi của Ban Huống từ lúc vào cung đến nay tuân thủ lễ nghĩa, hiền hòa lương thiện, hiện giờ phong làm tiệp dư, ban thưởng nơi ở... cung Tăng Thành."
Chưa đến một ngày, tin tức Ban tiệp dư được ban thưởng cung Tăng Thành lan truyền nhanh chóng, người chúc mừng trong nội cung nườm nượp không dứt, Sung nghi cô cô vẫn luôn dẫn dắt Ban Điềm lại càng sốt sắng. Đến gần tối, đã có cung nhân hầu hạ phi tử trong cung dẫn Ban Điềm đi, tắm gội xông hương rồi đưa thẳng đến điện Tuyên Thất.
Nhìn mình môi đỏ mày đen ở trong gương đồng, Ban Điềm nghĩ, có lẽ ở trong thâm cung này, số mệnh tốt nhất của một nữ tử hẳn là như thế này. Được quân vương chiếu cố, cảm tạ ân sủng trọn đường dài. Từ thuở nhỏ phụ thân đã dạy nàng thơ từ Luận ngữ, nữ đức cương thường (tam cương và ngũ thường), vậy nên Ban Điềm lúc trẻ, cũng từng cố chấp với ý nghĩ ngây thơ, rằng có lẽ người tên Lưu Ngạo này, là tất cả của nàng.
Trong điện Tuyên Thất nến đỏ sáng ngời, Ban Điềm mặc áo trong màu trắng, tóc dài màu đen dịu hiền quyến rũ tản mát sau lưng, khi Lưu Ngạo tiến vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, đêm hôm đó, mặc dù trong hậu cung có vô số tiệp dư, nhưng hắn cũng có thoáng chốc sinh ra ý nghĩ ai cũng không bằng người con gái này.
Phù dung trướng noãn*, ngón tay nhỏ nhắn chạm vào áo ngủ màu đỏ sậm của Lưu Ngạo, Ban Điềm nghĩ, ngày hôm đó người mặc áo xanh cùng với miện lưu nàng gặp là Hán Thành đế Lưu Ngạo, ngày hôm nay người ôm nàng trong lòng nằm bên long sàng là phu quân Lưu Ngạo của nàng. Nhìn nữ tử sắc mặt đỏ hồng Lưu Ngạo đột nhiên ôm nàng vào lòng thấp giọng nỉ non, "A Điềm... Trẫm sẽ mãi mãi đối tốt với nàng. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, trẫm đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn."
*Phù dung trướng noãn: xuất phát từ câu "phù dung trướng noãn độ xuân tiêu", nghĩa là: phù dung ấm áp ở trong màn, cùng hoàng đế hưởng thụ đêm xuân.
Từ xưa đến nay người đa tình là đế vương... Lưu Ngạo không biết, trong rất nhiều năm sau này, cho dù bên cạnh đã đổi từ vị sủng phi này sang vị sủng phi khác, cho dù hắn có thể nhẫn tâm tự tay giết chết con trai của mình, hắn cũng vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy, Lưu Ngạo thân là đế vương đã hứa hẹn lời này với nữ tử tên gọi Ban Điềm như thế nào.
Ngày hôm sau nữ quan nhận được sủng hạnh phải dựa theo quy củ thay đổi quần áo trang sức và búi tóc, Ban Điềm vấn búi tóc phức tạp nhìn sợi dây buộc tóc màu mặc ngọc ở bên giường, trong lòng lặng lẽ đọc một câu thơ.
Câu của Tô Vũ ——
Phu thê kết tóc xe tơ, ái ân thắm thiết chẳng ngờ lẫn nhau.*
*Trích từ bài "Lưu biệt thê" của Tô Vũ, bản dịch của
https://www.maihoatrang.com.
Nàng nhìn cung nhân tới tới lui lui bên ngoài cung Tăng Thành, nhìn long liễn (xe kéo của vua) dần dần đi xa, lần đầu tiên Ban Điềm đánh bạo gọi tên của đế vương, Lưu Ngạo, Lưu Ngạo.
Một ngày nọ, Lưu Ngạo hạ triều cực kỳ hào hứng đi vào cửa cung, cao giọng gọi A Điềm ở trước bàn. "A Điềm! Xem trẫm mang về cho nàng cái gì này!"
Ban Điềm gác bút lại chậm rãi đi ra, lại nhìn thấy chiếc kiệu liễn rộng rãi đủ cho hai người ở trong sân.
Lưu Ngạo cởi áo choàng trên người xuống phủ lên người nàng, khắp khuôn mặt đều là vẻ kiêu ngạo của đế vương. "Lần nào rời khỏi chỗ nàng đến Hạp cung, nhìn nàng đi theo phía sau trẫm thì rất thương tiếc, sau này, nàng và trẫm cùng ngồi lên kiệu liễn này đi thỉnh an mẫu hậu."
Ban Điềm hiểu rõ lễ giáo, chỉ nắm tay hắn đứng dưới bức tường chậm rãi lắc đầu ôn hòa khuyên giải, "Từ cổ có cuối thời Hạ Thương Chu làm ví dụ, A Điềm vạn lần không dám làm Đát Kỷ mê hoặc chủ, mong rằng bệ hạ có thể để các vị danh thần (bề tôi giỏi) ở bên, làm vị vua thánh hiền."
Từ lúc làm thái tử đến quân vương chưa từng có người nào dám làm trái thánh ý của hắn, nhìn khuôn mặt kiên định nghiêm túc của nữ tử Lưu Ngạo đột nhiên cất tiếng cười to, chỉ ôm chặt nữ tử hôn môi nàng hết lần này đến lần khác, giống như đối đãi với một món báu vật. "A Điềm... A Điềm... Trẫm muốn lập nàng làm hậu nàng không đồng ý, trẫm cho phép nàng ngồi kiệu liễn nàng cũng không muốn, nàng cự tuyệt ta như vậy, không sợ có một ngày trẫm lấy người khác sao?"
Ban Điềm cúi đầu xấu hổ, chỉ nhẹ giọng đáp. "A Điềm biết tư chất trời cho không đủ, không đảm nhiệm nổi chức vụ lớn như thế, chỉ cần trong lòng bệ hạ có A Điềm, là đủ rồi."
Một năm sau, quan nội thị truyền tin vui trên triều đình, qua chẩn đoán của ngự y, Ban tiệp dư đã có thai hơn mấy tháng.