*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Thăng đen mặt đem hai đứa nhỏ xui xẻo về nhà. Kiều Trăn Trăn vừa vào cửa nhà họ Kiều liền đem đồ đạc đặt xuống đất, thuận tiện đem những thứ ở trong lòng Trì Thâm cũng đều lấy xuống hết. Vẻ mặt Tần Thăng ghét bỏ, dùng chân đá dinh dưỡng trên mặt đất: “Lấy những thứ này làm gì? ”
“Cho ông thì ông cứ ăn thôi.” Kiều Trăn Trăn không dám nói là Tần Tĩnh để cho mình mang theo, thuận miệng cho có lệ kéo Trì Thâm xuống sô pha ngồi xuống, vừa nhìn trên bàn trà không có gì cả, cô lập tức nhìn về phía Tần Thăng: “Ông ngoại, đồ ăn vặt của con đâu rồi? ”
“…… Ai biết được hôm nay cháu lại đến? “Tần Thăng tức giận hỏi.
Kiều Trăn Trăn vẻ mặt vô tội: “Ông ném đồ của bọn con à? ”
Tần Thăng hừ lạnh một tiếng không nói lời nào, bảo mẫu thấy thế cười cười: “Không ném, Tần lão tiên sinh đều thu lại, chỉ chờ tiểu thư đến ăn. ”
“Ai chờ nó.” Tần Thăng phản bác.
Kiều Trăn Trăn cười hắc hắc, lúc này nhờ bảo mẫu lấy đồ ăn vặt ra, sau đó lấy từ trong túi ra sách bài tập cùng sách giáo khoa, bắt đầu một ngày học tập mới.
Trì Thâm im lặng ở bên cạnh cô, sau khi nhìn cô chuẩn bị xong, liền lật sách giáo khoa đến nơi hôm qua chưa nói xong, dùng giọng nói khàn khàn nghiêm túc giảng bài cho cô.
Tần Thăng không nghĩ tới khi còn sống còn có thể nhìn thấy Kiều Trăn Trăn học tập, biểu tình trong lúc nhất thời có chút cổ quái, nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, xác định cô không phải cố ý lừa gạt lão già này, vì thế hừ nhẹ một tiếng liền không đi quấy rầy, mà là như lơ đãng nghiên cứu mấy phần quà ở trên mặt đất.
Tất cả đều được sử dụng để làm thức ăn, một cái gì đó rất thực tế, mặc dù cơ thể ông vẫn còn cường tráng, nhưng có một số thứ không thể ăn, lúc trời nhiều mây hay trời mưa khớp cũng rất dễ bị đau, những thứ này đơn giản là nhằm vào tình hình hiện của mình mà chuẩn bị. Tần Thăng nhìn chằm chằm càng nhìn thì vẻ mặt lại càng không đúng, lông mày vừa rồi còn phẳng giờ dần dần nhíu lại.
Lúc Tần Chiếu xuống lầu, liền nhìn thấy Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm đang nghiêm túc học tập, mà Tần Thăng đứng ở trong một đống thượng vàng hạ cám *trầm mặt không nói lời nào. Ông dừng lại và tò mò đi qua: “Cha, tất cả những thứ này là gì vậy?” ”
*Ý nghĩa thường được hiểu của câu nói này trong trường hợp này là đủ loại từ giá trị cao đến giá trị thấp, gì cũng có, đủ mọi thứ hạng
“À, Trăn Trăn và Trì Thâm mua.” Tần Thăng thản nhiên nói.
Tần Chiếu lật lật đống đồ đạc trên mặt đất, bật cười: “Đây chắc là do chị con chuẩn bị đi, bọn họ hai đứa nhỏ làm gì có thể cẩn thận như vậy, ba thật sự là…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt nghiêm khắc của Tần Thăng dọa câm miệng.
Chuyện Tần Chiếu có thể đoán được, tất nhiên Tần Thăng cũng đã sớm đoán được, trong lòng vốn dĩ đã mất hứng, bây giờ còn bị con trai ruột vạch trần trước mặt, ngày càng trở nên tức giận.
Tức giận tích lũy đến mức nào đó, tự nhiên sẽ bùng nổ, ông hít một hơi sâu, cắn răng đi tới trước mặt Kiều Trăn Trăn: “Trăn Trăn, ông hỏi cháu một chuyện, những cái đó của cháu…”
“Ai nha ông ngoại, ông đừng nói chuyện được không, Trì Thâm đang giảng bài cho cháu mà.” Kiều Trăn Trăn cau mày nhìn về phía ông, “Nếu suy nghĩ của cháu bị đứt quảng, cháu sẽ không theo kịp được đâu. ”
Tần Thăng trừng mắt nhìn cô, một lúc lâu sau chấp nhận nhượng bộ.
…… Ừm, nói như thế nào thì cũng là ân oán của người lớn, thì cũng không thể làm chậm trễ việc học tập của mấy đứa nhỏ, nhưng mà lửa giận trong lòng không thể dập tắt, luôn cảm thấy người như muốn ngộp thở. Ông ấy cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn về phía Tần Chiếu đang lặng lẽ chuồn đi: “Anh lại đây cho tôi! ”
Tần Chiếu: “…”
Tần Thăng trực tiếp gọi Tần Chiếu đến thư phòng, lấy lý do là đã hơn ba mươi tuổi mà không chịu kết hôn, đem ông ấy dạy bảo đến nỗi máu chảy đầm đìa.
Tiếng quát lớn không ngừng truyền đến phòng khách, trong lòng Kiều Trăn Trăn vẫn còn cảm thấy sợ hãi: “May là mình sớm chuẩn bị, biết ông ấy luôn coi trọng việc học, nếu không thì bây ngờ người bị mắng chính là mình rồi. ”
Nói xong, cô nhìn thấy vẻ mặt Trì Thâm bình tĩnh, vì thế lại thêm một câu: “Còn có cậu nữa, cậu cũng đừng hòng bỏ chạy. ”
“…… Ừm. ”
“Không cần cảm ơn mình, tập trung giảng bài cho mình là tốt rồi.” Kiều Trăn Trăn nói xong, thừa dịp cô giúp việc không chú ý, trộm xoa đầu Trì Thâm một cái.
Khóe môi Trì Thâm hơi cong lên, rũ mắt xuống giảng bài cho cô.
Không có giá trị hảo cảm mới nào xuất hiện. Trong lòng Kiều Trăn Trăn có một chút thất vọng, len lén trao đổi với Tiểu Bát trong đầu: “Không phải lúc trước tôi xoa đầu anh ấy, đều có thể tạo ra điểm hảo cảm à, sao hôm nay không có? ”
“Có thể là xoa nhiều rồi, nên có cảm thấy chết lặng.” Tiểu Bát phân tích.
Kiều Trăn Trăn nhíu mày: “Vậy nên làm gì bây giờ? ”
“Đề nghị sử dụng cách kích thích hơn.” Tiểu Bát nói.
Kiều Trăn Trăn gật gật đầu, sau đó len lén cầm lấy tay trái anh đang đặt dưới bàn trà.
Trì Thâm có chút ngạc nhiên, mờ mịt quay đầu nhìn về phía cô.
“Cầm tay nhau.” Kiều Trăn Trăn ngoan ngoãn nhìn anh.
【Điểm hảo cảm +10, hiện tại có 220 điểm 】
Yết hầu Trì Thâm giật giật, phần nữa cơ thể gần cô đều có chút căng thẳng, bàn tay luôn luôn lạnh lẽo, cũng bởi vì bị cô cầm mà trong lòng bàn tay trở nên nóng rực, rất nhanh đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Kiều Trăn Trăn chú ý tới anh đang thất thần, yên lặng buông tay anh ra, lại nhìn cổ của anh, một mảng lớn đã bị nhuộm màu đỏ.
“…… Dễ dàng ngượng ngùng như thế, sau này làm sao có thể kết hôn với chị được?” Kiều Trăn Trăn thở dài.
Trì Thâm dừng lại một chút: “Mình không có chị gái. ”
“Mình chính là chị gái.” Tâm lý ở tuổi 28, không đủ điều kiện để làm chị gái của một học sinh trung học à?
Trì Thâm ngẩn người, hơn nửa ngày mới hiểu được lời nói của cô, màu đỏ trên cổ càng ngày càng lớn.
Tần Thăng mới xả giận xong vừa đi ra, liền nhìn thấy cổ anh đỏ rực, dừng một chút nghi ngờ hoặc hỏi: “Cháu bị dị ứng à? ”
Trì Thâm: “…”
Kiều Trăn Trăn cười trộm một tiếng, vội vàng cúi đầu nghiêm túc làm đề.
Cô và Trì Thâm ở nhà họ Tần cả ngày, mãi đến khi Tần Tĩnh gửi tin nhắn thúc giục, cô mới lưu liếc không rời nói lời tạm biệt với Tần Thăng: “Ông ngoại, mẹ cháu sợ ông mệt mỏi với cháu,nên nói cháu về nhà, cháu đi về nhà trước nha. ”
– Đã không còn sớm nên trở về rồi! Tần Thăng không kiên nhẫn.
Kiều Trăn Trăn chớp chớp mắt, bưng bánh ngọt trên bàn lên: “Cháu có thể lấy cái này về được không? Mẹ cháu vẫn chưa ăn cơm. ”
Mặt Tần Thăng tối sầm lại: “Tôi cũng không biết cô ấy, dựa vào cái gì phải cho cô ấy ăn?! ”
“Nhưng mà bà ấy đã không ăn cơm cả ngày nay rồi.” Kiều Trăn trợn mắt nói dối, “Gần đây bà ấy cũng do lười, đều không muốn nấu cơm, mỗi ngày đều tùy tiện ăn hai miếng đồ ăn vặt, nhiều khi sẽ đói đến nỗi đau dạ dày, cháu mang bánh ngọt về cho bà ấy, bà ấy có thể ăn thành hai bữa. ”
Trì Thâm nhớ tới buổi sáng lúc đến nhà họ Kiều, trước mặt Tần Tĩnh bày một bàn đồ ăn, yên lặng nhìn về phía Kiều Trăn Trăn.
Tần Thăng nghe được thì mặt càng càng tối: “Có phải cô ấy bị bệnh không? Nhà họ Kiều nghèo đến mức ngay cả người giúp việc cũng không mời nổi sao? Cũng không sợ tự mình làm mình chết đói sao! ”
“Chính là như vậy, cháu trở về nhất định sẽ nạt bà ấy.” Kiều Trăn Trăn vội vàng phụ họa, nói xong lại tiếp tục thăm dò, “Bánh ngọt kia…”
Tần Thăng cười lạnh một tiếng: “Không được lấy! ”
Kiều Trăn Trăn: “…”
Tần Thăng đi ngang qua bên cạnh bảo mẫu liếc mắt một cái, rồi xoay người trở về phòng, bảo mẫu vội vàng nói: “Đại tiểu thư thích ăn mì bò tôi nấu nhất, để tôi nấu cho cô ấy một chén để các cháu mang về. ”
“Cảm ơn dì.” Kiều Trăn Trăn vội vàng đáp ứng.
Mười phút sau, Tần Tĩnh đã đến cửa tiểu khu, bảo mẫu cũng đưa hộp giữ ấm đến tay Kiều Trăn Trăn, Kiều Trăn Trăn xách hộp giữ nhiệt cùng Trì Thâm đi ra ngoài.
Đã mười giờ tối, trong tiểu khu im ắng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.
Sau khi đi một lúc, Kiều Trăn Trăn đột nhiên lên tiếng: “Sao cậu không hỏi mình tại sao lại nói dối? ”
Trì Thâm dừng một chút: “Mình biết. ”
“Cậu biết gì?” Kiều Trăn nhướng mày.
Trì Thâm gật đầu.
Kiều Trăn Trăn nhìn anh chằm chằm một lát, cười: “Vậy cậu sẽ không cảm thấy mình rất đáng ghét chứ? ”
Trì Thâm dừng bước, nhìn về phía cô với ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Kiều Trăn Trăn cùng anh đối diện trong chốc lát, cô không thể không ngừng lại.
“Mình sẽ không chán ghét cậu.” Anh trịnh trọng nói.
“…… Mình chỉ thuận miệng nói thôi, cậu không cần nghiêm túc như vậy đâu.” Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười, nhưng nhìn thấy anh vẫn còn nhìn chằm chằm mình, cũng trở nên nghiêm túc theo, “Mình biết rồi. ”
Lúc này Trì Thâm mới dời tầm mắt đi, chậm rãi đi về phía trước. Kiều Trăn Trăn đi bên cạnh anh một lát, mới giật mình phát hiện rằng hiện tại anh đã có thói quen đi bên cạnh cô.
…… Đây là một điều tốt.
Cô nhếch môi, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Tĩnh đang chờ ở bên ngoài, lập tức cầm hộp giữ nhiệt chạy tới: “Mẹ! ”
“Lấy cái gì vậy?” Tần Tĩnh hỏi.
“Ông ngoại bảo con đưa cho mẹ.” Kiều Trăn Trăn nói.
Tần Tĩnh có chút ngạc nhiên, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, khóe mắt lập tức nóng lên.
Kiều Trăn Trăn thấy thế, yên lặng nắm lấy tay bà.
Tần Tĩnh bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới bật cười, đây là thời gian mà bà cảm thấy vui vẻ nhất kể từ kỳ nghỉ Quốc Khánh: “Chúng ta đi thôi. ”
“”-Dạ!” Kiều Trăn Trăn cũng trở nên vui vẻ theo.
Có một chén mì thịt bò này làm đệm, cuối cùng Tần Tĩnh cũng có thêm rất nhiều dũng khí, kêu Kiều Trăn Trăn giúp đỡ bà ấy thăm hỏi Tần Thăng, mua đồ lại càng là không kiềm chế được. Kiều Trăn Trăn rất vui vẻ giúp đỡ, nhân tiện ở giữa thêm mắm thêm muối, không có việc gì liền giúp Tần Tĩnh bán thảm, mấy ngày qua khi Tần Thăng lại nhắc tới Tần Tĩnh, cùng lắm là hận sắt không thành thép *, nhưng không có phẫn nộ như trước kia nữa.
Bảy ngày của kì nghĩ lướt qua, buổi tối ngày trước khi khai giảng, Kiều Trăn Trăn khoác tay Tần Thăng làm nũng: “Ông ngoại, ngày mai con phải đến trường, mỗi ngày không có cách nào đều đến thăm ông được. ”
“Tôi cầu còn không được ” Tần Thăng hừ lạnh một tiếng, tâm tình cũng không phải là quá tốt.
Kiều Trăn thở dài một tiếng: “Cháu nhớ ông thì làm sao bây giờ? Cháu có thể gọi video với ông không? ”
“Cháu có thể đem tâm tư đặt nhiều hơn một chút trong học tập hay không, còn chưa khai giảng đã chỉ nghĩ đến gọi video với ông rồi.” Tần Thăng nhíu mày.
Tần Chiếu lập tức nói một câu: “Còn không phải là bởi vì quá thân thiết với ba sao. ”
Kiều Trăn Trăn liên tục gật đầu.
Tần Thăng bĩu môi ghét bỏ, hiếm khi không phản bác lại.
Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm hôm nay ở lại đặc biệt muộn, mãi cho đến mười một giờ mới bị Tần Chiếu cưỡng ép đuổi đi. Lúc bọn họ rời đi, Tần Thăng cũng trở về phòng, vẫn như cũ không có đưa bọn họ về, chỉ là lúc Kiều Trăn Trăn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy trước cửa sổ phòng của ông có hiện lên một bóng người, chắc chắn là ông ấy đang nhìn bọn họ.
Cô mỉm cười và chạy về phía người mẹ đang đứng ở cổng của khu phố.
Do đêm hôm trước ở nhà ông ngoại quá muộn, hậu quả chính là ngày hôm sau không dậy nổi, cô cố gắng bò dậy, nhưng cuối cùng vẫn đến trễ, mà Trì Thâm đứng ở ngoài cổng trường chờ cô cũng đi trễ theo.
Xui xẻo nhất chính là, hôm nay người trực nhật lại là Triệu Luyến Kiều.
Bạn nữ trực nhật cùng với Triệu Luyến Kiều nhìn thấy người đến trễ là Kiều Trăn Trăn, phản ứng đầu tiên chính là nể mặt Triệu Luyến Kiều cho đi, nhưng Triệu Luyến Kiều lại cười lạnh một tiếng, trực tiếp ghi tên hai người.
Bạn nữ có chút ngạc nhiên: “Cậu có chắc là muốn ghi tên lại không? ”
“Cậu ấy đến trễ mà, tại sao không ghi tên chứ?” Triệu Luyến Kiều Kiều kiêu căng hỏi lại, nhân tiện nhìn Kiều Trăn Trăn một cách khiêu khích.
Kiều Trăn Trăn khẽ cười một tiếng, đáy mắt là chút lạnh lùng. Nhìn phản ứng của cô ta, chắc là Triệu Anh đã đem chuyện mang thai nói cho cô ta biết, hiện tại sở dĩ cô ta đột nhiên cứng rắn như vậy, đơn giản là cảm thấy mình có thể thay thế cô, trở thành con gái nhà họ Kiều.
Có lẽ cô ta sẽ thành công, chỉ tiếc rằng đến lúc đó nhà họ Kiều, chưa chắc đã là nhà họ Kiều mà cô ta thích.