*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vui vẻ là được rồi.” Kiều Trăn Trăn cười,lại xoa tóc anh thêm một lần nữa, mãicho đến khi giáo viên chủ nhiệm nhìn sang cảnh cáo, mới nhanh chóng bỏ tay xuống.

“Bài thi đã được phát xong rồi, các em trước tiên xem lại những câu sai trước đi, nếu không biết thì cùng bạn cùng bàn kiểm tra xem có sai sót gì không.” Giáo viên chủ nhiệm nói xong liền rời đi.

Trong lớp học sôi nổi hẳn lên, Kiều Trăn Trăn nhìn bài thi vừa mới phát ra của mình với Trì Thâm đặt cạnh nhau, cô chỉ cảm thấy tác động lên thị giác không kém gì việc tận mắt chứng kiến ​​một cuộc chiến tranh cả,lần đầu tiên cô sinh ra cảm xúc tự ti, yên lặng cuốn bài thi của mình lại.

“Năm mươi điểm, rất tốt.” Trì Thâm nghiêm túc nói.

Kiều Trăn Trăn: “… Cậu có thể đừng khen mình như vậy sau khi làm bài thi được 150 điểm không?”

“Có cơ sở.” Trì Thâm tiếp tục nghiêm túc nói.

Nhìn vào con ngươi đen nhánh của anh, Kiều Trăn Trăn ngồi thẳng người: “Mình còn cứu được không?”

“Được.”

Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên trở nên quyết tâm: “Được, mình sẽ cố gắng!”

Khóe môi Trì Thâm khẽ nhếch một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Quyết tâm của  Kiều Trăn Trăn không phải là ý nghĩ nông nổi, sau khi đồng ý với Trì Thâm, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà là đi tìm Tần Tĩnh“Mẹ, từ ngày mai  mỗi đêm con muốn về muộn hơn một tiếng.”

Tần Tĩnh dừng lại: “Về muộn một tiếng làm gì?” “

“Con muốn Trì Thâm  giúp con học bù “,     Kiều Trăn Trăn trả lời, “kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ còn chưa đầy một năm nữa, con muốn thi vào cùng một thành phố với cậu ấy. “

Chuyện thi vào cùng một trường thì không thể tin tưởng được, chỉ có thể mong đợi được việc vào chung một thành phố. Căn cứ vào điểm của Trì Thâm, cuối cùng cũng sẽ chọn hai ba trường đó, mà trong những trường này cho dù là trường đại học tồi nhất thì điểm trủng tuyển cũng không hề thấp, vì vậy cô không còn cách nào khác phải cố gắng hết sức

Tần Tĩnh nghe vậy gật gật đầu: “Có triển vọng đấy, nhưng tại sao con phải nhờ cậu ấy giúp con học bù? Mẹ  không tìm gia sư cho con sao?”

“Mẹ, gia sư có thể hiểu rõ về kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau hơn cậu ấy không? ”  Kiều Trăn Trăn hỏi ngược lại

Tần Tĩnh dừng lại một chút, lập tức bị thuyết phục. Mỗi năm các dạng câu hỏi đều khác nhau, cho dù các gia sư có bắt kịp thời đại đến đâu cũng không thể so sánh được với những học sinh cấp ba có điểm giỏi ở trường. Điều Kiều Trăn Trăn đã đề cập thực sự là một vấn đề nan giải.

“Được, vậy mỗi ngày mẹ sẽ cho người lái xe đi muộn hơn một tiếng.” Tần Tĩnh nói xong lại nheo mắt lại, “Nhưng mà chúng ta thử trước một tháng đi, nếu trong một tháng sau kỳ thi giữa kỳ con  mà không có tiến bộ thì sau này con sẽ không được phép làm phiền Trì Thâm nữa.”

“… Một tháng có thể đạt được tiến bộ gì, việc học phải đi từng bước một.”     Kiều Trăn Trăn phản đối.

Tần Tĩnh liếc cô một cái: Con không muốn thì thôi, thành thành thật tật đi tìm gia sư đi, dù sao trình độcấp ba cũng đủ dạy con rồi.”

Kiều Trăn Trăn cong môi vươn tay về phía cô: “Kéo móc câu.”

Tần Tĩnh dở khóc dỡ cười nhưng cũng trịnh trọng ngoăc ngoắc ngón út với cô.

Sau khi được sự đồng ý của Tần Tĩnh,  Kiều Trăn Trăn liền bắt đầu đi theo Trì Thâm đến lớp học bù, nhưng đáng tiếc lớp học bù còn chưa bắt đầu thì hai ngày sau đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.

“… Mình  khó khăn lắm mới có thể bắt đầu nghiêm túc học tập, bỗng nhiên lại nghĩ bảy ngày, không muốn cho ai sống sao.”     Kiều Trăn Trăn cảm thấy rất buồn bực, những ngày nghỉ lễ khác của Trung Quốc chỉ tối đa là ba ngày, ở Thừa Đức bọn họ phải nghĩ nguyên một tuần, quả đúng là không coi trọng thi cử.

Trì Thâm nhìn vào khuôn mặt đang cau có của cô, dừng một chút rồi mở miệng nói: “Trong những ngày của kỳ nghỉ cậu cũng có thể tìm mình.”

Lỗ tai của   Kiều Trăn Trăn lập tức giật giật.

“Mình không có đi ra ngoài.” Trì Thâm lại nói.

Kiều Trăn Trăn bật cười: “Nếu không đi ra ngoài, câu định đói chết  ở nhà sao?”

Trì Thâm im lặng không nói.

“Mấy giờ cậu ngủ dậy, chờ cậu ngủ dậy mình sẽ đi tìm cậu” Tâm trạng của Kiều Trăn Trăn như mới rẽ mây nhìn thấy mặt trời

Trì Thâm suy nghĩ một chút: “Sáu giờ.”

“… Vậy thì mình sẽ gặp cậu lúc 9 giờ nhé,quyết định như thế đi.” Kiều Trăn Trăn dứt khoát nói.

Trì Thâm dừng lại một chút, vẫn như mọi khi, trước sau như một không có phản đối.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, 8 giờ  Kiều Trăn Trăn liền đi ra ngoài, lúc cô chuẩn bị rời đi thì Tần Tĩnh đang tập yoga, vừa nhìn thấy cô đang đi xuống lầu, bà có chút ngạc nhiên: “Hôm nay sao con dậy sớm vậy?”? “

” A, Con đi tìm  Trì Thâm học bù. ”    Kiều Trăn Trăn đáp.

Tần Tĩnh ngạc nhiên: “Bỏ nhiều công sức như vậy cơ à?”

“Đương nhiên, tôi dự định sẽ là nhất minh kinh nhân* trong kỳ thi tới.”     Kiều Trăn Trăn nhướng mày nói.



Tần Tĩnh buồn cười nhìn cô một vái, chú ý thấy cặp sách của cô đặc biệt căng phồng, lập tức gọi cô đi qua: “Trong cặp có gì?”

“Sách giáo khoa, tài liệu còn có một số đồ ăn nhẹ.”     Kiều Trăn Trăn nói còn chủ động mở cặp sách ra, một gói khoai tây chiên ngay lập tức bị lộ ra.

Tần Tĩnh trong nháy mắt không nói nên lời: “Con định đi học hay đi chơi đấy?”

“Thật sự không còn cách nào, ở chỗ Trì Thâm không có đồ ăn vặt, con sợ con sẽ bỗng nhiên đói bụng.”     Kiều Trăn Trăn nhún vai.

Tần Tĩnh liếc cô một cái, đi tới tủ lạnh lấy vài phần đồ ngọt tráng miệng nhét vào cặp sách của co: “Ăn ít đồ ăn vặt thôi, ăn cơm nhiều vào.”

“Con biết rồi, con đi đây.”     Kiều Trăn Trăn nói xong rồi lập tức chạy đi.

Tần Tĩnh bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, nhìn xuống ngày tháng trên điện thoại, trong mắt chợt lóe lên một tia phiền muộn.

Kiều Trăn Trăn đeo cặp sách đi thẳng đến chỗ ở của  Trì Thâm, lúc bước vào hành lang, cô bất ngờ gặp phải giáo viên chủ nhiệm, cô có chút ngạc nhiên  rồi nhanh chóng chào hỏi: “Em chào thầy.”

“Sao em lại chạy đến đây? “Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy có chút khó hiểu.

Kiều Trăn Trăn liếc nhìn lên lầu: “À dạ… Em đến đây để tìm bạn cùng lớp để học bù.”

Giáo viên chủ nhiệm ngừng một chút, để ý đến chiếc cặp trên lưng cô, vẻ mặt lập tức dịu lại: “Có tấm lòng như thế là tốt rồi nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi

[Giá trị hảo cảm +0.01, hiện có 260.01 điểm]

Lần đầu tiên nhận được hảo cảm như vậy là khi vừa mới sống lại, Kiều Trăn Trăn sững sờ một lúc,sau đó mới nhận ra đó là do giáo viên chủ nhiệm tặng cho. Cô mỉm cười và mở miệng nói: “Em cũng đã chơi bời 2 năm rồi,giờ cũng nên cần cù chăm chỉ, thầy có việc gì thì đi làm đi ạ, em đi học đây ạ”

“Ừm, nếu có gì không làm được thì có thể gửi tin nhắn cho thầy, không thì tới số 603 tìm thầy cũng được. ”Giáo viên chủ nhiệm  dặn dò.

“Vâng ạ!” Kiều Trăn Trăn  xua xua tay,  chạy nhanh như chớp rồi biến mất.

Sau khi bị mẹ và giáo viên chủ nhiệm làm chậm trễ, khi cô đến trước cửa nhà Trì Thâm thì đã đúng chín giờ, chờ cô ổn định lại hô hấp,đang định gõ cửa thì cửa phòng liền mở ra.

Cô có chút ngạc nhiên: “Sao cậu lại biết mình đến?Cách âm ở đây có kém không?”

“Mình đang ở cửa.” Vì vậy là mình có thể nghe thấy.

Khi Kiều Trăn Trăn nghe được lời này, khóe môi tạm thời nhếch lên một chút, nở một nụ cười xấu xa: “Cố ý chờ mình sao?”

Trì Thâm liếc cô một cái, sắc mặt có chút đỏ lên.

Kiều Trăn Trăn  mỉm cười rồi bước vào phòng, nhẹ nhàng đi đến bàn cà phê rồi ngồi xuống đất, sau đó đổ hết đồ đạc ở trong cặp ra ngoài. Trì Thâm ngồi ở bên cạnh cô, yên lặng sắp xếp mọi thứ, lại lấy sách giáo khoa từ bên trong ra, nghiêm túc nói: “Hôm nay học toán học cùng với vật hóa sinh.”

Kiều Trăn Trăn gật gật đầu. Ngữ văn cùng với tiếng Anh của cô vẫn coi như là có thể, sau khi ra trường cũng không bị lãng phí,thành tích thi hàng tháng lần trước tuy rằng không đặc biệt nổi bật nhưng so với toán học thì cũng được xem là tốt

Cô tin rằng Trì Thâm đã nghĩ kỹ cách học kèm như thế nào nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng Trì Thâm  ẫn chủ động giải thích: “Mỗi đơn vị của các môn học này sẽ liên quan tới nhau nên khi  học chung với nhau sẽ thoải mái, dễ hiểu hơn”

Kiều Trăn Trăn ngừng một chút và nhìn anh với ánh mắt không thể tin được

Trì Thâm bỗng  nhiên co rúm lại: “Sao vậy?”

“Đây là lần đầu tiên mình nghe cậu nói nhiều như vậy.” Đôi mắt của cô sáng ngời.

Khuôn mặt Trì Thâm không hiểu sao lại đỏ bừng lên: “Học.”

“Vậy thì cậu phải nói nhiều lên nếu không mình nghe sẽ không hiểu.” Kiều Trăn Trăn  rất nghiêm túc.

Trì Thâm  liếc cô một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu: “Khó nghe.”

Kiều Trăn Trăn nhíu mày, một lúc sau đột nhiên ôm lấy mặt anh. Khi đôi má được bao phủ bởi một bàn tay ấm áp, Trì Thâm  theo bản năng nhìn cô nhưng bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô: “Một chút cũng không khó nghe.”

Môi Trì Thâm  mấp máy, cổ họng có chút khô khốc.

“Mình thích lắm.” Cô bỗng nhiên nhếch môi, cười tươi như ánh mặt trời.

Trì Thâm vội vàng cúi đầu,, giữa lúc muốn thoát khỏi bàn tay cô thì bỗng dừng một chút, có chút hốt hoảng mở sách giáo khoa toán ra: “Chúng ta nói về đơn vị thứ nhất.”

Kiều Trăn Trăn vui vẻ nhìn cái cổ đỏ ửng của anh,trong đầu cô bỗng nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở—— [Giá trị hảo cảm  +10, hiện tại có 270.01 Điểm ]

Kiều Trăn Trăn không nói gì nhưng trong đầu lại nói với TB: “Có thể xóa 0.01 Điểm đó được không?

Không phải cô không coi trọng hảo cảm của giáo viên chủ nhiệm mà chỉ là sau khi sau dấu thập phân treo lơ lửng một cái đuôi nhỏ, thật sự là có chút chướng mắt.

“Ngài muốn loại bỏ nó như thế nào?” Tiểu Bát  hỏi.

Kiều Trăn Trăn  nhíu mày: “Không biết, tùy tiện làm cái gì đó?”

“Vậy thì không bằng…. đưa nó cho Tiểu Bát?” Tiểu Bát thăn dò.

Kiều Trăn Trăn  suy nghĩ một lúc, cảm thấy Giá trị hảo cảm  0,01 ở trong tay mình cũng không làm được gì, vì vậy cô gật đầu đồng ý: “Nếu mày muốn thì lấy đi đi.”

“Cảm ơn ký chủ!” Tiểu Bát kích động đến nổi giọng nói có chút run rẩy

[Hiện tại Giá trị hảo cảm có 270]

KTT buồn cười lắc đầu, khi cô ngước mắt lên,bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Thâm, cô ngồi thẳng dậy: “… Có chuyện gì sao?”

“Đừng phân tâm.” Anh nói một cách nghiêm túc.

Kiều Trăn Trăn: “… Ồ.”

Giáo viên Trì Thâm  có chút khác với Trì Thâm thường ngày, Kiều Trăn Trăn  không dám trêu anh, vì vậy trong ba giờ tiếp theo cô đã rất nghiêm túc, và kết quả của sự nghiêm túc của cô là cô đã dễ dàng hoàn thành bài đầu tiên của tất cả các sách giáo khoa, tạm thời cô một chút khó tin.

“Bộ não người 28 tuổi trí não logic và tập trung hơn người 18 tuổi, trí nhớ kém hơn một chút nhưng có thể củng cố nên học chương trình năm 18 tuổi sẽ tương đối dễ dàng, chỉ cần kí chủ làm tốt công tác củng cố, sẽ có kết quả tốt hơn so với khi ngài mười tám tuổi. ”Tiểu Bát  nghiêm túc giải thích.

Mà Trì Thâm  chỉ có ba chữ: “Cậu thật thông minh.”

Kiều Trăn Trăn tỏ ý đã được Trì Thâm lấy lòng.

Liếc mắt nhìn thời gian, đã là buổi trưa, cô định mời Trì Thâm  đi ăn trưa nhưng Trì Thâm lại ngừng một chút, như đang có điều gì đó muốn nói.

“Cậu muốn nói cái gì sao?” Kiều Trăn Trăn  tò mò hỏi.

“Đi ăn cơm.” Trì Thâm  rũ mắt xuống.

Nhưng Kiều Trăn Trăn  vẫn bất động tại chỗ: “Vừa rồi cậu rõ ràng có chuyện muốn nói, nếu cậu không nói thì mình sẽ không  đi đâu.

Trì Thâm mím môi, thấy cô kiên trì như vậy rồi mới thấp giọng nói: ” Mình mua rau. ”

Đôi mắt của Kiều Trăn Trăn  sáng lên.

“Muốn nấu cơm cho cậu.”

Kiều Trăn Trăn  lập tức đồng ý: “Được! Chúng ta ở nhà ăn cơm đi!”

“Cậu không phải định ra ngoài ăn sao?” Trì Thâm nhíu mày.

Kiều Trăn Trăn  vỗ vai anh: “Đó là do không còn sự lựa chọn nào khác sao? có thể ăn cơm ở nhà thì đương nhiên không muốn ra ngoài ăn nữa.”

Ánh mắt Trì Thâm dịu lại, lập tức đi vào bếp nấu ăn, Kiều Trăn Trăn muốn đi theo nhưng lại bị  anh đẩy ra.

“Có dầu mỡ.”

… Được rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play