Thoắt cái đã đến đêm trước lễ Lưu Hỏa.
Vân thiếu hiệp lo lắng thương tích của Hồ Bất Quy, bèn đến thăm y.
Mấy ngày trước, tuy ngoài miệng Hồ Bất Quy từ chối tham dự lễ Lưu Hỏa, nhưng lại sợ ngày lễ sẽ xảy ra biến cố sơ suất gì, thế là đích thân gia cố kết giới lần nữa, còn bị thương khá nặng.
Cũng không biết tình trạng hồi phục thế nào?
Nào ngờ vừa vào Vấn Trúc Cư, Vân thiếu hiệp đã thấy Hồ Bất Quy đang uống rượu.
Gã không nhịn được than phiền: “Hồ đại ca, Bất Quy huynh của ta ơi, làm gì có ai vừa dưỡng thương vừa uống rượu như huynh? Thương tích kia đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Hồ Bất Quy thoáng liếc nhìn gã, không nói lời nào.
Vân thiếu hiệp lắc đầu, đang định cướp chén rượu trong tay y, lại thấy bức tranh vừa vẽ xong đang đặt trên bàn.
Gã kinh ngạc, bước đến mở cuộn tranh ra, không khỏi thán phục: “Tranh này vẽ lại cảnh tượng tam giới đây mà! Bất Quy huynh, thật không uổng công huynh đi mòn cả tam giới, cảnh trong tranh thật như kỳ quan trước mắt người khác, hoàn mỹ quá rồi! Có điều…” Vân thiếu hiệp càng nghi ngờ hơn, “Tranh này tặng ai?”
Hồ Bất Quy tiếp tục uống rượu, im lìm.
Vân thiếu hiệp xoa cằm, suy đoán: “Ta nghĩ, ở Thanh Khâu này, người có thể khiến huynh để ý như thế chỉ có Hoa Linh và Đồ Sơn Tuyết. Nha đầu Hoa Linh kia tính tình trẻ con, chắc chắn không thể hiểu được ý cảnh trong tranh của huynh. Thế nên… tranh này là tặng cho Đồ Sơn Tuyết đúng không?”
Hồ Bất Quy đặt chén rượu xuống, vung tay áo lên, cuộn lại bức tranh, cất đi.
Vân thiếu hiệp cười nhạo: “Chà chà, có phải huynh thích Đồ Sơn Tuyết không? Ta biết rồi… Nếu không phải lo lắng lễ Lưu Hỏa nàng ấy chuẩn bị xảy ra vấn đề, tại sao huynh lại không tiếc bị thương dốc hết công lực đi tu bổ lại kết giới?”
“Ta đã hứa với ân nhân, phải bảo vệ Thanh Khâu.” Hồ Bất Quy cứng nhắc trả lời.
Vân thiếu hiệp tò mò: “Ân nhân? Ân nhân nào?”
Lúc này Hồ Bất Quy mới chịu kể lại câu chuyện còn bỏ ngỏ lần trước: “Lúc ta đi du ngoạn tam giới, có lần gặp đại nạn, suýt nữa mất mạng, được người cứu giúp. Đôi vợ chồng kia xuất thân từ Thanh Khâu, cũng chính là phụ thân và mẫu thân của Hoa Linh.”
“Òa, không ngờ huynh và tiểu nha đầu Hoa Linh kia lại có quan hệ sâu xa đến vậy?” Vân thiếu hiệp cảm thán.
Hồ Bất Quy “ừ” một tiếng, kể tiếp: “Phụ thân và mẫu thân Hoa Linh chăm sóc ta vài ngày, sau khi thương tích lành lặn, chưa kịp báo ân cho họ thì đã có việc rời đi. Nhưng không ngờ, ta lại nhanh chóng gặp lại họ… hơn nữa, còn là lần gặp mặt cuối cùng…”
Nghĩ đến chuyện cũ, Hồ Bất Quy lại rót đầy chén rượu cho mình.
“Trước khi lâm chung, mẫu thân Hoa Linh bảo ta trở về Thanh Khâu, bảo vệ người ở đây…” Hồ Bất Quy uống cạn chén rượu, lẩm bẩm như đang độc thoại: “Cũng chỉ có người như bà mới để ý đến Thanh Khâu như vậy…”
Vân thiếu hiếp cũng không ngờ đây lại là một câu chuyện thương cảm. Gã nhìn Hồ Bất Quy, nghĩ đến vết thương của y, không khỏi lắc đầu. Ngoài miệng Hồ Bất Quy bảo không thèm để ý đến Thanh Khâu, chỉ vì báo ân, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm nhiều việc vì Thanh Khâu như thế.
Không thèm để ý thật không?
***
Đến khuya, Đồ Sơn Tuyết mới hết bận, rốt cuộc nàng đã làm xong mọi việc vào đêm nay.
Ngày mai là lễ Lưu Hỏa, sau lễ, nàng sẽ tiếp nhận thay thế mẫu thân, chủ trì lễ tế.
Từ đó về sau, nàng sẽ trở thành nữ hoàng của Thanh Khâu, gánh vác trọng trách tương lai của người dân Thanh Khâu. Nàng không thể mặc sức làm theo ý muốn của mình nữa.
Đồ Sơn Tuyết đẩy cửa sổ ra, khép hờ mắt.
Muốn được tự do nhảy múa làm sao!
Nàng đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình, nhìn về cuối Thanh Khâu, lại phát hiện nơi một màu tối tăm thường ngày kia lại bao phủ trong màn sáng nhàn nhạt lốm đốm.
Là đom đóm sao?
Đom đóm ở Thanh Khâu đều có linh tính, bình thường Hồ Bất Quy thích yên tĩnh, đom đóm không hề dám bén mảng đến chỗ y. Vậy mà đêm nay…
Nàng lòng dạ xốn xang, phóng ra cửa, chạy đến Vấn Trúc Cư.
Lúc đến ngoài rừng trúc, bên trong truyền ra tiếng sáo du dương.
Khóe môi nàng không kiềm được cong cong vui sướng, kiễng chân lên, để bầy đom đóm vờn quanh, nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng sáo.
Phút chốc, tất cả nỗi mỏi mệt mấy ngày qua đều như tan biến, ngay cả trách nhiệm đè ép nàng khó thở kia đều vơi đi rất nhiều.
Thật tốt, dù không tài nào được tận mắt ngắm nhìn tam giới, trong Thanh Khâu cũng có một nơi có thể khiến nàng thỏa thích múa may, và có một người hiểu được mọi khát khao của nàng.
***
Khi Vân thiếu hiệp rời khỏi Vấn Trúc Cư, trời đã khuya lơ khuya lắc.
Có lẽ Hồ Bất Quy đã say, không hề đứng lên đích thân đưa tiễn, chỉ thổi sáo để đưa bước gã.
Đến cửa, Vân thiếu hiệp dừng chân, phát hiện cấm chế ở Vân Trúc Cư đã yếu đi.
Gã nhếch môi, vui mừng nghĩ, lẽ nào Hồ Bất Quy muốn tiễn mình sao? Ha ha, tên này đúng là miệng cứng lòng mềm.
Nghĩ đến đây, gã lại khoan khoái cất bước. Song chưa đi được vài bước thì bỗng đứng im, nhìn về một phía rừng trúc.
Dưới ánh trắng bàng bạc bao phủ, rừng trúc yên tĩnh như tờ, tối nay trời lặng gió, ngay cả lá trúc cũng im ắng bất động.
Trái lại đom đóm trong rừng lại sáng lập lòe, vây quanh thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy múa, như thể hóa thành nốt nhạc thổi ra từ thanh sáo, triền miên lượn lờ đong đưa theo điệu múa của nàng, cùng nhau hòa vào đêm trăng tuyệt diệu này.
Vân thiếu hiệp nhìn lại Vấn Trúc Cư tràn ngập tiếng sáo, lại nhìn thiếu nữ khiêu vũ trong rừng. Thì ra là vậy!
Gã cười thầm, lúc này mới im hơi lặng tiếng ra về, nhường không gian lại cho hai người tấu khúc và khiêu vũ dưới trăng kia.
***
Thời điểm tiếng sáo im bặt, Đồ Sơn Tuyết cũng dừng lại động tác.
Nàng đứng yên trong rừng trúc, lẳng lặng nhìn về phía Vấn Trúc Cư.
Đồ Sơn Tuyết biết, Hồ Bất Quy đang nói với nàng nên trở về nghỉ ngơi rồi.
Đây là sự ngầm hiểu giữa họ.
Chẳng qua hôm nay, không biết tại sao nàng lại không muốn rời đi chút nào.
Nàng đi đến ngoài tường Vấn Trúc Cư, khẽ tựa người vào tường.
Cách một vách tường, ngón tay Hồ Bất Quy mơn trớn lấy từng tấc thanh sáo, bầy đom đóm bay lượn trên đầu tường giống như đang bắc một cây cầu giữa cả hai.
Đồ Sơn Tuyết xòe tay ra, để mặc đom đóm đậu trên đầu ngón tay, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Nàng có vô số lời muốn nói với Hồ Bất Quy.
Gần đây, nàng hết sức lo lắng cho sức khỏe mẫu thân nàng, cũng sợ lễ Lưu Hỏa ngày mai không thể tổ chức thuận lợi; lo âu tương lai có khi nào nàng không thể trở thành một nữ hoàng hợp chuẩn, bảo vệ được con dân Thanh Khâu hay không.
Nàng còn rất nhiều lời muốn nói với Hồ Bất Quy, hi vọng y có thể chịu tham gia lễ tế, hi vọng y có thể chịu hòa đồng với người trong tộc, hi vọng người trong tộc đừng hiểu lầm hay mang thành kiến về y nữa.
Rõ ràng y là người tốt đến thế mà…
Tuy nhiên, Đồ Sơn Tuyết chỉ nhắm mắt, khe khẽ cảm nhận tiếng hít thở nhè nhẹ ban đêm, không thốt ra lấy một câu.
So với việc bảo vệ Thanh Khâu, thật ra nàng càng mong muốn y có thể hưởng thụ sự tự do này hơn.
***
Hồ Bất Quy biết Đồ Sơn Tuyết vẫn chưa đi, y cũng biết nàng đang đứng ngay ngoài tường.
Y biết, nếu lúc này đi ra ngoài, y sẽ có thể gặp được nàng, cho dù chỉ là một vài lời an ủi nhỏ nhoi, y cũng có thể trấn an cõi lòng đang thấp thỏm của nàng.
Ấy thế mà y lại không làm gì cả.
Tộc họ Tô là tội đồ của Thanh Khâu, việc này dù trải qua trăm nghìn năm cũng không thể bôi xóa.
Đương nhiên y biết Đồ Sơn Tuyết hi vọng y tham gia lễ tế ngày mai, hi vọng y hòa đồng với người trong tộc, hi vọng người trong tộc không còn hiểu lầm y nữa.
Nhưng y càng biết một điều, nếu y đứng bên cạnh nàng, tất nhiên nàng sẽ chịu người trong tộc chê trách.
Nàng sắp sửa tiếp nhận ngai vàng, trên người nàng gánh vác trách nhiệm nặng nề, nàng cần con dân Thanh Khâu toàn tâm toàn ý tín nhiệm và ủng hộ, y không thể nào gây ra nhiều phiền phức hơn cho nàng.
Hồ Bất Quy khép mắt, quay người đi vào nhà.
Nhìn thấy bức tranh đã được mình cuộn lại, y trầm ngâm chốc lát, chợt bước đến cầm lấy bức tranh, quay người vội vàng chạy ra sân.
Ngoài Vấn Trúc Cư đã không còn bóng dáng Đồ Sơn Tuyết nữa, nàng đã rời đi rồi.
Chỉ còn lại một con đom đóm như đã nhảy múa mệt, cũng chậm chạp bay theo hướng nàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT