Sáng sớm hôm sau, Hoa Linh chạy đến viện của Đồ Sơn Tuyết.
Vừa xem Đồ Sơn Tuyết bận rộn vừa ríu rít kể lại cho nàng chuyện mình nghe được ở chỗ Hồ Bất Quy hôm qua, không kiềm được cảm thán: “Chị A Tuyết, chị nói xem khi nào chúng ta mới có thể đích thân đi ra thế giới bên ngoài nhìn ngắm? Tam giới to lớn kia rốt cuộc trông ra sao? Mặt trăng có sáng như ở Thanh Khâu không? Hoa anh đào có nở quanh năm không tàn như Thanh Khâu không?”
Đồ Sơn Tuyết nghe Hoa Linh nói cũng nhen nhóm mong ước.
Đúng vậy, nếu có thể đi ra ngoài nhìn ngắm thì tốt biết mấy.
Nàng muốn xem thử hoa cỏ, ong bướm, thú cá ở tam giới, muốn tự do nhảy múa thỏa thích.
Nhưng nàng là công chúa Thanh Khâu, phải gánh vác tương lai của nơi này.
Đáy mắt Đồ Sơn Tuyết lướt qua vẻ cô đơn.
“Công chúa, nữ hoàng bệ hạ mời người sang đấy một chuyến.” Tỳ nữ đến bẩm báo.
Đồ Sơn Tuyết đứng lên, đi đến cung điện của mẹ mình.
“Mẫu thân.” Vừa vào điện, Đồ Sơn Tuyết hành lễ với mẹ.
Nữ hoàng bệ hạ vẫy tay với nàng: “A Tuyết đến đây, đây là kế hoạch tế tự lần này, còn mấy ngày nữa là đến lễ Lưu Hỏa rồi, việc chuẩn bị tế tự sẽ giao cho con, xem như cho con tập sự thử trước. Lễ Lưu Hỏa lần sau sẽ do con đến chủ trì lễ tế.”
Nữ hoàng bệ hạ nói xong, đưa tay lên môi ho hai tiếng.
Đồ Sơn Tuyết vội vã bước đến, lo lắng hỏi thăm: “Mẫu thân, sức khỏe của người…”
Nữ hoàng bệ hạ xua tay: “Không có gì đáng lo, ta hơi mệt chút thôi.”
Bà nắm tay Đồ Sơn Tuyết, đôn hậu cười: “Mẫu thân cũng đến lúc thoái vị rồi, sau này Thanh Khâu phải dựa vào con cả đấy.”
Đồ Sơn Tuyết lo âu nhìn mẹ mình, gật đầu.
***
Rời khỏi cung điện, Đồ Sơn Tuyết lững thững trên con đường đá Thanh Khâu.
Kể từ lần tu bổ lại trận pháp kết giới, sức khỏe mẹ nàng ngày càng sa sút.
Nàng thật sự không tài nào không lo cho được…
Còn việc chuẩn bị tế tự, nàng không có kinh nghiệm gì cả, không biết có làm được hay không.
Trôi theo dòng suy nghĩ miên man, Đồ Sơn Tuyết vô thức đi đến gần Vấn Trúc Cư.
Nghe thấy tiếng sáo truyền ra từ Vấn Trúc Cư, tâm trạng sầu lo của nàng bỗng thư thả đi đôi phần.
Bấy giờ, nàng chợt nghe thấy có người trong tộc đi ngang qua nhỏ giọng bàn tán.
“Ôi, đây… đây là tà âm, chẳng lành, chẳng lành đâu!”
“Cả ngày cứ đàn tấu mấy khúc nhạc này, không biết có ý đồ gì nữa.”
Đồ Sơn Tuyết không kiềm được cất tiếng khiển trách: “Sao lại nói xấu sau lưng người khác!”
Đối phương thấy là Đồ Sơn Tuyết bèn có chút ngượng ngùng, vội viện cớ rời đi.
Đồ Sơn Tuyết nhìn theo bóng lưng bọn họ, thoáng phiền muộn. Bọn họ vẫn có phần hiểu lầm về Hồ Bất Quy!
Nếu có thể khiến Hồ Bất Quy hòa đồng với người trong tộc thì tốt biết bao.
“A Tuyết cô nương, cô sao thế?” Vân thiếu hiệp mang theo thuốc màu Hồ Bất Quy cần đến Vấn Trúc Cư, còn chưa đến gần đã nghe thấy cuộc đối thoại của người Thanh Khâu và Đồ Sơn Tuyết mặt mày âu sầu.
Đồ Sơn Tuyết nghe thấy lập tức lắc đầu với Vân thiếu hiệp: “Không có gì.”
Vân thiếu hiệp nhìn hai người Thanh Khâu đã đi xa, nghi ngờ: “Có vẻ họ rất bất mãn với Hồ Bất Quy nhỉ?”
Đồ Sơn Tuyết rủ mắt, thở dài: “Để Vân thiếu hiệp chê cười rồi. Từ sau vụ việc năm đó, Thanh Khâu luôn ôm thái độ kì thị với âm nhạc và nhảy múa.”
“Ồ? Thái độ này đúng là quái gở… Có điều, sự việc năm đó là việc gì?”
“Việc này…” Đồ Sơn Tuyết hơi phân vân.
Vân thiếu hiệp cởi mở cười: “Ôi, nếu cô không tiện nói thì thôi. Đúng rồi, cô cũng đến tìm Hồ Bất Quy sao? Sao không vào?”
“À… ừ…” Đồ Sơn Tuyết lấp liếm, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng: “Ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi, không vào đâu. Nếu thiếu hiệp gặp được huynh ấy, thì cho ta chuyển lời hỏi thăm huynh ấy nhé.”
Nói xong nàng rảo bước bỏ đi thật nhanh.
Vân thiếu hiệp nhìn bóng lưng như đang tháo chạy của Đồ Sơn Tuyết, lại quay đầu nhìn về phía Vấn Trúc Cư. Hừm… sao thấy quan hệ của hai người này cứ là lạ sao ấy nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT